VAMPIRE
CHƯƠNG 1: MỞ ĐẦU
Tự cổ chí kim, ma cà rồng tồn tại trên thế giới này từ rất lâu đời. Họ không ăn thức ăn như con người, thực đơn dành riêng cho bọn họ chính là… máu!
Kẻ mặt trắng thường không xuất hiện vào những ngày nắng chói chang vì ở thời điểm nắng nóng bởi vì năng lực bọn họ sẽ bộc phát mạnh nhất rất khó để kìm chế năng lượng, có thể hủy diệt tất cả mọi thứ.
Bọn họ có những đặc điểm nhận dạng riêng biệt: da trắng, môi đỏ, và đôi mắt màu hổ phách, mỗi một ma cà rồng đều có khả năng thiên phú khác nhau. Điều đặc biệt ở đây chính là bọn họ… BẤT TỬ!”
Một người phụ nữa trẻ trung nằm nghiêng trên giường, tay đang cầm một cuốn sách và đang kể chuyện cho bé gái nằm trên chiếc giường công chúa. Đôi mắt bé lim dim dường như rất buồn ngủ, người phụ nữ kia thấy thế bèn đặt cuốn sách lên đầu tủ sau đó đắp chăn cho đứa bé
“ Mẹ ơi! Vậy tổ tiên của chúng ta là ai ạ?”
“ Tổ tiên của chúng ta là Robert Reis, người Brazil” Uông Uyển Uyển vuốt ve con gái trả lời
Dường như cô bé còn chưa muốn ngủ, Uông Uyển Uyển đành phải ở lại trả lời tất cả câu hỏi của bé
“ Thế chúng ta cũng uống máu người hay sao ạ?”
“ Không hẳn thế con gái à! Tuy đặc trưng của gia tộc chúng ta là kẻ hút máu nhưng chúng ta không làm thế với con người, chúng ta chỉ săn động vật. Cũng có một số gia tộc khác họ vẫn duy trì nguồn thức ăn mang tên con người này”
Uông Uyển Uyển vuốt đầu con gái, trên môi nở nụ cười nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng
Đợi Uông Kỳ say giấc nồng, Uông Uyển Uyển đi lên thư phòng ở tầng 5
“ Bố, con vừa đọc được suy nghĩ của Jake, 3 ngày nữa tất cả lãnh đạo tối cao của Miller sẽ tới đây bắt con bé. Chúng ta phải làm thế nào hả bố?” Giọng Uông Uyển Uyển run rẩy, trên mặt hiện nỗi lo lắng cho con gái mình. Uông Kỳ là giọt máu của cô, là giọt máu của Uông gia, không thể để mất con bé vào tay người lạ được.
Uông Thành thở dài nhìn con gái mình, ông đứng lên đi vòng qua cô, đặt tay mình lên vai thấp giọng nói
“ Uyển Uyển à! Bố cũng rất đau lòng khi cháu gái mình bị bắt đi, nhưng con bé cũng mang trong mình dòng máu hoàng tộc. Nếu chúng ta không giao Tiểu Kỳ chắc chắn nhà Miller sẽ giết sạch toàn bộ trên dưới họ Uông chúng ta! Uyển Uyển con hãy suy nghĩ kĩ, một người vì mọi người”
“ Hay cho câu một người vì mọi người, thế tại sao không phải là mọi người hãy vì một người! Chúng ta không phải là người một nhà sao?”
Uông Uyển Uyển khóc. Nước mắt rơi lã chã xuống nền nhà lạnh băng kia. Đứa con cô vất vả mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng nhiều năm bây giờ lại bị người khác cướp mất. Ai hiểu cho cảm giác này của người mẹ
Uông Thành cau mày nhìn con mình đang khóc, ông cũng thấy đau, nhưng bắt buộc phải hi sinh cháu gái. Không thể vì một đứa trẻ 10 tuổi mà khiến cả dòng họ lâm nguy được
“ Uyển Uyển, cái gì buông bỏ được thì hãy bỏ nó đi”
“ Bố! Con bé là cháu gái duy nhất của Uông gia, bố có thể nói vậy được sao? Có ông ngoại nào lại muốn bán cháu mình như bố không…”
Uông Uyển Uyển vừa nói hết câu, một cái tát nặng nề rơi trên má cô. Năm ngón tay hằn rõ trên mặt
Không khí trong phòng dần nặng nề, không ai nói câu nào, nhưng cả hai đều không biết thân hình nhỏ bé của Uông Kỳ đã đứng trước cửa phòng từ lúc nào. Cô bé đã nghe được tất cả mọi chuyện
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!