Tình yêu của nữ thần - Chap 1: Yêu là gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Tình yêu của nữ thần


Chap 1: Yêu là gì?


Camelot là vị thần cai quản hồ ngọc lam bích. Một gồ nước xinh đẹp đến động lòng người. Camelot luôn trong hồ rất hiếm khi xuất hiện. Nàng cũng không quá quan tâm đến chuyện của nhân loại. Còn nhớ một lần nữ thần hồ xanh phỉ thúy nói cô nhân loại có một cảm xúc gọi là “yêu”. Camelot là vị thần không có cảm xúc. Từ khi sinh ra đã thế vậy nên đối với chuyện này có chút hiếu kì. Bất quá cũng chỉ là một chút còn lại không quá quan tâm. Việc quan trọng là hoàn thành trọng trách giúp hồ nước luôn giữ được vẻ đẹp của nó- đó là trách nhiệm của tất cả nữ thần.

Đây là thời trung cổ châu Âu, vẫn còn vua và hoàng hậu. Hồ ngọc lam bích nằm ở vị trí phía bắc nước Anh, xinh đẹp vô cùng. Camelot luôn được bị thần đứng đầu khen ngợi hết lòng. Nàng cũng không nói gì nhiều. Bảo vệ hồ nước là trọng trách của các nữ thằn không phải sao, vì cái gì phải khen ngợi? Vua của nước Anh mười mấy năm trước có một cậu con trai chắc chắn sẽ được kế nhiệm. Camelot chỉ gặp cậu ta lần đầu sinh. Bốn nữ thần hồ nước trong đó có nàng đi chúc phúc. Nhưng cũng chỉ có hôm đó còn lại cũng không có lần sau. Vị hoàng tử đó có vẻ tốt bụng, thông minh, giỏi giang nhân dân cũng khá kính trọng và ủng hộ. Nghe nói lấy cái tên của nàng đặt là “Lancelot” làm tên. Thú thực khi đặt tên Camelot cũng không nghĩ gì nhiều. “Lance” là ngọn thương- tượng trưng cho sự mạnh mẽ, ngay thẳng còn từ còn lại là lấy từ từ cuối của tên nàng. Năm nay có vẻ cậu ta cũng đã trưởng thành còn nghe nói cậu ta sẽ đến nước phía Đông đón một vị công chúa tên là Linh thì phải. Camelot biết mấy tin này vì nàng được chọn làm người bảo hộ của cậu ta còn những việc khác cũng không để ý quá nhiều. Lại nói Camelot cũng thường theo dõi Lancelot qua mặt hồ nên cũng biết khá nhiều.

“Camelot, có biết hay không? Hôm nay người cô bảo hộ sẽ đi” Nữ thần hồ xanh phỉ thúy qua tấm gương nói

“Đã biết” Camelot nói giọng không mặn không nhạt, nghe rất êm tai

“Theo lễ nghĩa cậu ta phải đến trước hồ ngọc lam bích cảm ơn cô một tiếng vì đã bảo hộ cậu ta 18 năm qua đúng không?”

“Ừ. Cái này chẳng lẽ cô cũng không nhớ?”

“Không nói với cô nữa tôi có việc.”

Camelot gật đầu, mặt gương liền chuyển thành mặt nước.

‘Cũng sắp rồi nhỉ?’ Camelot rời khỏi đát hồ bơi dần lên mặt nước. Trên mặt nước là một tòa lâu đài không lớn cũng khhong nhỏ nhưng rất xinh đẹp. Camelot vào trong tiến về căn phòng say nhất lấy ra một chiếc vỏ ốc. Cảm nhận được có người đến nàng liền rồi khỏi phòng ra ngoài đại sảnh cung điện.

Một chàng trai tuấn tú, nụ cười dịu dàng đang quỳ dưới đất. Phía sau là mấy kị sĩ cũng đang quỳ. Camelot chưa ra vội liếc nhìn mấy người kia qua khung cửa sổ. Lancelot là chàng trai đúng đầu. Mái tóc vàng óng. Mắt màu xanh lam. Quần áo gọn gàng nhưng không kém phần tinh tế và đẹp mắt. Hắn có nụ cười dịu dàng dễ khiến người ta có ấn tượng tốt. Camelot nghĩ bản thân mình đã để người ta chờ lâu liền ra khỏi cung điện.

Camelot vừa ra đoàn người ai đấy đều thoáng sững sờ. Nàng có mái tóc xanh lam, đôi mắt trong như nước, mặc một chiếc váy trắng dài

“Ngươi là Lancelot” Camelot hỏi

“Thưa nữ thần, vâng”

“Hoàng tử không cần quá lễ phép gọi ta một tiếng Camelot cũng được. Dù gì cậu cũng sẽ trở thành vua.”

“Cái này e là không được. Người là nữ thần”

Came lot thấy vậy cũng không nói về vấn đề này nữa đưa cho Lancelot con ốc ban nãy

“Con ốc này chỉ có thể bảo vệ cậu một lần nên hãy cẩn thẩn. Còn có cái này…”

Camelot phất tay một thanh kiếm hiện ra từ mặt hồ. Thanh kiếm này nhìn vô cùng sắc bén rõ ràng là đồ có giá trị

“Đây là thánh kiếm Extrance. Cậu có thể lấy một trong hai thứ lưỡi kiếm hoặc vỏ kiếm” Giọng Camelot hoàn toàn nhẹ nhàng

“Tôi chọn…vỏ kiếm”

Camelot biểu tình không quá ngạc nhiên

“Vì sao?”

“Vỏ kiếm là thứ quan trọng nhất. Nó là thứ để bảo vệ”

Camelot cười nhẹ. Nàng đưa cho Lancelot cả hai thứ. Lancelot có chút ngạc nhiên nhìn Camelot chằm chằm không rõ định ý của nàng

“Ta rất hài lòng. Tặng cả hai thứ này cho cậu. Giữ cho tốt”

Lancelot cảm tạ rồi lên ngựa. Kị sĩ phía sau cũng cúi đầu rồi đồng loạt lên ngựa

“Khoan đã, có thể cho ta biết cái cảm xúc “yêu” là gì không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN