Câu chuyện của một hành trình - Chương 6: Khó khăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Câu chuyện của một hành trình


Chương 6: Khó khăn


Chủ nhật, ngày 2 tháng 8 năm 2080.

Đã 1 tuần kể từ ngày chúng tôi ra khơi đến vùng đất của người Nguyên Tố, vậy mà chúng tôi vẫn chưa thấy một chút thông tin về đất liền. Nguồn thức ăn của chúng tôi đang dần cạn kiệt, nhiều người trong số chúng tôi không còn đủ sức chịu đựng nên đã nổi loạn, cướp tàu thuyền mà quay về, chỉ còn một vài thành viên cố gắng trụ lại trên con thuyền. Sứ giả đã cho rằng vì cơn bão Zetsumetsu đang dần mở rộng và đã lan ra con đường định sẵn nên chúng tôi đã phải đi đường vòng.

Zetsumetsu là cơn bão được hình thành sau một thí nghiệm thất bại của tộc nguyên tố Hắc Ám, họ muốn tạo ra một bức tường để bao lấy hòn đảo của con người. Nhưng vì một lí do nào đó, nó lại không tạo thành một vòng tròn mà tụ lại, dần dần phát triển và phá hủy mọi thứ nằm bên trong nó. Nhiều mạo hiểm giả của cả 2 bên đã cố gắng tìm hiểu cách phá bỏ cơn bão, nhưng đều biến mất không trở lại.

Trong những ngày qua, có moọt vòng trật tự luân hồi đã diễn ra trong tôi: Ngủ dậy, ngắm nhìn biễn xanh rồi lại ngồi suy nghĩ, và rồi lại ngủ. Cứ thế, thời gian cứ lặng lẽ trôi, ngày qua ngày, tôi cứ tự nhủ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ đến được nơi mà tôi cần đến. Khung cảnh trước mắt tôi giờ chỉ là một màn xanh thăm thẳm. Tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền. Tiếng gió. Và cả tiếng của những lo lắng xao động trong tôi. Con thuyền vẫn lênh đênh đi về phía một màu xanh bát ngát, vô tận, phía trước, bên trái, bên phải, phía sau, chỉ là một màu xanh, xanh mãi. Màu xanh ấy tạo nên một sự choáng váng, mất sự định hướng của con người.

Trong những lúc có người suy sụp tinh thần, Striker – Người được chọn làm đổi trưởng dẫn dắt những người tham gia, đã cố gắng khuyên nhủ họ nhưng không ai trong số đó quan tâm. Anh ta chỉ là một giáo sĩ hạng trung, võ công cũng thuộc hạng giang hồ. Nhưng vì là con nhà giàu nên chắc anh ta cũng có hối lộ tiền bạc.

Đối với mọi người, đoạn đường dài đã suy giảm tinh thần của mọi người, thậm chí có người dần suy sụp về cả sức khỏe, thậm chí đã mất mạng vì say sóng (không hiểu thế quái nào say sóng mà vẫn còn muốn tham gia). Con đường dài dường như không cho ai một chút hi vọng, kể cả là một tia sáng nhỏ nhên của đất liền, của sự sống cũng không tồn tại. Ngày và đêm cứ diễn ra lặp đi lặp lại, dần dần, nhanh chóng không chờ một ai.

Nhiều lúc tôi tự hỏi chính mình rằng liệu chuyến đi này có dẫn tôi đến nơi mình cần đến hay không? Liệu mình có bỏ mạng ở nơi chốn nước biển, hoặc làm một cho loài thủy quái nào chăng? Càng suy nghĩ, ý thức tôi càng lu mờ, đầu óc dần trở nên trống trải. Có hôm, khi thức dậy điều duy nhất tôi còn hiểu đó chính là: Ngày hôm nay tôi vẫn còn sống, và rồi ngày đo cũng trôi qua như bao ngày khác, lặng lẽ, thoăn thoắt như con én đưa thoi. Vào lúc nửa đêm, đôi lúc lại ào xuống một cơn mưa rào cố gắng đánh thức sự sống còn thoi thóp trong những người còn lại trên thuyền. Nhưng dường như mọi sự đốc thúc dù dữ dội đến mấy của chúa trời thì cũng dần cạn kiệt, ông trời dường như đã không còn đủ sức gọi mưa, các cơn mưa cũng nhanh chóng tan biến. Có những người đủ kiên cường chống chọi vẫn có khả năng sinh hoạt bình thường, có những người dường như giờ đây chỉ còn là một cái xác sống bước đi không hồn và vô tâm.

Nhận thấy tình hình của cả lính và các hậu vệ đều không ổn, sứ giả của ta (Đến bây giờ mới biết được tên ông ta là Daniel) cố gắng giải thích và động viên tinh thần mọi người. Nhưng điều ông nhận lại chỉ là những cái nhìn thất thần và vô cảm, như thể tất cả những lời nói chỉ là cơn gió nhẹ thổi qua.

Và cứ thế, ngày qua ngày, chúng tôi mất dần hi vọng vào ngày mai…

Thứ hai, ngày 3 tháng 8 năm 2080.

Hôm nay vẫn như mọi ngày,áp bức bởi những âm thanh khó chịu: Tiếng sóng, tiếng kêu gọi, tiếng gió bão, … luôn dồn dập bên tai. Có điều, hôm nay tôi không muốn ra khỏi chỗ ngủ. Cho dù hôm nay có vẻ hỗn loạn hơn nhiều. Khi tôi vẫn còn ngáp ngủ lơ mơ trên võng thì bỗng một tên lính, người ướt như chuột lột, cố gắng hô lớn nhưng thậm chí thở còn không nổi:

-“ Có… có… CÓ THỦY QUÁI!!!!”

Cậu ta vừa nói xong thì mọi người sốc toàn tập. Tất cả dường như chưa hề ngay đến một con thủy quái bao giờ. Có vẻ dường như chuyến đi trước giờ đã khó khăn, nhưng giờ mới là thử thách thực sự đầu tiên mà chúng tôi phải đối mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN