Trường học siêu năng
Chương 1 : Tạm biệt
Gia Linh ngồi trên bậu cửa sổ nhìn về phía đám đông với đôi mắt buồn sâu thẳm. Vị trí này luôn là nơi để nó ngắm nhìn những niềm vui bên ngoài thế nhưng hôm nay lại khiến tim nó đau nhói khi là nơi để nó nhìn người bạn thân nhất của mình lần cuối. Đang chìm trong những kí ức về Mỹ Liên thì bỗng có tiếng gõ cửa. Gia Linh đưa mắt nhìn về phía cánh cửa. Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên cất giọng hỏi:
-Gia Linh, con không đi tạm biệt Mỹ Liên sao?
Nó cúi đầu, gục mặt vào hai đầu gối, một giọt nước long lanh từ khóe mi chực trào ra. Nó không trả lời. Người phụ nữ khẽ thở dài:
-Gia Linh à, chẳng phải Mỹ Liên là bạn thân nhất của con sao. Lần này con bé đi có thể sẽ không trở lại nơi này được nữa. Chẳng lẽ con không muốn đi tạm biệt bạn lần cuối sao ?
Vẫn không có tiếng trả lời. Người phụ nữ lắc đầu bất lực, bà chẳng biết làm thế nào để Gia Linh chịu rời khỏi phòng đi tạm biệt người bạn thân yêu của nó. Bà chỉ biết rời đi, sau khi bỏ lại câu:”Mỹ Liên muốn gặp con lắm đấy !”. Bỗng có tiếng bước chân vội vã, tiếng hộc bàn cũ bị mở ra đột ngột, sau đó cánh cửa vụt mở, Gia Linh chạy vội vã xuống cầu thang nhanh đến nỗi xém tông vào mẹ nó. Bỏ lại sau lưng tiếng gọi của mẹ, nó vẫn chạy vội vã, trên tay ôm một hộp quà được gói bằng giấy bóng kính màu xanh dương một cách vụng về.
Cánh cửa sắt nặng trịch mở ra, Gia Linh chạy vội ra ngoài . Mặc cho những giọt mưa nặng trịch thổi vào mặt, ướt cả tóc và áo, nó vẫn len lỏi qua hàng người đông đúc, hướng về phía Mỹ Liên lúc này đang định bước vào trong chiếc xe đen sang trọng.Một âm thanh quen thuộc vang lên làm Mỹ Liên giật mình:”Mimi”.Cô cảm thấy lòng mình bỗng đau nhói. Đó chẳng phải cái tên mà Gia Linh đặt cho cô sao.Cô quay lại và người cô đang chờ đợi nãy giờ đang đứng đấy, dưới những hạt mưa với cái hộp quà và nụ cười ấm áp, quen thuộc. Gia Linh bước tới, ôm lấy Mỹ Liên.Những giọt nước mắt của nó chảy đầm đìa trên vai Mỹ Liên. Mỹ Liên đưa một tay lên ôm Gia Linh. Tay kia giữ chặt lấy chiếc dù. Mẹ Mỹ Liên đứng bên cạnh cảm động nhìn hai đứa bé trước mặt mình. Thế nhưng vì thời gian chẳng còn nhiều nên bà đành phải nhắc :
-Mỹ Liên, đi thôi con.
Gia Linh buông bạn ra.Nó không thể làm Mỹ Liên vì nó mà muộn giờ bay được. Mỹ Liên đưa tay gạt những giọt nước mắt trên mặt Gia Linh. Cô khẽ nói:
-Ở lại vui vẻ nhé, Gia Linh.Đừng khóc nữa, Gia Linh của tớ là một người can đảm mà đúng không. Tớ đi rồi, cậu không được vì nhớ tớ mà bỏ bê việc học nhé.
Gia Linh khẽ gật đầu rồi đặt vào tay Mỹ Liên hộp quà, vừa thút thít vừa nói:
-Đi vui vẻ nhé, Mimi. Hãy luôn nhớ phải sống thật vui vẻ đấy bởi vì…
Mỹ Liên cùng đồng thanh với nó :
– Chúng ta là những chiếc lá của cỏ bốn lá.
Rồi Mỹ Liên nhét vào tay bạn cây dù rồi bước lên xe.Chiếc xe chuyển bánh và rời đi. Gia Linh vội vã chạy theo đánh rơi cả cây dù, vừa chạy vừa la to:”Đừng quên tớ nhé.”
* * *
Trên con đường đất nhỏ, sau một chiếc xe đang chạy là một cô gái đang quỳ xuống đất tay nắm lấy một vật màu xanh có hình cỏ bốn lá phía trên. Nước mắt cô hòa lẫn với dòng nước mưa. Trong chiếc xe đang chạy kia có một cô gái đang mở một chiếc hộp quà màu xanh. Cô đưa tay cầm sợi dây chuyền với một mặt dây chuyền giống hệt với cái của cô gái đang khóc bên ngoài. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống từ khóe mi của cô.
__________________________________________________
Lời tác giả: Đây là lần đầu mình đăng truyện vì thế có chỗ nào không hay thì mọi người góp ý để mình sửa nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!