Ma Tôn Cùng Thần Tôn Vợ Chồng Diễn Kịch Hằng Ngày - Sưu tầm
Chương 21
Trong một quán rượu nhỏ nơi đầu đường, Lăng Yên và Bộ Duyên Khê đang ngồi sát gần cửa sổ. Còn vị đang uống rượu trước mặt hai người cũng chính là kẻ mà họ từng nhắc đến ban nãy – Lưu thúc.
Lưu thúc ở thị trấn này đã được mười năm, đối với mọi chuyện lớn nhỏ trong trấn đều biết rất rõ. Sau khi nghe xong câu hỏi của hai người Lăng Yên, ông ta cười cười, một tay vuốt ve chén rượu, nói: “Xem như các ngươi đã hỏi đúng người, chuyện về Thi gia ta biết không hề ít đâu.” “Vậy mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?” Lăng Yên làm ra vẻ cực kì hứng thú, ngồi ở đó ôm tiểu hồ ly, nhanh chóng dò la vào chủ đề chính. Bộ Duyên Khê vẫn luôn không hiểu hứng thú của Lăng Yên là từ đâu ra, ngồi nghe ở bên cạnh mà câu được câu mất, nhưng vẫn dán tầm mắt lên người Lưu thúc không rời. Lưu thúc lại mỉm cười, thần sắc có vài phần bí hiểm khó lường, ông ta lại nói: “Nghe đâu, mấy đời Thi gia đều ở An Nhạc trấn, cũng phải được mấy ngàn năm rồi.”
Nói đoạn, Lưu thúc bỗng ngừng lại, bổ sung thêm: “Thực chất đã bao lâu thì không ai rõ, cũng có thể còn lâu hơn thế nữa. Nhưng trái lại khi ta dò la mọi người ở đây, ai cũng đều nói nguyên do mà An Nhạc trấn tồn tại, chính là vì Thi gia.”
“Thi gia là nhóm người đầu tiên đến sống ở nơi này.” Lưu thúc kể, “Bọn họ có tiền lại biết buôn bán, chẳng hiểu tại sao lại dừng chân ở nơi vắng vẻ thế này, hơn nữa còn từ thế hệ này sang thế hệ khác, cứ thế trải qua nhiều đời, con cháu Thi gia vẫn luôn ở đây.” Đây là đang kể về lai lịch của Thi gia mà, nhưng Bộ Duyên Khê không có hứng để nghe mấy chuyện này, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc căn nhà đó đã xảy ra chuyện gì, vì cớ gì mà cả một đại gia tộc sống ở An Nhạc trấn suốt mấy ngàn năm lại ra thảm cảnh này, biến thành một trạch viện hoang vu không một bóng người sinh sống.
Bộ Duyên Khê nói ra thắc mắc của mình, Lưu thúc liếc hắn một cái mới chậm chạp trả lời: “Không phải ta đang kể đây sao?” Ông ta cũng không đợi Bộ Duyên Khê trả lời, nhanh chóng liền tiếp: “Những thế hệ đầu của Thi gia vẫn luôn rất yên ổn không xảy ra chuyện gì lớn, cho đến khi … khoảng hai trăm năm về trước.” “Bên trong nhà Thi gia đột nhiên có người chết.” “Người chết?” Lăng Yên thấp giọng lặp lại. Nghe thế, tiểu hồ ly vốn đang thiếp đi trong lòng Lăng Yên bỗng nhiên giật giật, không tiếng động lặng lẽ mở mắt. Lưu thúc ừ một tiếng, lại tiếp tục nói: “Rất kỳ lạ, bắt đầu từ lúc đó, cứ qua vài năm trong trạch viện đó sẽ có một người chết, với lại tất cả những người đã chết đều là dòng họ Thi gia, rốt cuộc tại sao thì không một ai biết. Cho dù nhân khẩu của Thi gia đông đúc vô cùng, cũng không chịu nổi bị giày vò như thế.” Nghe đến chỗ này, rốt cuộc Bộ Duyên Khê mới thấy hưng phấn trở lại, sắc mặt hắn kỳ lạ, hỏi: “Thế họ có tra ra được nguyên nhân không?” “Không có, tìm được nguyên nhân thì Thi gia cũng đâu lâm vào thảm cảnh này.” Lưu thúc lắc đầu thở dài, “Nghe nói, lúc xưa cũng không ít kẻ khuyên người Thi gia nên dứt khoát dọn ra ngoài, Thi gia vốn có tiền, cho dù xây thêm một tòa trạch để ở cũng không hề gì. Nhưng có làm sao họ cũng không chịu, cứ một mực muốn ở lại nơi đó.” Sợ chết là chuyện thường tình của con người, dù so với bất cứ thứ gì thì tính mạng vẫn luôn trên hết, người Thi gia dù biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ có người chết lần nữa nhưng vẫn kiên trì muốn ở lại nơi xui xẻo đó. Vậy thì có chút không bình thường.
Bên trong trạch viện luôn phát sinh những chuyện kỳ lạ, e rằng chuyện này chỉ có mỗi người nhà của Thi gia mới rõ được chân tướng.
Lăng Yên tự suy đoán trong đầu như vậy, bèn hỏi tiếp: “Chẳng hay tiếp theo thế nào?” “Sau đó…” Lưu thúc nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Khoảng chừng một trăm năm trước,vào một đêm tối …” Nói đến đây Lưu thúc đập bàn một cái, hệt như vừa nghĩ ra điều gì đó, ông ta liền thốt lên, “Đám thiếu niên các ngươi đã chứng kiến hiện tượng hôm qua chưa? Sấm chớp gió nổi, quỷ khí dày đặc âm u vô cùng.” Chuyện Lưu thúc nhắc đến thật trùng khớp với khí tượng thiên địa đại loạn do bọn tà ma u hồn gây ra hôm qua, Lăng Yên vốn biết rõ chuyện này, vì thế gật đầu ngay, “Ta có biết chuyện đó.” “Ta nghe người đời trước nói, tình huống xảy ra hôm qua cũng từng xuất hiện vào cái đêm đó, dù thế nào thì cũng chẳng phải điềm lành gì.” Hai mắt Lưu thúc hơi nhíu lại, lời kể rất tường tận: “Vào đêm đó, không một ai dám bước ra khỏi cửa, đường phố không một bóng người. Cho đến buổi sáng hôm sau khi mọi người phát hiện thì lúc đó, Thi gia đã xảy ra chuyện rồi.” Nói đến đây, giọng Lưu thúc trở nên mơ hồ không rõ, ông ta quay đầu hướng ra đường cái bên ngoài, nhìn ra từ cửa sổ có thể thấy đằng xa đoạn đường dài huyên náo, thấp thoáng được bóng dáng ngôi nhà Thi gia xưa kia đã từng sinh sống. Ông ta lại kể tiếp: “Người nhà Thi gia từ trên xuống dưới, không người nào còn sống.” “Vậy… vậy họ đã chết như thế nào?” Bộ Duyên Khê vội hỏi. Lưu thúc liếc mắt nhìn Bộ Duyên Khê, giọng nhỏ dần, thều thào nói: “Chẳng rõ, chỉ nghe nói cái chết của họ thoạt nhìn giống như …” Đang nói thì ông ta dừng lại trong chốc lát, sau khi tìm được từ ngữ thích hợp thì mới tiếp: “Giống như là bị thứ gì đó hút khô vậy, da thịt cả người co quắt lại, mà cách mọi người chết đều giống nhau, thậm chí là một tiểu hài nhi mới ra đời được mấy tháng cũng không ngoại lệ.” (Dudu: nghe gê quá huhu) Bộ Duyên Khê mở trừng hai mắt, tựa như đang cố hết sức hình dung đến tình cảnh mà Lưu thúc đang nói. Lăng Yên không lên tiếng, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng dày đặc.
Sự tình vốn đã thành như vậy, nhưng nàng vẫn nghĩ không ra Đường Lam thì có liên quan gì đến chuyện này.
Trong lúc Lăng Yên đang ngập ngừng do dự, Lưu thúc lại tiếp lời: “Càng kỳ lạ hơn, tất cả mọi người đều chết cùng một chỗ.” “Ở đâu?” Lúc này Bộ Duyên Khê đã nhập hồn vào câu chuyện, ngay lập tức hỏi. Lưu thúc dõi mắt về phía Bộ Duyên Khê và Lăng Yên chừng một lúc mới chậm rãi nói: “Bên giếng cạn ở phía sau trạch viện.” Sau khi nghe đến đây, cả hai người đồng thời đều im lặng. Cuối cùng Lưu thúc cau mày nói: “Người dân xung quanh đều không ngừng bàn tán, suy đoán nguyên do tại sao nhưng vẫn không ai giải thích được rõ ràng. Cứ thế qua một thời gian, cũng không có người nào xía vào chuyện này nữa.” “Các ngươi đột nhiên hỏi loại chuyện này, chẳng lẽ đang muốn can thiệp vào chuyện của Thi gia?” Nói đến đây, Lưu thúc khôi phục lại bộ dáng bình thường, lắc đầu nói. “Ta khuyên các ngươi chớ quản nhiều chuyện như vậy, chuyện của Thi gia không đến phiên thường dân như chúng ta nhúng tay vào. Lúc trước từng có không ít kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác mà đến tận trạch viện đó xem xét, nơi đó … không sạch sẽ đâu, các ngươi tránh xa một chút thì tốt hơn.” Nghe vậy, Bộ Duyên Khê không thể không lắc đầu phản bác: “Lưu thúc, thúc không thể nghĩ vậy được. Ta đây vốn là truyền nhân của đạo tông Thiên Cương, không phải thường dân bình thường!” Lưu thúc cười một tiếng, không nói gì, nhanh chóng đưa mắt sang Lăng Yên, nàng đang vuốt ve bộ lông tiểu hồ ly trong ngực, ánh mắt trong chốc lát liền phức tạp, chợt quay đầu về phía Bộ Duyên Khê ở cạnh: “Chúng ta đến đó nhìn xem.” “…” Bộ Duyên Khê ngẩn người: “Nhìn cái gì?” “Giếng cạn ở phía sau trạch viện.” Lăng Yên nói. Trong quán rượu lúc này, phản ứng của Bộ Duyên Khê trái lại cực kỳ im lặng.
Lại nói, sau khi Trầm Ngọc uống Túy Quỳnh tiên lộ thì liền trầm mặc ngồi ở trước cửa sổ, chẳng biết rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì mà cứ được một lúc, hắn lại hỏi Xích Diễn vài câu. Ánh mặt trời sau giờ Ngọ có hơi lóa mắt, Trầm Ngọc ngừng dõi mắt từ ngoài cửa sổ, lên tiếng hỏi Xích Diễn: “Xích Diễn, vì sao ta vẫn chưa biến thân được?” Xích Diễn: “…” Vấn đề này, trong vòng một canh giờ mà tiểu thần tôn ngươi đã hỏi năm lần rồi.
Loại chuyện này không phải cứ sốt ruột là được, Xích Diễn giải thích cho Trầm Ngọc lần thứ năm, công dụng của tiên lộ không tốt đến mức có thể ngay lập tức bồi bổ lại phần thần lực đã mất của hắn. Xích Diễn than thở một tiếng, bất lực nói: “Thực ra Thần tôn muốn làm gì có thể ra lệnh một tiếng, biết đâu ta có thể giúp người?” “Ngươi không giúp được.” Trầm Ngọc thản nhiên nói một câu rồi im bặt.
Xích Diễn cảm thấy lần này, sau khi mình làm nhiệm vụ trở về, u sầu trong đáy mắt Thần tôn dường như dày thêm một tầng nữa. Hắn liền lên tiếng trấn an: “Vậy còn Hạ Dung Tinh kia …” Không chờ Xích Diễn nói hết câu về Hạ Dung Tinh, Trầm Ngọc liền ngắt lời của hắn: “Bên cạnh A Tinh xuất hiện một con hồ ly tinh.” Xích Diễn kinh hãi, không khỏi bật thốt: “Cái gì?” Trầm Ngọc ngưng một chút, giải thích: “Vì thế ta phải mau chóng biến thành người.” Mấu chốt vấn đề không phải là biến được hay không biến được! Bây giờ trong lòng Xích Diễn thượng thần đang có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, sắc mặt cũng phẫn nộ ngút trời: “Hạ Dung Tinh vậy mà dám phụ bạc người à?” Trầm Ngọc liếc mắt nhìn Xích Diễn với vẻ không hiểu, lập tức chỉnh hắn: “A Tinh tốt với ta lắm.” “Thì ra vấn đề nằm ở tên hồ ly tinh kia!” Mọi lần tính khí của Xích Diễn luôn rất tốt, nhưng giờ đây lại khó kìm chế được cơn giận, “Rốt cuộc là hồ ly tinh phương nào, dáng vẻ như thế nào, trông ra sao?” Trầm Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, dùng đôi cánh huơ tới huơ lui để miêu tả: “Cỡ như này, cũng không khác gì với loài hồ ly bình thường.” Xích Diễn: “…” Nhìn thần sắc hắn có vẻ hơi bất thường, Trầm Ngọc liền vội vàng bổ sung: “Nói chung so với hồ ly bình thường thì có vẻ trắng hơn một chút, nhỏ hơn một chút.”
