Hỗn Nguyên Mộng Tưởng - CHAP 1: KHỞI ĐẦU
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Hỗn Nguyên Mộng Tưởng


CHAP 1: KHỞI ĐẦU


Mở choàng mắt, Kira cố gắng gượng dậy. Cảm thấy cả người đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng lên. Day day trán, Kira nhớ là mình đang ngồi chơi game Onmyoji thì bỗng nhiên máy tính chập điện nổ oành. Sau đó thì cậu phát hiện mình đã ở đây.

“Trời ạ, đã quay hết 499 bùa, chỉ còn một bùa nữa là đến với số phận Tù Trưởng Châu Phi rồi.” Suy nghĩ một hồi, Kira thầm than một tiếng “Không chết là may rồi”.

Nhìn chung quanh, Kira thấy mình đang ở chung với hơn ba mươi người trạc tuổi cậu có nam có nữ trong một không gian trắng xóa. Có vài người cũng vừa tỉnh dậy, những người tỉnh dậy từ trước thì đang bàn tán xôn xao.

“Đây là đâu vậy ?”

“Ai thấy bạn tôi ở đâu không ?”

“Mẹ kiếp, thằng khốn nào đem tao tới đây ?”

“Ai biết làm cách nào để về nhà không ?”

….

Chửi bới, hoang mang, sợ hãi.. tất cả cảm xúc tiêu cực ngổn ngang đang hiện hữu. Kira lắc lắc đầu “Định lực thật kém.” Cậu thầm nghĩ. Nhìn chung quanh Kira chỉ nghĩ đến một trường hợp duy nhất nhưng không dám xác định.

“Còn thiếu một điều kiện nữa.” Đúng vậy, chỉ thiếu một điều kiện nữa thì cậu sẽ xác định được chuyện gì đang diễn ra.

“Chào mừng đến với thế giới của ta, những người được chọn”

Một giọng nói ồm ồm vang lên, tất cả mọi người đều chú ý về một phía. Một quả cầu trắng dần dần ngưng tụ lại, xung quanh quả cầu tỏa ra từng luồng ngũ sắc hào quang.

“Hể ~ Vậy là đúng rồi” Kira âm thầm xác định chuyện đang diễn ra. Với kinh nghiệm của một Otaku thì cậu chắc chắn đây là xuyên việt, nhưng không chỉ một mình cậu mà là nhiều người. “Có lẽ là đại xuyên việt chăng ?” Kira thầm hỏi.

Quả cầu trắng kia chắc chắn là [Chủ Thần] – người thống trị mọi người và gây nên chuyện này.

“Ngươi là ai ? Làm ơn cho ta về nhà ?”

“Ta cũng muốn về nhà, làm ơn.”

“Ta có nhiều tiền lắm, chỉ cần ngươi thả ta, ba mẹ ta sẽ cho ngươi tiền”

“Thằng chó, giả thần giả quỷ gì chứ.”

….

Mọi người lại tiếp tục xôm xao. Kira lắc lắc đầu thầm nghĩ “Đúng là không có định lực gì hết”.

“IM LẶNG”

Tất cả ngay lập tức hàm răng đánh “cập” một tiếng đóng lại cứng nhắc không thể mở ra được. Kira cũng bị vạ lây âm thầm mắng đám người kia vô tri, không có kiến thức.

“Hừm, tốt. Các ngươi chắc đều biết ta, các ngươi gọi ta là Thần, là Chúa, là Phật….”

“Vậy bây giờ ta xin tự giơi thiệu lại. Ta là Game Master (G.M) của vũ trụ này, các ngươi có thể gọi ta là Zakawik hoặc là G.M đều được.”

“Các ngươi là một trong những người được chọn để tham gia Game của chúng ta. Hãy cảm thấy vinh hạnh đi, lũ dòi bọ.”

“G.M ?” Kira khá bất ngờ với xưng hô này, cậu không hiểu tại sao lại gọi là G.M mà không phải là Thần.

“Các người có câu hỏi nào không ?”

“um um..”

“umm..”

“À ! Ta quên cho các ngươi tự do”

Một tiếng “tách” vang lên.

“phù phù” tất cả được tự do, mọi người đều cảm thấy sợ hãi chảy mồ hôi ròng, có vài người quỵ cả xuống.

