[Angels & Demons] Theo đuổi ác ma - Chương 1. Giấc mơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


[Angels & Demons] Theo đuổi ác ma


Chương 1. Giấc mơ


Mary mơ rất nhiều về một người đàn ông, hắn ta có giọng nói cực kì cuốn hút, một thứ âm thanh mê hoặc.
Cô không tài nào nhớ nổi khuôn mặt người đàn ông đó, hoặc có lẽ, hắn ta vốn không có hình dạng cụ thể. Thứ duy nhất hằn sâu vào trí nhớ cô là giọng nói của hắn, hắn luôn lặp đi lặp lại:
“Tôi là Marcus. Hãy ghi nhớ tên tôi, Angel.”
oOo
Mary bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cô thở hổn hển đặt tay lên ngực trái, nơi có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập đầy hoảng loạn của mình.
– Chúa ơi, lại là giấc mơ đó.- Cô khẽ chớp đôi mắt đầy mỏi mệt, xỏ dép xuống giường.
Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cô, cánh cổng trường Leader đang rộng mở trước mắt cô. Ngày đầu tiên không thể tới muộn, hmmm…
Mary thắt nốt chiếc nơ đỏ trên cổ. Sơ mi trắng, váy carô đỏ, vớ trắng và giày đen. Một bộ đồng phục tuyệt hảo.
– Mary, con không định ăn sáng đấy à?- Bà Hans gắt gỏng gào lên từ dưới nhà.
– Con muộn mất, con sẽ ăn trên đường tới trường!- Mary vội vàng chạy ra khỏi nhà, trước khi đi còn không quên hôn chào buổi sáng ông bà Hans.
Được rồi, con gái hai người quá đáng yêu, tạm thời không truy cứu việc bỏ bữa sáng.
-Cấp III Leader-
– Hey, Mary, nhanh chân lên nếu không muốn ngồi bàn cuối!- Lucy le lưỡi trêu chọc
Chậc, từ hồi tiểu học đến giờ, cô lúc nào cũng phải ngồi bàn cuối vì đến trễ nhất lớp. Năm nay cũng muốn thay đổi vận mệnh lắm, nhưng có lẽ là không được rồi.
Chuông đã reo hơn 20 phút nhưng giáo viên vẫn không có ý định bắt đầu bài giảng đầu tiên. Bà đẩy gọng kính dày cộm, nhìn ra cửa với một vẻ mặt không mấy kiên nhẫn. Lớp học cũng bắt đầu xôn xao, đoán già đoán non.
“Cạch”.
Cùng với tiếng cửa mở là hàng chục con mắt lia về phía phát ra âm thanh. Một thiếu niên xinh đẹp bước vào, dùng từ ‘xinh đẹp’ với một cậu trai thì không ổn chút nào, nhưng trước vẻ đẹp của hắn, có lẽ không còn từ nào phù hợp hơn.
– Vào đi em.- Giáo viên thở ra một hơi nhẹ nhõm- Được rồi các em, giờ thì lớp ta đã đông đủ. Từng người một giới thiệu về mình nhé.
Nữ sinh trong lớp nhìn chằm chằm cậu trai mới tới, hai gò má đỏ ứng. Mary có ảo giác, hắn ta vẫn luôn nhìn cô từ khi bước vào lớp. Thật trùng hợp, ghế cạnh cô còn trống, và như lẽ dĩ nhiên, cậu học sinh vào muộn 20 phút sẽ là bạn cùng bàn trong suốt một năm lớp 10 của cô.
– Marcus.- Hắn là người giới thiệu đầu tiên
Mary hơi sững người, bởi mặc dù giọng nói có phần non nớt nhưng vẫn giống ‘người kia’ đến 7-8 phần, thậm chí còn trùng tên. Cô lắc mạnh đầu, cố xua tan cái suy nghĩ buồn cười đó. Ôi chao, đâu thiếu người tên giống nhau, cô đúng thật bị giấc mơ ám ảnh rồi.
Vài tiết học nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Thề có chúa, cô đói meo rồi.
– Lucy, cùng đi ăn trưa thôi.- Mary thu dọn sách vở, quay đầu tìm kiếm cô bạn
Marcus bị vây giữa một đám nữ sinh, tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng hỏi han, mời mọc ăn trưa lấn át cả tiếng Mary. Hắn liếm môi dưới, nhìn những ‘con mồi’ xung quanh, ánh mắt u tối ẩn giấu cơn khát máu.
Lucy nhìn trộm Marcus, sau đó lén thì thầm vào tai Mary:
– Cậu ấy đẹp trai quá. Chúng ta mời cả cậu ấy đi ăn trưa cùng được không?
– Mình sợ lại không đến lượt chúng ta đâu.- Mary ngao ngán gõ đầu Lucy
– Cậu cứ đi thử xem, biết đâu người ta nể tình ‘bạn cùng bàn’.
Dưới sự thôi thúc của Lucy, cô đành bất đắc dĩ tiến lại phía Marcus. Khẽ ho một tiếng, Mary mỉm cười nghiêng đầu:
– Xin chào, cậu có muốn đi ăn trưa cùng mình không?
Marcus nhìn cô chằm chằm, cái nhìn của hắn khiến Mary rùng mình. Một loại ánh mắt điên cuồng, cố chấp đến đáng sợ, đó là ánh nhìn mà cô gặp trong mỗi giấc mơ…
– Được.- Hắn nghe thấy mình trả lời như vậy.
Cố áp chế sự kích động, Marcus đứng dậy, sải những bước dài tới phòng ăn trưa. Chà, Angel của hắn vẫn xinh đẹp như vậy, làm sao bây giờ, hắn đột nhiên không muốn giả bộ không quen biết cô nữa.
Lucy kiêu ngạo nhìn đám nữ sinh đang ghen tỵ đến đỏ cả mắt, cười ha hả huých khuỷu tay Mary:
– Thấy chưa, mình đã bảo rồi mà.
Mary không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Marcus. Thật sự quá giống! Nhưng chắc không phải đâu, chỉ là một giấc mơ mà thôi. Cố trấn tĩnh, Mary hít một hơi sâu, mỉm cười với Lucy và đuổi theo cậu trai.
Để mua được cơm trưa, các học sinh phải đứng xếp hàng khá lâu. Marcus kéo một cái ghế, mỉm cười nói với Mary:
– Ngồi ở đây, Angel. Mình giúp cậu lấy cơm.
Lucy cười khúc khích nhìn cô, trêu chọc:
– Xem kìa, Angel cơ đấy. Rõ là người ta có ý với cậu rồi!
Mary hoàn toàn không nghe thấy Lucy nói gì, cô hoảng hốt nhìn Marcus. Như một bản năng tự nhiên, cô bật hỏi:
– Cậu…chúng ta quen nhau đúng không?
Marcus không trả lời, hắn nở một nụ cười thần bí. Quen nhau? Còn hơn cả thế nữa, Angel bé nhỏ à.
Mary dị ứng hải sản, điều mà chỉ có ba mẹ cô biết. Không, vẫn còn một người nữa, ‘người kia’- kẻ sống trong giấc mơ của cô, hắn hiểu rõ cô đến mức nó khiến cô sợ hãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN