Kiếm Khấu Thiên Môn
Nhập Tịch cảnh
Giờ Tý, hậu sơn Bạch Vân quan, dưới ánh sao lấp lánh bao phủ tầm mắt, cây hòe lớn tản ra ánh sáng màu đỏ rực, cành lá to lớn chập chờn mang theo ánh sáng đưa về phía cửa sổ của căn nhà gỗ nhỏ, trông giống như một dòng sông ánh sáng màu đỏ đang chậm rãi chảy vào bên trong cửa sổ.
Lúc này Lý Vân Sinh đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, thân hình cậu như có một luồng khí mang màu tím như có như không bao quanh, một luồng khí xoáy hội tụ ngay phía trên đỉnh đầu.
Quá trình này kéo dài chừng nửa giờ, khí mang ở quanh người cậu trở nên đậm nhất, vốn Lý Vân Sinh đang dùng một loại tiết tấu hô hấp, thổ nạp đặc thù thì chợt dừng lại, không biết là trùng hợp hay là có dụng ý, mà đúng lúc này tiếng cành cây chập chờn ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu oa oa thậm chí là tiếng gió cũng dừng lại, trời đất như đột nhiên yên tĩnh.
Trạng thái ngừng lại này không kéo dài được bao lâu, chỉ bằng mấy hơi thở rồi kết thúc.
“Đây chính là Nhập Tịch cảnh mà đạo tàng tổng thiên nói hay sao?”
Lý Vân Sinh cầm khăn ở bên cạnh lau mặt, sau đó có chút không hiểu chống đầu thầm nói:
“Nhưng mà vì sao lại ngắn như vậy? Ngọc Hư tử đã nói khá rõ các điểm quan trọng của Nhập Tịch cảnh trong “Thuyết Huyền Vi Diệu Kinh”, bây giờ nghiệm lại nội dung những cuốn sách ở tầng một, mới thấy Ngọc Hư tử tiền bối nói nghiêm túc nhất.”
Cậu duỗi người tiếp tục tự nhủ:
“Sau khi Nhập Tịch, tốc độ thu nạp thiên địa linh khí quả thật nhanh hơn rất nhiều, nhưng vẫn không cách nào làm đầy đan điền, coi bộ phải đợi tới khi nào mình bước vào cảnh giới thứ hai của Nhập Tịch cảnh là Nhị Tịch mới có hi vọng. Việc cần làm hiện giờ là tìm một quyển pháp quyết luyện khí nhị phẩm thử lại lần nữa xem thế nào.”
Trong những ngày vừa qua, cậu đã thử đi thử lại rất nhiều lần, cho dù có thu nạp bao nhiêu thiên địa linh khí vào cơ thể, cho dù có tiến vào trạng thái Nhập Tịch cũng không cách nào lưu trữ nguyên khí ở trong đan điền, đừng nói tới việc trúc tạo đan thai, đạt tới Thoát Thai kỳ.
Bình rượu nếp Bạch Vân nhỏ kia cậu vẫn chưa sử dụng đến, đó là cách cuối cùng khi các biện pháp khác không còn hi vọng cậu mới dùng, cậu muốn tự nỗ lực hoàn thành một cách tốt nhất tất cả những việc cần làm, sau đó nhất cử đột phá tới Thoát Thai kỳ, nếu không sẽ lại lãng phí rượu nếp Bạch Vân một cách vô ích.
“Ngọc Hư tử có nói trong “Thuyết Huyền Vi Diệu Kinh” rằng, trạng thái hoàn mỹ nhất của tu sĩ Luyện Khí kỳ có hai điểm, một là có được một quyển pháp quyết luyện khí trung phẩm trở lên, hai là khi thổ nạp có thể tiến vào Nhị Tịch cảnh.”
Nhập Tịch cảnh được chia thành Sơ Tịch, Nhị Tịch, Tam Tịch, Tứ Tịch. Sơ Tịch và Nhị Tịch dùng thời gian để phân biệt, thời gian Nhập Tịch kéo dài một giờ gọi là Nhị Tịch. Tam Tịch, Tứ Tịch phân biệt thế nào, Lý Vân Sinh chưa biết, nội dung các cuốn sách cậu đọc cũng chưa có cuốn nào nói cụ thể về vấn đề này, chẳng qua chỉ nói một cách đơn giản: “Người đạt tới Tam Tịch có thể nghe âm thanh của vạn vật, đạt tới Tứ Tịch có thể hiểu quy tắc của thiên địa.”
Cho nên Lý Vân Sinh muốn chờ khi cậu có thể tiến vào Nhị Tịch và có được một quyển pháp quyết luyện khí trung phẩm rồi mới thử lại một lần nữa.
Pháp quyết luyện khí trung phẩm có ở tầng hai Hoàng Hạc lâu.
Sách ở tầng hai Hoàng Hạc lâu không còn tạp nham, nhiều loại như ở tầng một. Một trăm ngàn năm qua, “Tam động tứ phụ” của Thu Thủy môn đã sưu tầm rất nhiều loại tâm pháp, chú kinh, đan quyết, dược pháp, phù chú. Trong đó, trung phẩm tâm pháp có ba trăm bộ, chú kinh có một trăm ba mươi lăm bộ, đan quyết có hai trăm quyển, dược pháp có ba trăm sáu mươi bốn bộ, phù chú có bốn mươi bảy bộ.
Những điều này Lý Vân Sinh đọc được trong mục lục tàng thư ở Hoàng Hạc lâu, nếu so sánh hai tầng với nhau thì thư tịch ở tầng một rất nhiều loại, sách ở tầng hai thì chuyên môn hơn, được bố trí khoa học hơn, thậm chí có thể biết được tác giả và thời gian hoàn thành sách từ trong mục lục tàng thư.
Liên quan tới việc lựa chọn một bộ pháp quyết luyện khí cho bản thân mình, Lý Vân Sinh đã có ý định từ trước, cậu đã nhắm trúng tên một người, mà người này có tên trong những cuốn sách từ tầng một tới tận tầng bốn, người mà thời gian qua cậu rất khâm phục, đó chính là Ngọc Hư chân nhân.
Ở tầng hai vừa vặn có một bộ sách mà người này biên soạn, tên là pháp quyết luyện khí “Họa Long quyết”, đây cũng chính là cuốn sách khiến cậu phải thốt lên khâm phục.
“Hai quyển thượng, hạ được chia ra để ở tầng hai và tầng ba của Hoàng Hạc lâu, điều này đồng nghĩa với việc, quyển thượng là pháp quyết luyện khí trung phẩm, quyển hạ là pháp quyết luyện khí thượng phẩm”.
Lý Vân Sinh đối với “Họa Long quyết” có thể nói là “ngứa lòng” đã lâu, đặc biệt là sau khi cậu xem xong bộ “Thuyết Huyền Vi Diệu Kinh” ở tầng một, tính ra, cậu muốn xem nội dung cuốn “Họa Long quyết” mà Ngọc Hư chân nhân hơn là tu luyện nó. Đây là lòng hiếu kỳ và sự ham hiểu biết khó diễn tả được vì sao và như thế nào, giống như là trong cuốn sách có thể giải thích được tất cả nghi hoặc mà Lý Vân Sinh đang có đối với thế giới tu chân này vậy.
Việc tiến vào Nhị Tịch cảnh, Lý Vân Sinh cảm thấy có chút nắm chắc, đối với cậu mà nói, việc này nhiều lắm chỉ là vấn đề thời gian, mà ở thời điểm hiện tại, Bạch Vân quan dư dả chính là thời gian.
Nhưng mà cậu lại khá nhức đầu với pháp quyết luyện khí trung phẩm, bởi vì tiền lên tầng hai Hoàng Hạc lâu là 100 đồng “tiền công đức”, bực mình hơn chính là, tất cả tàng thư ở tầng hai đều tính theo cách “nhất quan nhị bách”, nghĩa là một lần xem mất hai trăm đồng “tiền công đức”! Chỉ cần chọn trúng cuốn sách nào đó, tới chỗ quản sự tầng hai để đăng ký, xem một lần là mất hai trăm đồng “tiền công đức”.
Lúc trước, Lý Vân Sinh chưa không hiểu thế nào là “nhất quan”, bởi vì chỉ xem một chữ, một trang cũng có thể tính là một lần xem.
Hỏi Lý Lan mới biết, hóa ra tàng thư ở tầng hai không phải là sách, mà là ngọc giản! Những pháp quyết, đan phương trong tầng hai đều được phong ấn trong ngọc giản bởi cổ bí pháp, sau khi lên tầng hai giao tiền, quản sự sẽ đưa cho một chiếc ngọc ban chỉ, dùng ngọc ban chỉ gõ nhẹ vào ngọc giản ba lần, nội dung bên trong ngọc giản sẽ hóa thành hình ảnh hiện lên trong đầu, sau một khắc giới chỉ mất đi hiệu lực, hình ảnh nội dung những pháp quyết trong đầu cũng biến mất.
“Chỉ truyền ý, không truyền lời.”
Đây chính là “chân ngôn” khi nói tới những bí ngọc giản kia.
Cũng bởi vì như vậy, đạo tàng công pháp từ trung phẩm trở lên, trừ một số thế gia cùng đại môn phái có được thì cực ít ngoại lưu, coi như lưu truyền ra ngoài cũng dùng hình thức ngọc giản, chưa từng thấy qua nơi nào dùng sách để lưu truyền công pháp trung phẩm.
Điều này làm cho Lý Vân Sinh rất nhức đầu, con đường mà đệ tử Bạch Vân quan có được “công đức bài” hầu như đều giống nhau, mỗi tháng chỉ có hai cân tám lượng tiên lương, đem đổi số tiên lương này cũng chỉ được hai trăm hai mươi tám khối “công đức bài”.
Điều đó đồng nghĩa với việc, Lý Vân Sinh dù có tiết kiệm tiên lương một tháng, cũng chỉ đủ lên lầu “xem một lần”, mức độ phức tạp của công pháp trung phẩm không cách nào nói rõ được, nghe nói lượng chữ trong một quyển công pháp có thể tương đương với toàn bộ lượng chữ trong tầng một. Lý Vân Sinh rất tự tin vào trí nhớ của mình, nhưng mà một khắc đồng hồ phải đối mặt với lượng chữ viết nhiều như vậy, cậu thật sự là không quá tin tưởng vào bản thân.
“Cũng chỉ có cách thử một lần xem thế nào.”
Cậu nhẩm tính số “công đức bài” mà bản thân hiện có, tiên lương mấy ngày trước ngày phát nếu như đổi toàn bộ ra “công đức bài”, cộng với một trăm tám mươi khối tháng trước còn dư, tổng cộng cậu có thể lên tầng hai “xem hai lần” .
Nhưng mà sắp vào tiết Sương Giáng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10) rồi, cậu còn phải gieo giống ở ba mẫu tiên điền dưới chân núi, cậu phải lưu lại ít nhất một cân tiên lương để làm giống.
“Hình như… mình còn nghèo hơn lúc ở nhà.”
Lý Vân Sinh thở dài, khi nghĩ tới việc có thể lưu lại ba phần khi thu hoạch tiên lương, cậu có chút mong đợi thời điểm đó, có thể sang năm mình không còn nghèo kiết xác như thế này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!