Ngang qua Vong Xuyên - Chương I: Tình [Thạch Bất Tử]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Ngang qua Vong Xuyên


Chương I: Tình [Thạch Bất Tử]


Ái tình luôn là thứ khó nói, khó đoán, khó mà làm chủ được.

Lần đầu tiên gặp nàng, ta mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp. Trước đó, ta chỉ là một hòn đá vô hồn giữa thiên địa.

Ta cũng chẳng còn nhớ rõ, ta chỉ nhớ rằng, ta như thức giấc từ trong vĩnh hằng và hư không. Ta thấy có một luồng sinh khí tràn vào thân thể ta. Ấm áp vô cùng.

Từ thời khắc ấy, ta đã có một linh hồn.

Nàng mang ta theo bên mình. Ta cảm nhận được hơi thở của nàng luôn luôn sát bên. Ta không thể nghe, không thể nhìn, cũng chẳng thể nói chuyện. Ta chỉ cảm thấy ấm áp, sự ấm áp tới từ một nơi gọi là trái tim. Và ta muốn nhiều hơn thế, không chỉ là sự ấm áp đơn thuần nữa.

Dần dần, năm tháng tuần hoàn, ta có thể nghe.

Ta nghe thấy giọng nói của nàng.

Ta biết được nàng là Tử Ân Ưu, con gái của Diêm Vương, cũng biết được rằng ta đang ở Âm phủ, nơi cư ngụ của linh hồn. Giọng của nàng rất hay, ấm áp, mơ màng như từ ngàn năm trước vọng lại. Nghe giọng nói ấy, ta lại càng muốn nhìn thấy gương mặt nàng hơn.

Phải chăng những tạo vật giữa trời đất này, một khi có linh hồn liền trở nên như vậy. Không bao giờ cảm thấy đủ, luôn mong muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

“Bất Tử Thạch, ngươi ở bên ta lâu như vậy rồi, ngươi có thấy Âm phủ này đẹp không? Ngươi có muốn ra ngoài ngắm nhìn thế gian không? Âm phủ là nhà của ta, một chút ta cũng không muốn rời xa, nhưng non nước ở Nhân Gian quả thực vô cùng diễm lệ tươi đẹp… Ta rất muốn tới Nhân Gian thêm một lần nữa.

Lần trước tới Nhân Gian, ta đã đem được ngươi về đây. À, chẳng phải Ngọc Hồi Sơn đó là nhà của ngươi, ngươi nhớ nhà chứ, có muốn về nhà không?

Nhưng, Bất Tử Thạch à, lần trước tới, ta đã làm héo tàn hết cỏ cây trên Ngọc Hồi Sơn đó.. Phong cảnh nơi đó đẹp như tranh vẽ, chỉ bởi ta xuất hiện mà bị hủy hoại hết thảy, chỉ còn những cành khô xơ xác úa tàn, thực sự rất đáng sợ. Ta hủy hoại nhà của ngươi như thế. Có phải ngươi rất hận ta, rất ghét ta, oán ta?

Nhớ lúc đó, ta hoảng loạn lắm, không đứng vững nổi, ngã xuống đất, chạm vào một hòn đá nhỏ, chính là ngươi. Ngươi là thứ duy nhất trên Ngọc Hồi Sơn ấy không chết, trong lòng ta đột nhiên xuất hiện một niềm vui nhỏ nhoi. Quỷ Trường Ca liền nói muốn đưa ta về, ta cũng rất muốn về. Ta sợ, ta ở nơi đó thêm một lát nữa, đến cả chim trên trời, cá dưới nước cũng không giữ nổi mạng.

Thế là ta đem theo ngươi, về Âm phủ.

Rất lâu rồi nhỉ…”

Nàng cầm ta trên tay, khẽ thì thào nói chuyện. Ta cảm thấy nước mắt nàng ấm nóng rơi xuống thân thể ta.

Không, ta sao có thể hận nàng chứ, nàng cho ta một linh hồn.

Sinh mạng của ta, là nàng ban cho.

Đời này kiếp này của ta, tùy nàng định đoạt.

“Ta cũng không biết được, sao ta lại có thể làm vậy chứ? Ngươi có cảm thấy ta rất đáng sợ không? Ta cũng thấy sợ chính bản thân mình…”

Đừng khóc, đừng buồn. Ta thật rất muốn nói với nàng câu đó, nhưng không cách nào nói được nên lời. Đây chính là cảm giác lực bất tòng tâm sao? Nàng ở ngay sát ta, nhưng ta không cách nào chạm tới được…

Nàng biết không?

Ta không hề sợ nàng, càng không oán hận nàng.

Ta yêu nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN