Quân Bản Giai Nhân - Vịt Béo Bội Thực
Chương 1: Vận mệnh đen đủi
Tảng băng trong suốt như pha lê tinh khiết, toả ra khí trắng mông lung lành lạnh, mặt băng phản chiếu hình bóng nam tử thật rõ ràng. Từ đôi mi dài cong vút như cánh bướm, đến cái mũi đẹp như tượng tạc, rồi cả đôi môi mỏng quyến rũ. Ánh mắt nam tử kia lãnh đạm không gợn sóng, mày như núi xa, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống bóng lưng kiên định thẳng tắp. Hắn mặc gấm y màu tím rộng dài, thắt lưng lỏng lẻo trông rất biếng nhác tùy ý, nhưng vô cùng dụ hoặc, có phong vị rất riêng. Hắn như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất, tuy mang hơi thở lãnh mạc nhưng cũng khiến hoa khắp thế gian thất sắc, mỹ cảnh có hắn đi qua đều ảm đạm làm nền.
Để ý kỹ, trước mặt hắn còn một thứ gì đó khá kỳ quái, mơ hồ bị cuốn thành một bọc.
Sơn động vốn yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng bước chân, cửa động mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt lên người vừa tới, chiếu xuống mặt đất tạo thành một vệt dài.
“Hồ quân, tình hình trong kia thế nào rồi ạ?”
Phía cửa động truyền đến tiếng gọi của một thiếu niên mới lớn, giọng nói vẫn chưa vỡ hoàn toàn.
Tử y nam tử nhíu mày thoáng qua, sau đó mới khàn khàn lên tiếng, giọng nói trầm thấp dụ hoặc:
“Đã xong cả rồi. Nhưng Hoa Tâm, bổn quân còn một việc rất băn khoăn.”
Ánh mắt hắn đăm đăm hướng về dị vật phía trước, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Dị vật đó là một nữ nhân lõa thể được những đóa sen bao bọc, cánh sen trắng mịn che khuất cơ thể nàng, như đang cất giữ một thứ trân bảo.
Nữ nhân có gương mặt khả ái thanh tú, đôi mắt nhắm nghiền, không có hơi thở.
Hoa Tâm gương mặt thiếu niên thanh tú ảo não thở dài, nào ai biết được cơ thể nữ nhân kia chỉ là do linh khí của hoa sen tạo thành, không phải là một vật sống.
Mà nguyên bản của nữ nhân kia, ài, chính là Dao Linh công chúa trên Cửu Trùng Thiên, con gái của Thiên quân lão tổ tông.
Tại sao thân thể giả của nàng lại trưng dụng ở đây? Chẳng phải vì Hồ quân là một tên biến thái thích xác chết khoả thân, cũng không phải hắn rảnh rỗi sinh lòng ái mộ công chúa kia, tạo vật nhớ người. Cái này, phải bắt đầu từ một câu chuyện cũ.
Nói là chuyện cũ, thật ra cũng không cũ lắm, xảy ra cách đây khoảng ba trăm năm, so với tuổi của các vị thần tiên tại nơi đây chỉ là muối bỏ biển.
Mà nói Hồ quân là một tên biến thái, thực ra cũng có vài phần không phải không đúng.
Chuyện kể là, từ thời thượng cổ hồng hoang khai thiên lập địa, nhiều tộc nhân theo đó cũng được giáng sinh, đứng đầu là ba tộc lớn: Long tộc, Phượng tộc và Cửu vĩ hồ tộc.
Cầm Du Huyền, Hồ quân gọi từ miệng Hoa Tâm lúc này, chính là người đứng đầu cửu vĩ hồ tộc hiện tại.
Lại nói hồ tộc, toàn tộc bởi tôn sùng mẫu thần thiên địa – Nữ Oa nương nương, theo chế độ mẫu hệ nên xuyên suốt các đời Hồ quân đều là nữ, lại thêm việc minh tranh ám đấu triền miên nội bộ trong tộc mà cuộc đời vốn như hòn than của Cầm Du Huyền đã hoa lệ biến chất thành một cục phân chó ven đường.
