Nghiệt duyên
Chap 1: Tiểu Hoa ngốc
– Ê! Con nhỏ kia, mày định quỵt tiền nhà bà à? Mày trả tiền chưa đủ nè? – 1 người phụ nữ mập hét toáng lên.
– Ơ … Nhưng … Tôi – 1 cô gái ấp úng, chắc cổ là người bà mập kia gọi là quỵt tiền.
– Nhưng với nhị cái gì? Không có tiền mà đòi mua à? Không có tiền thì trả thịt đây! – Bà mập nói xong liền giơ tay giật lại miếng thịt ngon lành.
– Á … Trả đây, của tôi mà … Trả đây – Cô gái đó hét lên, quái lạ, mua thịt quỵt tiền mà còn nói là của mình à?
– Có chuyện gì vậy? – Bỗng 1 chàng trai lên tiếng.
– Nè, cậu coi: Con nhỏ này mua hàng thịt nhà tôi mà giờ ăn quỵt tiền nè – Bà mập trình.
– Ủa? Tiểu … Tiểu Hoa? Sao cô lại ở đây? – Chàng trai vừa gọi cổ là Tiểu Hoa, vậy đây là nữ chính của chúng ta à?
– Vũ công tử … huhuhu … Phu nhân nói tôi ở nhà hoài cũng không tốt nên bà đưa tôi tiền bảo tôi đi mua thịt. Tôi mua thịt và đưa tiền rồi mà bà này cướp lại bảo tôi quỵt … huhuhu … – Nó khóc lóc giải oan.
– Ủa? Thế chẳng phải người sai là bà sao? – Vũ quay sang hỏi bà mập.
– Giời ơi, hóa ra 2 người là người nhà à? Hứ, nó bảo mua 3 gram thịt của tôi nhưng trả không đủ tiền, tôi đòi. Không đúng sao? – Bà mập bực tức.
– Ô! Thế cổ đưa bao nhiêu mà bà bảo hổng đủ? – Vũ hỏi.
– 10 đồng – Ngắn gọn, súc tích 2 từ 6 chữ mà khiến cho Vũ há hốc. Mọi người hò hua chửi bới nó:
– Đúng là nhỏ đó quỵt rồi.
– Ừ! Vậy mà còn biện minh lắm cớ nữa chớ.
– Trả đê, trả cho đủ đê.
– Đúng đó, người gì mà không biết nhục à.
– Trả đê.
Mặc dù Vũ không phải là người ăn quỵt nhưng cậu lại là chủ của nó nên đỏ mặt, tía tai. Nhưng không sao, với tài ăn nói của mình, cậu dẻo miệng:
– Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh – Quay sang bà mập – À … hóa ra mọi chuyện là vậy, xin lỗi quý bà xinh đẹp. Cổ còn nợ quý bà bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho – Nói xong cậu nháy mắt.
– À, 20 đồng. Cậu được lắm … hahaha … – Bà mập đỏ mặt cười toa toét.
– Đây thưa quý bà – Dứt lời, cậu cầm miếng thịt to lại rồi kéo nó chạy 1 mạch về nhà.
Tại 1 ngôi nhà khá sang trọng …
– Hoa ơi là Hoa, cô có biết cô vừa hại tôi không? Đến cả tiền mà cô cũng không biết, cô vô dụng đến mức đó sao? Ngày đầu cô mới vào, nhìn cô cũng không đến nỗi mà sao … ngốc, đần, dại đến mức đó hả? – Vũ quát nó.
– Hic hic hic … huhuhu … Tôi – Nó khóc (ĐP: Người gì mà động tí là khóc à)
– Có chuyện gì vậy? – 1 người phụ nữ đẹp lên tiếng – Bà là Vũ phu nhân, chủ nhà.
– Nương, lần sau đừng sai cổ làm việc gì nữa – Vũ coi thường nó.
– Sao vậy? – Vũ phu nhân thắc mắc.
Sau đó, Vũ công tử kể lại câu chuyện ở chợ, bà phu nhân nghe xong phụt cười rồi nói:
– Thôi được rồi – Bà ghé sát Vũ – Để thế này không ổn con à? Đã nói đưa nó về mọi người sẽ nghĩ ta tốt nhưng cứ để nó tự do như bà chủ trong nhà thế này thì … không được, phải làm gì đó thôi.
– ??? – Nó đương nhiên phải thắc mắc rồi, nhưng 2 dòng nước mắt vẫn lăn (ĐP: Quá mít ướt)
Liệu Vũ phu nhân và Vũ công tử có í đồ gì xấu với Tiểu Hoa đây? Mời m.n đón xem chap 2 nhé!!!
~ Bye ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!