“Xin lỗi.” Một cô gái có mái tóc dài màu tím, mang trên người quần jean với áo thun bó sát người tôn lên vóc người lòi lõm bốc lửa của nàng, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp còn hơn cả người mẫu.

Nhìn thần thái trấn định của cô ta, Kira nghĩ rằng cô gái đó không phải là người bình thường. “Ông nói rằng chúng tôi là một trong những người được chọn. Vậy còn nhiều người khác nữa sao.”

“Đó là chẳng phải là Kanahi sao ?”

“Hể ? Là cô ta sao, đúng là xinh đẹp thật.”

Nghe tiếng nghị luận xung quanh thì Kira cũng đoán được cô ấy chắc là Idol đang cực kỳ nổi tiếng trên toàn thế giới với lượng fan hơn 500 vạn người. Kira cũng không quan tâm đến cô ấy cho lắm, các ngươi có khi nào thấy một tên Otaku quan tâm đến Idol ở thế giới thực không. Chỉ là hình ảnh của cô Idol này có ở khắp nơi, không muốn biết đến cũng khó khan.

“Đúng vậy, còn rất nhiều người khác nhưng họ thuộc về những vũ trụ khác, sẽ có những G.M khác hướng dẫn cho họ.”

Kanahi nhăn mặt cảm thấy khó hiểu nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi “Vậy nhiệm vụ của chúng tôi là gì ?”

“Đúng, đúng, nếu chúng tôi là những người được chọn vậy thì chúng tôi cần phải làm gì ?”

“Đúng là Idol, trấn định thật.”

“Kanahi đúng là nữ thần mà.”

Kira âm thầm đổ mồ hôi, chứng kiến một đám người đi vuốt mông ngựa một con Idol. Đúng là khi bạn đẹp thì nói cái gì cũng thành chân lý.

“Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản.”

“Chiến thắng trong Trò Chơi này.”

Vừa nói xong, một luồng sáng quét qua tất cả mọi người. Kira cảm thấy rất khó chịu vì luồng sáng này giống như quét qua tất cả cơ thể, mỗi một tế bào, thậm chí còn cảm thấy nó quét vào cả ký ức sâu thẳm nhất trong não.

Khoảng 5 giây sau thì kết thúc. Lúc này, Kira định thần lại, ngẩng lên thì thấy một bảng điện tử xuất hiện trước mặt mình như trong bộ Anime SAO mà cậu đã từng xem.

Kira / Level: 0

Chức nghiệp: Mộng Tưởng Chi Nhân (người ảo tưởng, Chuunibyo)

Strong: 2

Guard: 0

MP: 0

Speed: 1

Critical rate/ Dmg Crit: 0% / 150%

Luck: 0

“Như các người thấy, bảng thông tin thể hiện tình trạng hiện tại của các ngươi. Các ngươi có thể tăng level, trở nên mạnh hơn …”

“Giống như trong Game ở thế giới các ngươi, chiến thằng các ngươi sẽ có phần thưởng, thất bại các ngươi sẽ chết hoặc còn đau khổ hơn cái chết”

Giọng nói khiến tất cả mọi người rét run, cảm giác trước mặt họ không phải là thần linh mà là một con ác quỷ cùng hung cực ác, sẵn sang sé xác bọn họ bất cứ lúc nào.

“Nếu thắng thì muốn gì cũng được đúng không ?” Một giọng nói xé toang sự sợ hãi của mọi người.

Một thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi, cao hơn 1m8, trên người là từng thớ cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, khuôn mặt hiện lên sự khát máu cực độ. Mặt trên người bộ quần áo của lính đặc chủng, theo Kira phỏng đoán hắn có lẽ là lính đánh thuê được đào tạo từ nhỏ.

“Đúng vậy.”

“Kể cả việc trở thành thần.”

“Được.”

Tên thanh niên gằn mặt nhìn chăm chăm G.M một hồi lâu rồi cười phá lên

“Hahahahaa.. Tốt, ta tham gia.”

“Ta nghĩ ngươi đã lầm” G.M cắt lời hắn

“Hửm ?”

“Các ngươi không có quyền lựa chọn, tham gia hoặc chết. Không, nếu từ bỏ, các ngươi sẽ nhận lấy sự đau khổ hơn cái chết gấp vạn lần.”

Câu nói dập tắt tất cả các ý định trở về hay từ bỏ khiến đa số đều rất suy sụp. Nhiều người quỳ cả xuống đất, có người gào khóc… Đúng, chỉ đa số thôi, số còn lại nhìn vào bảng thông tin bản thân với ý cười thâm thúy.

Kira để ý họ đều là những người nổi tiếng, kể cả cô Idol Kanahi kia. Những con người đứng ở đỉnh cao của vinh quang đang chán với thế giới thực tại và lúc này họ đã tìm thấy miền đất hứa của mình.

Kira thông thể xem được bảng thông tin của người khác, có lẽ không ai xem được của nhau.

“Hừm, ta thấy rất nhiều người ở đây hứng thú với trò chơi này đấy nhỉ.”

“Những gì còn lại sẽ có người giải thích cho các ngươi, hy vọng các ngươi sẽ là người chiến thắng thay vì trở thành phân bón cây ở đó. HAHAHA!!!!”

Ngay lập tức, không gian tràn ngập ánh sáng chói lóa khiến cậu phải nhắm mắt lại. Một trận đầu óc quay cuồng đến rồi đi trong chốc lát.

Lờ mờ mở mắt ra, Kira nhận thấy mình không còn ở trong không gian trắng kia nữa mà cậu đang ở trong một cung điện nguy nga tráng lệ. Hai bên binh sĩ mặc giáp thời trung cổ, tay cầm cự kiếm, tay kia cầm đại thuẫn. Đứng chung với cậu còn có năm người trong số những người được chọn bởi lão G.M kia.

Ngồi phía trên là một người đàn ông khoảng 40 tuổi đầu đội vương miện vàng, người khoác áo choàng đỏ, khí thế hùng hồn.

Đứng bên cạnh ông ta là một cô gái tóc vàng xinh đẹp không kém gì Kanahi nhưng có phần non nớt hơn nhiều.

“Chào mừng đến với vương quốc Rim. Ta là Lolla, công chúa của vương quốc này và đây là phụ vương của ta – Snox, người cai trị đáng kinh của vương quốc này.”

Cô công chúa Lolla tự giới thiệu. Kira cảm thấy có chút mộng, hôm nay cậu đã nghe câu “Chào mừng” đến hai lần rồi.

“Vô lễ ! Gặp đức vua tại sao không quỳ xuống !” Một thanh niên cao hơn 1m8, thân mặc trọng giáp màu bạc tức giận quát lên.

“Thôi nào Nator, họ là cũng vừa được triệu hồi đến đây nên có lẽ không biết được văn hóa của nơi này là chuyện bình thường thôi. Chúng ta phải tỏ long hiếu khách chứ đúng không nào.”

Công chúa Lolla cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân khiến thanh niên kia đỏ mặt cùi đầu lí nhí.

“Thần đã biết, mong công chúa tha tội.”

Lúc này một người thanh niên trong nhóm được triệu hồi đến ngay lập tức bước lên phía trước, cùi đầu chào với nghi thức hoàng gia.

“Thần là Hoshin. Kính mong đức vua tha thứ cho sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi. Chúng tôi cũng vừa được triệu hồi đến đây, nên không rõ cách xử sự, mong đức vua nhân từ bỏ qua.”

Mọi người đều rất kinh ngạc trước hành động này kể cả nhóm Kira. Nhưng để ý kỹ thì cậu thấy thanh niên kia rất quen thuộc nhưng không nhớ là gặp ở đâu.

Nhưng lúc này cậu và những người khác lập tức quỳ xuống để tỏ lòng thành kính.

Kira giờ mới đến ý rằng đội ngũ của mình chỉ có sáu trong hơn ba mươi người lúc trước. Một người thanh niên đeo kính, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Đứng chung là một cô gái đeo kính nhìn khá là trí thức cũng rất là đáng yêu với thân hình nhỏ nhắn và một thanh niên tóc vàng lúc nào cũng để nụ cười xã giao trên mặt.

Kira cũng bất ngờ khi cô Idol Kanahi và tên lính đánh thuê lúc nãy cũng ở chung với mình. Đổ mồ hôi nha, toàn thứ dữ.

“Tất cả đứng lên đi.” Đức vua Snox ra lệnh.

“Ta cũng bày tỏ sự có lỗi khi triệu hồi các ngươi đến đây mà chưa qua bất kỳ sự đồng ý nào. Nhưng ta tin tưởng các ngươi là những anh hùng được thần linh gửi đến.”

“Anh hùng ?” Cả đám đều mộng bức, “Tham gia trò chơi nghĩa là thế này sao ?”

Lolla như biết nghi vấn của mọi người lập tức đứng ra giải thích.

“Chắc hẳn các vị cũng là những anh hùng đến từ thế giới khác nên không biết gì về thế giới này. Thế giới này là Đại Nguyên Thế Giới. Rất nhiều chủng tộc tồn tại trên thế giới này, nhiều đến mức đếm không hết.”

“Chính vì quá nhiều chủng tộc cho nên việc xảy ra chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Chiến tranh đã diễn ra hơn năm ngàn năm rồi. Nhưng Nhân tộc quá nhỏ yếu lập tức bị sức mạnh của những chủng tộc khác đàn áp.”

“Cho nên các đại hiền giả đã nghĩ ra một cách, đó là triệu hồi người đến từ thế giới khác, những người được thần linh chọn lựa để bảo vệ cho Nhân tộc.”

“Và họ đã thành công, những vị anh hùng đầu tiên xuất hiện. Họ lấy sức mạnh to lớn của mình quét sạch kẻ thù, thậm chỉ còn đánh đuổi những chủng tộc khác đi.”

“Tuy nhiên, một thời gian sau họ cũng rời bỏ thế giới này, nhưng chiến tranh thì không khi nào đình chỉ thậm chí còn có xu hướng khủng khiếp hơn. Cho nên cứ mỗi năm trăm năm chúng tôi lại triệu hồi một nhóm anh hùng đến để giúp đỡ Nhân tộc.”

Lolla nói đến đây đôi mắt có phần u buồn.

“Cho nên, làm ơn, các vị anh hùng, xin hãy cứu giúp Nhân tộc.” Lolla lấy hết dung khí, cùi đầu cầu xin, đôi mắt có vẻ sắp khóc.

“Công chúa, ngài đừng tự hạ mình như thế, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ Nhân tộc mà” Nator lập tức khuyên nhủ

Thanh niên lúc nãy bước lên chào cũng mạnh dạn nói “Đúng vậy, chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức mình để cứu lấy Nhân tộc, mong Công chúa và Đức vua không nên quá đau thương.”

Đám người cùng nhau gật gật đầu thể hiện sự quyết tâm. Riêng Kira thì một mặt mộng bức “Cái gì đây, chuyện cổ tích cho trẻ em dưới sáu tuổi à ?”

“Lolla chân thành cảm ơn mọi người.” Lau khóe mắt, Lolla chân thành cảm ơn.

“Lolla xin phép được hướng dẫn cho các vị anh hùng. Xin các vị hãy mặc niệm [mở bảng thông tin cá nhân] lên.”

Cả nhóm đều làm theo. Ngay lập tức bảng thông tin lại xuất hiện. Lúc này mọi người không bất ngờ như trước.

“Xin mọi người hãy chú ý vào thông tin của mình và mặc niệm [Hiện hữu]”

Khi mọi người làm theo Kira có thể thấy được bảng thông tin của năm người kia.

“Xin lỗi mọi người, mặc dù bảng thông tin cá nhân là không thể để người khác xem. Thế nhưng để có thể hiểu rõ các vị cho nên Lolla xin mạn phép.”

Mọi người đều gật đầu cười tỏ vẻ không để ý. Bản thân không biết gì nên phải để người khác hướng dẫn, dấu giếm cũng chả giúp được gì.

“Bảng thông tin cá nhân từ khi sinh ra mỗi người đều sở hữu cho đến lúc chết đi thì tự động biến mất. Phía trên ghi rõ tất cả các chỉ số và chức nghiệp của người đó. Thường thì chức nghiệp sẽ xuất hiện khi một người trưởng thành và bái sư học tập về chức nghiệp đó như là : Chiến binh, cung thủ, pháp sư…. Vân vân..”

Hoshin lúc này lên tiếng.

“Chức nghiệp của tôi là Kiếm Thánh đẳng cấp 7.”

“Hể ?”

“Hả ?”

“Ồ ~”

Cả cung điện đều ồ lên.

Kanahi cũng nói tiếp theo “Của tôi là Thánh Tế Tự cấp 7.”

Tên lính đánh thuê cũng nói ra “Của ta là Chiến Vương cấp 8.”