Cầm Du Huyền là Hồ quân đời thứ ba, trước hắn còn có hai vị nữa, một là bà ngoại hắn, một chính là mẫu thân của hắn. Hồ tộc sinh muộn, lứa đầu cách lứa sau đến mấy chục vạn năm, không nói đâu xa, bà ngoại Cầm Du Huyền chỉ có một đứa con gái, còn cụ tổ khai sinh ra hồ tộc đã vũ hóa chỉ có hai nữ nhi. Hồ quân đã truyền qua hai đời thuộc chi thứ nhất, tức là từ thời ngoại tổ mẫu Cầm Du Huyền. Vì lẽ này mà tất cả kì vọng đều dồn hết lên đứa bé đang mang trong mình mẫu thân của hắn, mong đó là một đứa con gái.
Cầu đó là một đứa con gái…
Đứa con gái…
Con gái…
Tâm niệm của toàn tộc luôn đấy!
Nhà nhà người người đều hi vọng, đến nỗi bà ngoại hắn, cũng chính là Hồ quân đời thứ nhất, tìm đến Ti Mệnh tinh quân của Cửu Trùng Thiên, túm râu bắt ông ta viết mệnh cách cho đứa trẻ là nữ. Là nữ!
Chế độ mẫu hệ thật đáng sợ!
Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Cầm Du Huyền sinh ra là một đứa bé trai, hơn nữa còn là một đứa bé trai khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Ngày Cầm Du Huyền sinh ra, không hiểu sao thiên địa đồn thổi một phòng chứa sổ mệnh cách của Ti Mệnh tinh quân lại ngập trong nước tiểu của trẻ sơ sinh, khiến ông ta ba ngày khóc ròng, lẩm nhẩm một câu: “Sổ sách của ta! Khai quá! Khai quá!”
Cầm Du Huyền sinh ra là một nam hài, hai vị Hồ quân đời trước không biết làm sao, chuyện đã lỡ rồi, chẳng lẽ đem cái không nên có giữa hai chân hắn vặt đi, ha ha, tất nhiên là không được. Hồ quân tuy ngang ngạnh, nhưng vẫn còn biết đánh vần hai chữ “đạo đức”.
Hai vị Hồ quân đau đầu, vẫn chưa thể công bố cho toàn tộc giới tính đứa bé. Cuối cùng, bà ngoại Cầm Du Huyền, tiền nhiệm của tiền nhiệm hồ quân, vỗ đùi cái đét.
Vặt cái kia không được, vậy liền cho hắn sống như một nữ nhân đi!
Vậy là, hai vị tôn quý nhất tộc kia liền tốt bụng công bố cho toàn tộc cùng thiên địa chúng thần, hài tử hạ sinh là một đứa con gái.
Vì sự kiện này, cuộc sống của Cầm Du Huyền về sau, quả thực phải dùng bốn từ “khổ không kể xiết”. Từ nhỏ hắn đã mặc đồ của nữ hài, búi tóc cài hoa chán chê mới phát hiện ra giới tính thật sự của mình. May sao sự phát hiện này đến thật sớm, nhờ vào một cuốn thoại bản dâm tục mà hắn lén đọc từ các đường tỷ của mình, năm đó Cầm Du Huyền hai trăm tuổi, vẫn là một đứa trẻ so với toàn tộc.
Tuổi nhỏ nhưng Cầm Du Huyền rất thông minh đĩnh ngộ, khả năng tiếp thu hơn người, là một nhân tài được kỳ vọng trong tộc. Vì vậy, khi đọc cuốn thoại bản kia, đọc đến đoạn đôi nam nữ chơi đấu vật đến rung giường, nam nhân kia cho quả dưa chuột nóng hổi vào người nữ nhân, hắn không nhịn được nhìn xuống tiết khố của mình.
Chỗ đó của hắn cũng có một quả dưa chuột đang ngày ngày phun nước.
Nhưng sao hắn cứ có cảm giác mình giống như nữ nhân bị dưa chuột nhét vào quá vậy?
Hơn nữa, ngoại tổ mẫu của hắn luôn vỗ vai hắn, tươi cười ôn nhu: “Con là một nữ hài xinh đẹp! Bộ váy này rất hợp với con!”
