[huyết tộc cấm vực] như những vì sao
chương 10
-Cầu xin chú!
Nguyệt Kiến nước mắt lưng tròng ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt khẩn thiết cầu xin sự giúp đỡ:
-Hãy cứu bố cháu!
Hai người còn lại đứng bên cạnh nhìn bộ dạng đáng thương của Nguyệt Kiến lúc này mà trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Người đàn ông mặc tấm áo choàng đen không trả lời, ông ta cứ thế lẳng lặng tiến đến nơi tiến sĩ Nam Cung nằm bất động, ngồi xuống xem xét. Một lúc sau, ông ta ngẩng mặt lên, khẽ thở dài:
-Đã không kịp nữa rồi…
Nguyệt Kiến dù biết ông sẽ chết nhưng cũng rất đau lòng:
-Bố ơi!!!…
Tiếng khóc của cô chứa đựng một nỗi đau đớn tuyệt vọng đến xé lòng, khiến người chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi cảm thấy xót xa.
Cả ba người còn lại cứ vậy mà để cho Nguyệt Kiến chút không gian riêng. Nguyệt Kiến khóc một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy bình tâm trở lại được đôi chút, cô nín khóc, ngồi lặng thinh trước thi thể của cha mình. Một bàn tay khẽ đặt lên vai cô:
-Cô bé, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Trên chuyến xe lửa khởi hành trong đêm, trên toa tàu dành cho hành khách, có một nhóm bốn người ngồi cùng bàn. Người đàn ông mặc tấm áo choàng đen có khuôn mặt già dặn là người lớn tuổi nhất. Hai người còn lại ngồi đối diện với Nguyệt Kiến và người đàn ông trung niên là đồ đệ của ông ta. Ba người bọn họ đang cùng nhau bàn chuyện có vẻ rất quan trọng.
-Xem ra ý đồ của Ma Đảng chính là tiêu diệt hết những đội thợ săn ở khu vực này. Tinh Quang Chi Dực lần này cũng chỉ là một trong những vật hy sinh.
Người đàn ông trung niên lên tiếng.
-Đúng vậy, nghe nói thành viên nòng cốt Y Thâm và Khải Sắt Lâm cũng đã hy sinh. Còn có…
Nói tới đây, chàng trai ngồi đối diện với Nguyệt Kiến bỗng ngừng lại, nhớ tới Nguyệt Kiến cũng đang có mặt ở đây, cô vừa trải qua một cú sốc lớn, tâm trạng đang không được tốt, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi. Tất cả họ bất chợt đều rơi vào khoảng không im lặng. Một lúc sau, người đàn ông trung niên mới lên tiếng phá tan bầu không khí:
-Nam Cung Triêu Nhan và Nam Cung Tịch Nhan tuy rằng bị bắt, nhưng vì thân phận của chúng đặc biệt, nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cuộc tấn công lần này cũng là vì trong Tổng bộ công hội thợ săn của chúng ta tự xảy ra vấn đề, đáng tiếc nội gián ẩn náu đến giờ vẫn chưa tìm ra.
Vẻ mặt hai người ngồi đối diện người đàn ông hiện lên tia lo lắng. Người đàn ông trung niên quay sang nhìn hai người họ:
-Với tình hình hiện nay, Tổng bộ chỉ có thể tạm thời giải thể, phân nhóm rút khỏi phạm vi khống chế của Ma Đảng. Các con là đồ đệ của ta, cũng là một trong số ít những người được ta tín nhiệm phải tìm gián điệp, nhiệm vụ đối phó Ma Đảng vẫn cần tiếp tục, các con cần phải gánh vác trách nhiệm.
-Vâng!
Cả hai người đồng thanh.
-Ta vẫn còn việc khác phải làm, trạm kế tiếp phải xuống xe. Các con, mang theo cô bé, cùng nhau đến học viện Khải Luân ở thành phố Khải Tát đi.
-Học viện Khải Luân?!
Hai người đồ đệ của ông ta nghe vậy vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
-Phải, hiệu trưởng là bạn của ta, ta cùng ông ấy đã chào hỏi qua rồi. Thành phố Khải Tát chính là khu vực hoạt động bí mật của đảng phái bí mật Huyết Tộc, Ma Đảng ở đó thế lực không mạnh. Học viện Khải Luân không có đội thợ săn công khai, nhưng sau lần tấn công này, ước tính cũng sẽ có thành viên của đội thợ săn lẩn trốn đến đó.
Khải Tát là thành phố lớn lại nhộn nhịp, học viện Khải Luân là trường quý tộc có tiếng của Khải Tát. Nhưng rồng cá hỗn loạn, bên trong nói không chừng cũng đồng thời có đảng phái bí mật Huyết Tộc thậm chí là Ma Đảng lẩn trốn. Các con phải cải trang thành những học viên bình thường, ngàn vạn lần không thể để lộ thân phận.
Ở đó phải lưu ý đến động thái của Huyết Tộc, đồng thời bí mật tìm kiếm các đồng đạo, chờ ngày trở lại. Đợi thời gian chín muồi công hội tái thiết lại, chúng ta hãy gặp nhau.