Một cô gái tóc đen, đeo mắt kính từ nãy giờ có phần không nổi bật lắm cũng nhỏ nhẹ nói “Của tôi là Pháp Sư cấp 7”

Một thanh niên với nét cười đùa nói “Của tôi là Tuần Thú Sư cấp 7. Hì hì”

Cả cung điện đều trố mắt ra rung động sâu sắc. Lolla từ từ lấy lại tinh thần nói.

“Đẳng cấp của chức nghiệp sẽ được phân ra từ cấp 1 đến cấp 9. Cấp 1 là cấp thấp nhất bao gồm các chức nghiệp dân dụng như: rèn rúc, trồng trọt, nấu ăn…. Đến các chức nghiệp cấp cao. Cấp độ càng cao, chức nghiệp càng quý hiếm và càng mạnh.”

“Nhưng đối với Nhân tộc mà nói. Đẳng cấp cao nhất là 5. Nhưng những Anh hùng trước đẳng cấp cao nhất là 6. Cấp bậc huyền thoại cao nhất của Nhân tộc trước này là 7 nhưng chỉ có hai người. Thế nhưng mà các vị đều là cấp 7 mà còn có cả một vị cấp 8. Đây đúng là phúc của toàn thể Nhân tộc mà.”

Lolla không thể kiềm chế sự vui sướng của bản thân, không chỉ nàng mà cả đức vua và những người khác đều vậy.

Tất cả anh hùng đều cấp 7 và có cả một người cấp 8. Điều này đại biểu cho cái gì ? Đương nhiên là sức mạnh, không chỉ trong chiến tranh với các chủng tộc khác mà còn đại biểu cho việc có được càng nhiều tài nguyên và lãnh thổ. Phải nói là điều tốt nhiều đếm không hết.

Kira nhìn bảng thông tin của mình thở dài. Lúc này cậu cảm thấy được có ai choàng qua vai mình.

Hoshin nhìn bảng thông tin của Kira cười phá lên: “Gì cơ, chức nghiệp là Mộng Tưởng Nhân, người ảo tưởng là cái quái gì. Lại còn đẳng cấp 0 nữa chứ. Hahaha..”

Kira / Level: 0

Chức nghiệp: Mộng Tưởng Chi Nhân (Người ảo tưởng)

Strong: 2

Guard: 0

MP: 0

Speed: 1

Critical rate/ Dmg Crit: 0% / 150%

Luck: 0

Toàn trường lại lần nữa rung động nhưng không phải rung động vì sự vui sướng mà là sự tội nghiệp. Trước giờ đẳng cấp 1 là thấp nhất nhưng đẳng cấp 0 là cái quỷ gì chứ. Là kẻ vô dụng à ? Chẳng lẽ từ đây trong sử sách lại thêm ra một bậc thấp hơn là 0.

Kira thầm than một tiếng. Đến cả xuyên việt người nào cũng có phúc lợi, riêng hắn thì không có phúc lợi gì thì thì thôi đi, đằng này còn thiệt thòi nhất. Mộng tưởng nhân là cái khỉ gió gì chứ.

Vua Snox lúc này lên tiếng “Cậu tên là gì ?”

“Kira” – Kira đáp

“Đẳng cấp của cậu quá thấp, mà chức nghiệp của cậu lại không có chỗ dùng nào. Tuy nhiên, triệu hồi cậu đến đây cũng là lỗi của ta cho nên ta sẽ cho cậu một nghìn đồng vàng, một ngôi nhà để cậu an nhàn sống hết quãng đời của mình. Cậu đồng ý chứ ?”

Nghe phụ vương nói thế, Lolla không biết phải phản ứng như thế nào. An ủi ? Khích lệ ? Dè biểu ? Nhưng mọi người căn bản không có để trong lòng. Có bốn người cấp 7 và một người cấp 8 là quá đủ rồi, dư một tên cấp 0 cũng không thành vấn đề.

Cùng lắm cấp cho hắn chút tiền đuổi ra ngoài thành, để hắn sống một đời an nhàn là quá may mắn cho hắn rồi. Tất cả các quý tộc kể cả Lolla cũng đều nghĩ như vậy. Đó mới là kết cục tốt nhất cho Kira.

Kira lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong chốc lác rồi thở dài “Tôi chấp nhận, nhưng tôi không muốn ngôi nhà. Nếu được thì ngài có thể vui lòng đổi căn nhà thành hiện kim được không. Tôi chỉ có một thỉnh cầu là tôi có thể ở lại trong thư viện của hoàng cung được chứ ?”

