Ngang qua Vong Xuyên
Văn Án
Thời khắc đó, ta chợt hiểu ra, nhân duyên giữa ta và người chỉ như một giấc mộng. Một khi tỉnh giấc rồi, thứ còn lại chỉ là những ảo ảnh, những vướng bận, những luyến tiếc…
Người dừng chân trước ta, khẽ giọng nói.
“Ân Ưu công chúa.”
Tựa hồ thanh âm từ 3000 năm trước vọng lại. Ta vẫn là ta, người vẫn là người, nhưng sớm đã không có can hệ gì đến nhau. Thứ đẹp nhất của nhân sinh là kí ức. Ta chỉ mong rằng, giữa ta và người còn tồn tại sợi dây gắn kết mong manh nào đó, ít nhất cũng là chút kí ức đẹp đẽ. Chứ không phải chỉ là một giấc mộng, không phải là những ảo ảnh hư vô…
3000 năm trước, dưới sắc hoa Bỉ Ngạn, người cũng từng nói như vậy với ta.
“Ân Ưu công chúa!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!