Nghe những lời căn dặn của ông, hai người họ cùng gật đầu:
-Vâng, chúng con sẽ theo sắp xếp của người làm cho thật tốt. Xin người an tâm.
-Được rồi, ta phải đi đây.
Nói rồi, người đàn ông đứng dậy, rồi quay sang Nguyệt Kiến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
-Cô bé, kiên cường một chút.
mặc dù còn bi tương khi nghe lời nói đó cô nói
-Cảm ơn chú…
Sáng hôm sau
Chuyến tàu chạy suốt một đêm cuối cùng cũng tạm dừng, tiếng của nữ tiếp viên trên tàu thông báo:
“Đã tới đường Dinh Trấn, dừng xe trong 3 phút, mời các hành khách xuống xe tranh thủ thời gian”
Chuyến tàu lại tiếp tục chạy, ngồi trên tàu, Nguyệt Kiến vẫn không bận tâm đến mọi thứ xung quanh, khuôn mặt trở nên lạnh lùng nhìn bên ngoài nghĩ: ”Giờ này hôm qua, mình vẫn còn ở nhà cùng bố xem tivi. Còn bây giờ , thời gian vẫn chưa đến một ngày mà cái gì cũng không còn nữa… Bố đã mãi mãi rời xa mình…” Nguyệt Kiến lại hướng tầm mắt ra phía khung cửa sổ, cô nghĩ : “Triêu Nhan và Tịch Nhan, nhất định đang chịu đựng đau khổ. dù gì là người một nhà có lẽ nê cứu bọn họ.”
nhìn cô như thế họ im lăng cô nói
– chào em là nam cung nguyệt kiến.
-Nguyệt Kiến? Nghe rất hay!
Chàng trai mỉm cười giới thiệu:
– anh là Lẫm Hiên Trì.
Nói rồi lại quay sang chỉ vào cô gái vẻ mặt vẫn còn đang cau lại kia, giới thiệu:
-Đây là Lăng Tuyết Tiêu.
Lẫm Hiên Trì chống tay lên bàn, mỉm cười thân thiện với Nguyệt Kiến:
-Từ nay về sau, có lẽ chúng ta sẽ ở cùng nhau một thời gian dài, có gì khó khăn, hãy để anh giúp em…
Trong khi đó, ở một tòa lâu đài…
Trên một chiếc giường êm ái sang trọng, có thân ảnh một cô gái mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng mỏng manh đang say ngủ. Cô gái ấy ngay cả lúc ngủ cũng rất xinh đẹp, tựa như một thiên thần.
Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn bước vào phòng, hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ngắm nhìn Triêu Nhan đang say ngủ. Hắn ngồi vắt chéo chân, khẽ nghiêng đầu, một vài sợi tóc dài của hắn chạm vào bắp chân trắng ngần của cô. Phạm Lạc Già cứ ngồi như vậy rất lâu, đột nhiên hắn chạm tay lên khuôn mặt trắng hồng của cô, khẽ thốt lên:
-Thật sự rất đáng yêu…
Thành phố Khải Tát…
Xe lửa cuối cùng cũng tới ga, Lẫm Hiên Trì và Lăng Tuyết Tiêu đi lên trước, chỉ còn Nguyệt Kiến khệ nệ kéo chiếc vali nặng nhọc đi phía sau. Lăng Tuyết Tiêu quay lại nhìn Nguyệt Kiến, vẻ mặt khó chịu:
-Thật đáng ghét, cứ luôn kéo về phía sau!
Lẫm Hiên Trì không nói gì, cậu quay lại đi tới chỗ Nguyệt Kiến, gọi:
-Nguyệt Kiến!
Lăng Tuyết Tiêu nhìn theo bóng dáng của Hiên Trì, cau mày:
-Hừ!
Lẫm Hiên Trì nhanh chóng bước đến chỗ Nguyệt Kiến, cầm túi hành lí giúp cô, khẽ mỉm cười, nói:
-Để anh giúp em mang hành lí.
Nguyệt Kiến ái ngại xua tay:
-Không cần đâu, em tự làm được.
-Đừng khách sáo, để đó cho anh!
-Cái đó, thật sự không cần mà!
-Lẽ nào bên trong còn có vật gì đó rất quan trọng?!
Lẫm Hiên Trì nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật hỏi cô.
-không có mà ko sao em mang được!
Nguyệt Kiến bối rối xua tay, lắc đầu.
-Vậy cứ để đó cho anh, về sau mọi người là bạn bè quan tâm lẫn nhau, phải tín nhiệm nhau đó!
-Uhm, cảm ơn anh!
Nguyệt Kiến cúi đầu, khách sáo đáp lại.
Lăng Tuyết Tiêu từ xa quan sát hai người họ, cô khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu cùng chán ghét:
-Hừ!
Đi được một lúc lâu, cánh cổng học viện Khải luân cuối cùng cũng hiện ra trước mắt ba người họ. Đứng trước khuôn viên rộng lớn của học viện, cả ba người đều không kìm được mà thốt lên:
-Đây chính là học viện Khải Luân trong truyền thuyết?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!