Snox ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy thế này cũng được.

“Trong thư viện của hoàng cung còn thiếu một người dọn dẹp, nếu cậu đồng ý, ta sẽ cho cậu làm trong thư viện. Ta sẽ cho cậu 2000 đồng vàng và mỗi tháng trợ cấp thêm 1 đồng vàng. Cậu đồng ý chứ ?”

“Thành giao” Kira lập tức trả lời. Hoàn trả căn nhà được 1000 đồng vàng, cậu nghĩ đây có lẽ là một bút tài phú không hề nhỏ. Ở trong thư viện cũng được an toàn, chỉ cần làm việc và mỗi tháng có lương.

“Dù sao cậu cũng là người được đưa đến đây. Cậu có quyền nghe tiếp hướng dẫn.” Snox nói

Kira âm thầm chửi bới “Được quyền nghe tiếp, chê ta là ăn mày muốn đuổi đi sao.” Tức giận nhưng không làm gì được bởi vì cậu yếu đuối. Cực kỳ yếu đuối.

Lolla hắng giọng bỏ qua Kira tiếp tục hướng dẫn

“Chức nghiệp sẽ được kích hoạt nếu mọi người đồng ý kích hoạt, khi kích hoạt sẽ có những kỹ năng nhất định.”

“Mọi người có thể thấy đẳng cấp hiện tại của bản thân là level: 0. Đẳng cấp sẽ tăng lên khi các vị thỏa mãn điều kiện của chức nghiệp. Ví dụ đối với đầu bếp thì phải sáng tạo món ăn và nấu ăn, cũng tương tự đối với chiến sĩ thì phải chiến đấu và tiêu diệt kẻ địch”

“Có hai loại điểm phân phối là [Điểm phân phối chủ động] và [điểm phân phối tự động]. Mỗi khi lên cấp thì sẽ có được một lượng điểm phân phối tương ứng với đẳng cấp đó, các vị có thể phân phối lên các chỉ số mình cần.”

“[Điểm phân phối tự động] là khi các vị luyện tập về một khả năng nào đó thì chỉ số đó sẽ tăng lên. Ví dụ một chiến sĩ luyện tập sức mạnh mỗi ngày thì điểm Strong sẽ tăng lên.”

“Bây giờ mọi người hãy kích hoạt chức nghiệp của mình, Lolla sẽ tiếp tục hướng dẫn.”

Mọi người đều kích hoạt chức nghiệp của chính mình, riêng phần Kira thi mặc kệ. Bây giờ thức tỉnh chức nghiệp tại đây thì chỉ rước lấy nhục thôi. Cậu thầm nghĩ lát nữa đến thư viện thức tỉnh cũng được.

Kanahi thức tỉnh xong lập tức nói “Tôi thức tỉnh chức nghiệp có được kỹ năng [Quang minh chi lực] +150 luck.”

Lolla che miệng nhỏ, cô công chúa hôm nay đúng là bị làm cho bất ngờ nhiều lần. Nhưng cô nàng vẫn lập tức lấy lại bình tĩnh giải thích

“Luck là một chỉ số tuyệt vời nhất. Nó chỉ sự may mắn của người sở hữu. Luck ảnh hưởng đến mọi thứ. Nếu điểm Luck cao, thì điểm phân phối nhận được càng nhiều.”

“Từ cấp 1 đến cấp 10 thì điểm phân phối mỗi cấp sẽ là từ 1-10 điểm. nếu Luck càng cao thì tỉ lệ nhận được điểm tối đa càng cao.”

“Không những thế, khi cô đạt được rương thần bí, thì tỉ lệ rơi ra vật phẩm hiếm càng cao. Thật tuyệt vời, đây chính là món quà mà đấng tối cao đã cho cô.”

Ai nấy cũng đều chúc mừng. Đến lượt những người kia giới thiệu về kỹ năng chức nghiệp thì Kira thì lại không nghe lọt vào tai, chỉ âm thầm thở dài.

“Đến lượt cậu đấy Kira.” Lolla thúc.

“Không cần đâu, chỉ là một tên chức nghiệp cấp 0 thì có kỹ năng gì ra trò chứ.”

“Rõ phí thời gian.”

Hoshin lại gần Kira mang theo ý vị chua chát “Thật không may, xin lỗi vì nói ra nhé. Không ngờ cậu lại sở hữu chức nghiệp cùi thế. Hahaha.”