Càng nghĩ càng rối rắm, hắn quyết định tự mình học hỏi, tìm kiếm thư tịch, thoại bản phổ cập giới tính, sau đó kinh hoàng kết luận, hắn là nam.
Là nam nhân cầm kiếm bắn cung, chứ không phải nữ nhân mỉm cười e thẹn.
Cầm Du Huyền sốc lớn một trận, ốm liệt nửa tháng, sau đó dần trầm mặc kiệm lời.
Không sốc cũng khó, nhớ sáu năm về trước, vương tử điểu tộc ba trăm tuổi tới Thanh Khâu chơi còn thơm má hắn, kiên định như bàn thạch: “Muội muội thật đáng yêu. Ta đã hôn muội rồi, trong bụng muội đã có con của ta, bổn vương tử sẽ chịu trách nhiệm!”. Lúc đó hắn ngây ngô cười, còn đưa bàn tay mập mạp lên xoa xoa bụng.
Giờ nghĩ lại, thật muốn đập đầu vào bụng mỡ của ngoại tổ phụ mà chết.
Mẫu thân và ngoại tổ mẫu của Cầm Du Huyền thấy hắn tính tình khác xưa, không khỏi lo lắng, nhưng sau một thời gian thấy hắn trở lại bình thường, lo lắng ấy cũng dần lắng xuống, cuối cùng biến mất không vết tích.
Cầm Du Huyền qua một hồi phong ba này, tất nhiên trưởng thành hơn, bởi hắn lo lắng, nếu bí mật này bị ai đó phát hiện, mẫu thân và ngoại tổ mẫu sẽ kịch liệt bẻ cong hắn, giúp hắn đến gần hơn với con đường vai thô thịt bắp, phấn son lòe loẹt, ưỡn a ưỡn ẹo. Đơn giản là vì hắn đã một lần nghe trộm ngoại tổ mẫu đau lòng nói với mẫu thân hắn: “Nếu Huyền Nhi biết được nó nguyên bản là nam nhân, muốn trở lại con người thật của chính mình, ta chỉ có thể bẻ gãy nó.”
Sau đó, cán quạt vốn thẳng đuột trên tay bà chốc lát gãy làm đôi. Phải, không phải cong, mà là gãy làm đôi. Tay kia của bà lại đang kịch liệt dùng khăn chấm chấm nước mắt.
“…”
Cầm Du Huyền sau ngày hôm đó vẫn cài trâm mặc váy, mỉm cười đoan trang, nhưng không ai biết đáy mắt kia đang kìm nén sóng ngầm mãnh liệt. Hắn lén lút tìm kiếm trong các thư tịch, học cấm thuật cùng các thuật pháp, ấn chú cường đại.
Gian nan mấy vạn năm, cuối cùng linh lực cùng pháp lực của Cầm Du Huyền đã đạt đến mức thượng thừa. Năm cơ thể cùng giọng nói của hắn bắt đầu thay đổi, chính Cầm Du Huyền đã thi triển ấn chú trên người mình, khiến cơ thể cùng giọng nói trở nên giống hệt nữ nhân, chỉ trừ hạ bộ, đồng thời ấn chú này cũng phong bế một nửa pháp lực của hắn.
Nói ngắn gọn, tình trạng của Cầm Du Huyền chính là nữ nhân bán dưa chuột, hơn nữa chỉ bán một quả duy nhất.
Năm Cầm Du Huyền năm vạn tuổi, hắn đã thuận lợi vượt qua thiên kiếp, thăng tấn thượng thần trong hình dáng nữ nhân.
Cũng là năm hắn dần trưởng thành, Cầm Du Huyền bất ngờ được phong tặng danh hiệu “Đệ nhất mỹ nữ Thanh Khâu” và “Đệ nhất mỹ nữ thiên địa”.
Hai danh hiệu này, thật giống như hai cái tát giáng thẳng xuống Cầm Du Huyền. Một nam nhân tuấn tú cao lớn bị nói thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, là cỡ nào bi ai.
Hắn muốn thiên hạ khen tặng hắn hai chữ mỹ nam, chứ không phải ca ngợi hắn xinh đẹp.
Ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân Cầm Du Huyền thì khỏi nói, cười đến cơ mặt căng cứng không khép lại được, đối với cơ thể hắn vô cùng hài lòng, thậm chí coi hai quả dưa hấu trước ngực hắn là do cơ ngực phát triển quá mức mà có.
Ha ha, châm ngôn của hai vị trưởng bối này đối với Cầm Du Huyền chính là, càng lớn càng cong, càng cong càng tốt, gãy luôn cũng được!
Cầm Du Huyền đi từ bi kịch này đến bi kịch khác, hôn thư từ khắp nơi bay tới tấp đến Thanh Khâu có thể xây được mấy tòa biệt viện, nướng khoai, chùi đít mấy năm không hết. Người gửi là hoàng tử, vương tử, công tử, vương thượng, thái tử,…phong phú đa dạng.
Mà bi kịch lớn nhất trước đây, ngay đến cả hiện tại, thậm chí là tương lai, lại bắt đầu từ mấy cuốn thoại bản.
Lại là thoại bản…
Cầm Du Huyền thường xuyên buồn chán, vậy là đọc thoại bản, đọc từ nhỏ thành quen, hiện tại hắn là nữ nhân, Thanh Khâu sống cũng khá phóng túng nên cũng không ai nói gì, chỉ nghĩ hồ quân của họ ham mê học hỏi.
Cầm Du Huyền thường đọc mấy cuốn thoại bản tươi sáng một chút, ám ảnh từ chuyện xưa khiến hắn không chịu nổi tình tiết đấu vật khoe dưa chuột nào nữa, lại vô tình cảm nhận được cuộc sống khá thú vị ở nhân gian.
Ai ngờ được, thoại bản dâm tục cứu vớt cuộc đời, thoại bản trong sáng tốt đẹp lại đẩy cuộc đời hắn xuống tận vực sâu vạn trượng.
Nhân gian phàm trần phồn hoa, có mỹ nữ thướt tha mềm mại như liễu, có mỹ nam bạch y tuấn lãng như ngọc, có cảnh ngày xuân anh hùng cứu mỹ nhân, lại có cảnh trừ gian diệt ác máu văng tung tóe. Quá kích thích! Quá mới lạ!
Vì vậy, Cầm Du Huyền quyết định đến trần gian!
Một năm trần gian bằng một ngày thần giới, hắn quyết định trốn đi chừng mấy canh giờ dưới hình dáng nữ nhân. Cầm Du Huyền nghĩ, nếu hắn đến đó với bộ dáng nam nhân, chắc chắn sẽ khiến nữ nhân ở nhân gian chết vì tương tư không hồi đáp. Bộ dáng nữ nhân này, coi như là vì thiên địa tạo phúc.
Nhưng là, Cầm Du Huyền quên mất một chuyện, hắn là thiên địa đệ nhất mỹ nhân.
Cầm Du Huyền trong lốt nữ nhân, eo nhỏ mông cong ngực nở, dáng người nhỏ bé mềm mại, da trắng như ngọc, mắt hạnh mày liễu, bách bàn nan miêu, bách niên nan ngộ*, tuyệt đối là mỹ nhân như liễu.
*vẻ đẹp khó có thể miêu tả, trăm năm khó gặp
Mới lần đầu tiên đến nhân gian, số Cầm Du Huyền thế nào lại nhặt được một bạch y nam tử nằm ngất ven đường, hắn còn chưa kịp đi đâu cảm nhận đâu. Nam nhân kia bị thương khắp mình, khuôn mặt anh tuấn, chính là một bạch y mỹ nam tuấn lãng như ngọc.
Cầm Du Huyền lúc đó định bước qua nam nhân kia đi tiếp, ai ngờ nam nhân như bị động kinh, mộng du nắm lấy cổ chân hắn không buông, người ta gọi đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu. Cầm Du Huyền ngược lại lạnh lùng bình tĩnh giơ chân lên, đạp nam nhân kia tới tấp. Bị đạp thành đầu heo, nam nhân cuối cùng cũng hoa lệ tỉnh lại, hồi quang phản chiếu theo đó kết thúc, miễn cưỡng có thể coi là một màn ngày xuân mỹ nhân cứu anh hùng.