Xích Diễn á khẩu không nói gì được nữa. Thứ này đúng là con hồ ly thật nhỉ.
“Nàng bị một con hồ ly đeo bám hả?” Sắc mặt Xích Diễn có hơi hòa hoãn, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trầm Ngọc gật đầu: “A Tinh còn không biết. Con hồ ly đó không đơn giản, ta phải gấp gáp trở về nhắc nhở A Tinh.” Xích Diễn đang tính trả lời, Trầm Ngọc lại quay sang hắn hỏi tiếp lần nữa :”Vì sao ta vẫn chưa biến thân lại được?” Thế là Xích Diễn lại phải trấn an hắn thêm lần nữa, đến lúc này mới xoay chuyển chủ đề sang Thần giới: “Hai ngày nay Đông Cẩm vẫn liên tục hỏi ta về người, luôn miệng hỏi sao người vẫn chưa trở về, ta phải trả lời rằng người vì điều tra những chuyện bất thường ở An Nhạc trấn nên mới nán lại một lúc. Không ngờ đúng là có chuyện bất thường thật.”
“Thần tôn, người định khi nào mới chịu trở về đây?” Xích Diễn dè dặt quan sát biểu cảm trên mặt Trầm Ngọc, thấp giọng hỏi. Trầm Ngọc trả lời: “Nếu có chuyện gì xảy ra, ta chắn chắn sẽ về ngay.” Nói đến đây, Trầm Ngọc chợt nhớ đến điều gì đó, bèn lên tiếng: “Hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện, có lẽ có liên quan đến trận pháp kia, ta đã ngăn cản không cho luồng tà khí đó thoát ra ngoài, có điều lúc đó, đồng thời cũng có một người khác cùng ra tay nữa.” Xích Diễn biết An Nhạc trấn xảy ra chuyện, cũng biết Thần tôn có nhúng tay vào, nhưng lại không nghĩ tới sự tình bên trong lại phức tạp hơn thế nữa. Lập tức hắn liền hỏi: “Là ai vậy?” “Ma tôn Lăng Yên.” Giọng Trầm Ngọc có hơi trầm xuống.
Nghe đến cái tên này, phản ứng đầu tiên của Xích Diễn là ngẩn ra, sau đó mới lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Trầm Ngọc nhìn vẻ mặt của hắn, tiếp theo lại nói: “Không ai trong chúng ta dự liệu được chuyện như thế này sẽ xảy ra ở An Nhạc trấn, nếu không phải ta ở lại đây thì cũng sẽ không phát hiện ngay được. Ma tôn Lăng Yên xuất hiện kịp thời như vậy, e là có hơi bất thường.”
Xích Diễn lưỡng lự lên tiếng: “Thần tôn, ý người là …” “Đoán chừng Ma tôn Lăng Yên đã sớm biết nơi này sẽ xảy ra chuyện, cho nên trước tiên họ mới ở lại đây phòng bị mọi thứ.” Thanh âm của Trầm Ngọc bình tĩnh, không nhanh không chậm nói, “Hay là, nàng ta cũng giống ta, vốn là vì đang ở trong trấn nên mới kịp thời xuất hiện trước khi mọi thứ kịp xảy đến.” “Nếu vậy thì nàng ta ở một nơi vắng vẻ như trấn nhỏ này làm gì nhỉ?” Trầm Ngọc thì thào hỏi một câu, đây mới là chuyện hắn nghĩ mãi cũng không thông suốt được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!