Hệ Thống Ma Lạt Mãn Nữ Thông Hành Ký
Chương 2
Tâm hồn Thượng Tư Đa Uy trôi dạt theo biển cả,tiếng nổ vang đầu chẳng khác nào hồi chuông ác mộng kéo nàng trở lại.
Một ngôi trường bị cháy,là trường nổi tiếng đào tạo nên những pháp sư thiên tài,mới nói,nổi bật thì đồng nghĩa dễ gây thù chuốc oán,lâu lâu xảy ra vài vụ đột nhập coi như thú vui,làm cuộc đời bớt tẻ nhạt.
Nàng mỉm cười,thong dong xoay người đi.
Bàn tay của kẻ lạ mặt nào đó đặt lên vai nàng,kéo lại,lạnh lùng nói
-” Không muốn chết thì mau vào dập hoả”
Thượng Tư Đa Uy hất vai,rồi lại đặt tay lên vai người kia-” Anh bạn,không thấy người ta tranh nhau dập lửa sao,nhìn kìa,kẻ phun nước người tưới dược,chúng ta chỉ là nhân vật quần chúng không đáng nhắc,làm gì có cửa cho ta làm,thôi thì đứng đây tán gẫu tí vậy!”
Hắn vẫn lạnh mặt,màu tóc nâu đỏ dưới ánh lửa rất chói chang,đôi con ngươi sâu thẳm nhưng đục mờ,đôi mắt ấy,không khác gì vựa nước,nhìn có vẻ tươi mát,mà lại khiến người lạnh thấu tâm.
Hồi lâu,hắn mới chịu mở miệng
-” Cô mới đến có lẽ chưa hiểu rõ, Tùy Thập Sơ bản chủ của Tất U Khu,người lập nên ngôi trường này,từng tuyên bố rằng ‘Trước Ann- trường pháp sư,kẻ đứng ngoài,chết!”
-” Cô dửng dưng đi như vậy,hắn sẽ giết cô”
Thượng Tư Đa Uy xúyt xoa-” Ôi chao! Anh bạn cứu tôi một mạng rồi,thôi nào,ngây ngốc cái gì nữa,chúng ta vào phụ một tay,nhìn mọi người cực khổ như vậy,thấy chuyện bất bình sao không ra tay tương trợ,kẻ mệnh khổ tốt tính như tôi đây không làm được a!”
Nói xong, nàng giục
-” Còn không mau giúp hiệu trưởng Tùy dập lửa,tên dân đen không thức thời này!”
Anh bạn lạ mặt-“…”
Mồi chài xong xuôi,nhìn ngôi trường trước mắt nóc trên không ra hình thù,cảm thấy rất mãn nhãn( đẹp mắt).
Nàng xoay sang anh bạn kia rồi vỗ vai thân thiết
-” Người anh em,hôm nay anh cứu tôi một mạng,Thượng mỗ hết sức cảm kích,hẹn sau này lấy oán báo ơn,trời cao có mắt,ắt sẽ gặp lại,bây giờ Thượng mỗ phải lên kinh ứng thí,tạm biệt!”
Nàng tư thái nghênh ngang ngông cuồng,song lại quay đầu,ánh mắt như chứa hàng vạn sao trời,lại hiu hắt như vũ trụ rộng lớn,mỉm cười
-” Người anh em,tôi gọi Thượng Tư Đa Uy!”
Bóng dáng khuất dần dưới hoàng hô rạng rỡ,để lại một bóng lưng mạnh mẽ mà ngạo mạn , hồi lâu,người kia cũng như ban đầu đứng yên tại chỗ,lẩm bẩm
-” Thượng Tư Đa Uy”
Đứng trên vạn người,uy nghiêm lẫm liệt,lạnh lẽo như sương. Cái tên thật kiêu ngạo,chẳng khác gì chủ nhân của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!