Đúng lúc này, một nhóm áo đen vừa đuổi đến, Cầm Du Huyền không nói hai lời, túm tên nam nhân ném về phía đám hắc y nhân. Do không kiềm chế được lực tay, nam nhân bị ném kia như cái chổi quét qua đám hắc y nhân, quét đến mức đầu đập vào đầu, răng rơi lả tả, không chừa một mống. Thật là một cảnh trừ gian diệt ác, máu văng tung toé oanh oanh liệt liệt!
Nam nhân kia sau khi bò ra từ một đống hắc y nhân, yếu ớt hướng Cầm Du Huyền lên tiếng: “Tại hạ Mộ Dung Tập, thái tử Vân Chiếu quốc, xin hỏi đại danh quý tánh cô nương?”
“Mộ Dâm Tục?”
Cầm Du Huyền lạnh nhạt hỏi một tiếng, sau đó phất tay áo, tiêu sái rời đi, bỏ lại Mộ Dung Tập phía sau ngơ ngác.
Thoáng cái, trong mắt Mộ Dung Tập hiện rõ ý xuân.
Mỹ nữ từ đâu, khiến lòng ta xao xuyến?
Xuân tới rồi, nàng vội bước rời đi.
Trong đầu Mộ Dung Tập lúc này, lặp lại hai câu thơ như vậy.
Cầm Du Huyền chơi lần này, lại không biết nhân gian sau đó bản thân mình bị dán cáo thị truy nã khắp nơi, tiêu đề là: “Tìm kiếm thái tử phi, thái tử sau một lần gặp nhất kiến chung tình, không phải nàng không lấy. Người nào tìm được nàng, triều đình bao ăn ở cùng chống lưng trọn đời”. Bức họa hắn chính là một tay Mộ Dung Tập đích thân cầm bút vẽ nên.
Vì vậy, lần thứ hai Cầm Du Huyền lên trần gian chơi đã bị lừa vào trong cung, giúp người kiếm bạc. Mà quả lừa này hắn ăn rất ngọt, nội dung là “trong cung có rất nhiều trân bảo, rất nhiều ân sủng, rất nhiều mỹ nhân”.
Cầm Du Huyền không quan tâm đến hai vế đầu, hắn chỉ quan tâm vế cuối cùng. Ừm, rất nhiều mỹ nhân?
Bản thân Cầm Du Huyền không ham mê nữ sắc, càng ghê rợn nam sắc, mục đích của hắn chính là, vào cung tìm kiếm nhan sắc có thể cùng bản thân phân bề cao thấp.
Phải, hắn muốn tìm xem, có nam nhân nào tuấn dật bằng hắn lúc ở trạng thái nam nhân, nữ nhân nào xinh đẹp kiều diễm bằng hắn lúc ở hình dáng nữ nhân hay không.
Cầm Du Huyền hắn, trước giờ kiêu ngạo nhất chính là nhan sắc của chính bản thân mình.
Hoa Tâm nói, có thể coi đây là mức độ cao nhất của bệnh tự luyến.
Vì vậy, hắn gật đầu cái rụp.
Thái tử Mộ Dung Tập gặp lại mỹ nhân, vui mừng khôn xiết, cố ý giam Cầm Du Huyền trong hoàng thành, tùy thời tiếp cận. Mà người nào đó không phát hiện ra chút gì, ung dung như đang dạo chơi ngắm cảnh, tìm kiếm mỹ nhân so bì dung mạo.
Tùy thời thì cũng có giới hạn, thái tử kia cuối cùng cũng ra tay, hơn nữa lại ra tay rất nhanh và nguy hiểm.
Vào một buổi tối không trăng không sao, thái tử kia một cước đạp văng cửa phòng Cầm Du Huyền, đè lên người kẻ đang ngủ say như chết ở trên giường, buông lời thổ lộ, lời lẽ kinh điển, như ta yêu nàng hơn chính bản thân ta, ta yêu nàng, ta yêu nàng vô cùng, ta rất rất yêu nàng, yêu nàng đến sông cạn đá mòn, yêu nàng đến khi thiên địa tận diệt. Chốt lại một câu cuối cùng cũng kinh điển nốt: nàng có yêu ta không?
Cầm Du Huyền nghe xong, không nói lời nào, đánh cho Mộ Dung Tập không phân biệt đâu là nước đâu là nước tiểu, sau đó bỏ về Thanh Khâu.
Lòng tự tôn của nam nhân trong Cầm Du Huyền chưa bao giờ bị tổn thương sâu sắc đến thế.
Hắn quay về Thanh Khâu được hai canh giờ, nghĩ lại đánh như thế vẫn chưa hả giận, lại quay lại trần gian tìm Mộ Dung Tập định bụng đánh tiếp, lần này trên trần gian đã là hai tháng.
Lần này gặp lại, Cầm Du Huyền thấy Mộ Dung Tập đang chơi đuổi bắt với một nữ tử thanh tú đáng yêu trong vườn đào, trong lòng khó có một lần nổi hứng từ bi, dù sao cũng là hắn lấy hình dáng nữ nhân lừa gạt Mộ Dâm Tục kia, bây giờ thấy tư tưởng tên kia cũng bình thường trở lại, thích một nữ nhân bình thường, mặc dù không xinh đẹp bằng hắn, nhưng cũng nên tha thứ rồi.
Mộ Dung Tập ngược lại trông thấy Cầm Du Huyền, áy náy dừng cuộc đuổi bắt, nữ nhân kia nhân lúc này biến mất không bóng dáng. Mộ Dung Tập lại áy náy xoa xoa mũi, nhìn Cầm Du Huyền nói lời chân thành:
“Ta yêu nàng, nhưng ta cũng yêu nàng ấy. Hay là nàng làm chính phi, nàng ấy làm trắc phi, ba người đều vui. Chuyện lúc trước ta không trách nàng, đánh là thương, mắng là yêu, ha ha!”
Một tia từ bi hiếm hoi trong lòng Cầm Du Huyền bị những lời này hoàn toàn dập tắt, đánh cho Mộ Dung Tập chỉ còn lại nửa cái mạng, sau đó tiêu sái rời đi.
Vốn tưởng chuyện đến đây là kết thúc, lại không ngờ đến một đám lâu la hâm mộ Cầm Du Huyền ở Thanh Khâu lại bí mật theo dõi hắn, nói là bí mật, nhưng Cầm Du Huyền với pháp lực cao thâm há lại không phát giác, chỉ là hắn mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao hắn cũng không làm gì thương thiên hại lí, lại đang ở trong thân xác nữ nhân nên không sợ bị bại lộ.
Thế nhưng không ngờ, đám lâu la này lại hiểu nhầm hắn bị tình yêu phụ rẫy, ấm ức thay nữ thần, liền tổ chức hội họp tìm tới nữ nhân cùng Mộ Dung Tập chơi đuổi bắt trong vườn đào kia…đánh ghen.
Một cuộc đánh ghen có quy mô chưa từng thấy.
Lúc Cầm Du Huyền biết chuyện liền cầm bừa một thanh trường kiếm muốn tới nơi ngăn lại, thấy hai bên giao chiến kịch liệt khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Nữ tử kia không phải là người phàm!
Nữ tử vừa chiến đấu vừa hét lớn: “Ta là Dao Linh công chúa Cửu Trùng Thiên! Tất cả chỉ là hiểu nhầm!”
Nàng ta đánh thắng áp đảo, nhưng lại không có ý lấy mạng người nào, trận đánh diễn ra ngoài hoàng cung, chứng tỏ nàng ta đã rời hoàng thành được ít lâu rồi.
Cầm Du Huyền nghe vậy kinh ngạc, biết thế sự không ổn, nhưng hắn vốn ít lời nên chỉ vội vàng tiến lên, không ngờ một tiểu lâu la bị Dao Linh công chúa bất ngờ ném đụng trúng hắn, trường kiếm tuột khỏi tay Cầm Du Huyền, hướng thẳng đến Dao Linh đang kịch liệt vừa công vừa thủ.
Dao Linh công chúa đang mải ứng chiêu với một đám lâu la, không chú ý tới mũi kiếm đến gần.
Cầm Du Huyền khôi phục một tia lí trí, với tay ngăn lại nhưng lại vuột mất, chỉ biết gian nan hướng Dao Linh hô lớn một tiếng: “Cẩn thận!”
Ngay sau tiếng hô, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực trái Dao Linh công chúa, nàng nhìn về phía Cầm Du Huyền, ánh mắt không thể tin được.
Đó là Thương Hải Huyết kiếm, thần vật bên cạnh hồ quân, bị đâm vào nhất định hồn phi phách tán, thân thể tan biến vào cát bụi.
Dao linh công chúa Cửu Trùng Thiên, nữ nhi của Thiên quân.
Cầm Du Huyền đờ đẫn cả người. Hắn nên đến đây là để ngăn lại chứ, tại sao lại trở thành người đầu tiên ra tay thế này?! Hơn nữa còn ra tay rất khốc, rất lưu loát…
Sau đó, sau đó liền có một màn như hiện tại. Cầm Du Huyền dẫn đám lâu la quay trở về Thanh Khâu trong không khí đánh ghen thắng lợi, tiếp theo bí mật tìm chí tôn tuyết liên ngàn năm nở một lần đem về sơn động mật thất Thanh Khâu, bắt đầu quá trình tạo xác hồi hồn. Hắn vất vả tạo hình cho Dao Linh công chúa phỏng theo trí nhớ, chí tôn tuyết liên có tác dụng kết hồn nạp phách, liên tục như thế đã ba trăm năm qua đi, định bụng khi nào hoàn thành sẽ trả lại một công chúa nguyên vẹn cho lão tổ tông trên cao kia. Tất cả tiến hành trong im lặng, chỉ có Cầm Du Huyền và tâm phúc của hắn – Hoa Tâm biết, bởi nếu để Thiên quân, hay kẻ khác biết được mà nói cho Thiên quân biết, Thanh Khâu của hắn sẽ bị san thành bình địa.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc bỏ mặc, nhưng chuyện có nhiều người chứng kiến như vậy, thiên quân muốn tra cũng là điều không quá khó khăn, vậy thì cứ đề phòng vạn nhất cứu nàng công chúa kia một mạng.
Chỉ tại đám lâu la kia, đánh ghen mà cũng rầm rộ như vậy!
Hoa Tâm sở dĩ biết chuyện này, còn biết luôn cả chuyện Cầm Du Huyền thực chất là nam nhân, là bởi thân phận hắn có chút đặc biệt. Hoa Tâm không phải là người do hai vị hồ quân tiền nhiệm sắp đặt bên cạnh Cầm Du Huyền, hắn là do Cầm Du Huyền dùng pháp lực ngưng kết linh khí của tâm tất cả các loài hoa trong Thanh Khâu mà thành, vì vậy nên hắn gọi là Hoa Tâm. Có thể nói, ngoài chính bản thân Cầm Du Huyền, Hoa Tâm là người hiểu hắn nhất, là người mà Cầm Du Huyền có thể thoải mái biến trở lại thành nam nhân không chút cấm kị.
Hiện tại đã đến giai đoạn cuối của quá trình kết hồn, Hoa Tâm thở dài, có ai biết để tìm chí tôn tuyết liên cùng băng phiến ngàn năm, hồ quân đã vất vả thế nào, mất nửa cái mạng còn nói dối bế quan một năm, giữ bí mật một cách kín kẽ chu toàn.
Vì vậy, khi nghe Cầm Du Huyền nói những lời băn khoăn do dự như hiện tại, hắn hơi hơi kinh ngạc hỏi:
“Hồ quân băn khoăn chuyện gì?”
Cầm Du Huyền tay hơi nâng bút, nghiêm túc nhíu mày suy tư: “Bổn quân đã vẽ cho nàng mắt mũi miệng như ban đầu, chỉ trừ một thứ.”
“Là thứ gì?” Hoa Tâm tò mò hỏi.
Cầm Du Huyền bộ dáng thật sự nghiêm túc, giọng điệu nhàn nhạt lãnh đạm:
“Ngực. Nên to hay nhỏ? Lồi hay lõm đây?”
“…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!