Một đám quý tộc cũng phụ họa theo

“Hahaha, Ngài Hoshin cũng là thật thà thôi.”

“Đúng đúng, một tên phế vật, không nói ra thì để hắn ăn bám chúng ta à.”

“Không sao, chúng ta đã có bốn vị cấp 7 và một vị cấp 8 chức nghiệp. Ta thấy lọt một tên phế vật vào cũng không sao. Ahahaha!”
“Đúng, công tước nói đúng.”

Không ai muốn nghe về kỹ năng của cậu. Chức nghiệp cấp 0 thì có kỹ năng gì ra trò chứ, một thằng nông dân cấp 1 còn hữu dụng hơn nhiều.

“Im lặng. Đây là món quà dành cho các vị” Snox vỗ tay ra hiệu. Một nhóm cung nữ mỗi người đem theo một cái khay, trên khay chứa một cái rương. Năm chiếc rương màu vàng nhìn rất sang trọng, chỉ có một chiếc rương bằng đồng, nhìn cực kỳ rách rưới cũ kỹ.

“Đây là rương thần bí. Rương thần bị chia ra từ cấp thấp đến cấp cao gồm: Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Bạch Kim, và Kim Cương. Phẩm giai càng cao tỉ lệ mở ra các vật phẩm hiếm cáng lớn. Về phần rương Bạch Kim chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Còn Kim Cương thuộc về truyền thuyết, không ai biết liệu nó có tồn tại không.” Lolla giải thích.

“Ở đây chúng tôi đã cố gắng hết sức chuẩn bị rương Hoàng Kim cho các vị. Mong các vị có thể mở được những vật phẩm tuyệt vời.”

Nhìn mình được phân cho rương Thanh Đồng. Kira lắc đầu ngao ngán. Đúng thật là đuổi ăn mày mà.

“Một lần nữa, ta – Snox xin thay mặt toàn bộ Nhân tộc cảm ơn sự hiện diện của các vị ngày hôm này. Các vị sẽ được phân đến phòng riêng để chuẩn bị dự tiệc chào đón vào tối nay.”

———–

Sau khi được phân đến Thư viện thì Kira cũng rất là bắt đắc dĩ. Thư viên cực kỳ lớn, như một tòa thành nguy nga. Thế nhưng đi vào lại tràn đầy bụi bặm và mạng nhện, mọi thứ đều ngổn ngang như một nơi bị bỏ hoang hơn cả chục năm rồi.

“Đây là chỗ của ngươi. Hãy biết ơn Quốc Vương của chúng ta đã cho ngươi cuộc sống này đi, tên phế vật. Hừ!”

Tên người hầu dẫn Kira đến chỗ ở cũng tỏ vẻ khinh bỉ không thèm để ý tới cậu mà quay đầu đi một mạch.

Thở dài một hơi Kira đi vào trong thư viện. Sách có ở khắp mọi nơi, hàng triệu quyển sách. Chỉ có điều là chúng ở khắp mọi nơi thật. Có cả lũ gián, nhện, chuột…

Tìm đến một cái bàn. Kira phủi sạch bụi rồi ngồi xuống, tựa lưng vào tường. Cậu cảm thấy hôm nay thật mệt mõi.

Đầu tiên là gặp ông thần G.M, sau đó bị chuyển đến thế giới này. Trong khi mọi người đều có bàn tay vàng, có kim thủ chỉ… thì chỉ mỗi cậu như thằng phế vật, không, là thằng phế vật thực sự. Nhưng Kira cũng không thể trách được ai. Cuộc đời vốn bất công mà.

Mở bảng thông tin lên, Kira ấn vào thức tỉnh chức nghiệp. Kira tin rằng không có chức nghiệp nào vô dụng cả, chỉ có người sở hữu vô dụng.

Bảng thông tin lờ mờ một hồi rồi hiện lên thông tin sau khi thức tỉnh chức nghiệp. Kira nhìn vào bảng kỹ năng, dụi dụi mắt một hồi, rồi lại nhìn, rồi lại dụi mắt..

“AHAHAHA… AHA ..AHA..” Kira cười, cười một hồi lâu lại im bặt. Đôi mắt lóe lên sự cương nghị và tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

“Đúng là … số phận trêu người mà. Mộng tưởng nhân sao ? Rất hợp với một tên suốt ngày ảo tưởng như ta.”

—————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN