vận xui, bùa chú hay máu? - Chương 3: Huy hoàng nghỉ học.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


vận xui, bùa chú hay máu?


Chương 3: Huy hoàng nghỉ học.


Khuya hôm đó, cả một đám chen chúc nằm trong phòng của Ốc Sên, cô đuổi thế nào cũng không ai chịu nhúc nhích, bất lực cô nằm trên giường cùng với Quia, còn bốn tên còn lại đều tìm cho mình một góc mà ngủ. Tình cảnh này không khác vài năm trước là bao.

“Tục…A Tục…, ra chơi.” Một cô bé‎ khoảng chừng mười một, mười hai tuổi đứng trước căn nhà tối màu, gồng cổ rống. Đám trẻ phía sau vẫn tung sức chạy nhảy không có hơi đâu mà quản. Cô cầm trái banh trên tay xoay xoay, mắt tuy nhìn bọn kia nhưng vẫn đứng đợi trước nhà.

Đợi một lúc lâu mới thấy thân hình nhỏ, làn da trắng nhợt nhạt tung cửa chạy ra bên ngoài. Trên thân vẫn còn mặt áo ngủ màu trắng dài thùng thình tới gối. Trên miệng dính đầy máu tươi, cả vùng phía trên áo cũng thấm đẫm vết máu.‎ Đôi chân trần chạy về phía Ốc Sên, cô đứng chết trân ngay tại chỗ, mùi máu thoang thoảng trong không khí truyền tới mũi, suýt chút nữa là cô hét toáng lên.

Hai hầu nữ thân mặt y phục thời cổ hoảng hốt, chân mang hài cao, lộc cà lộc cộc chạy tới. Miệng nói ngôn ngữ mà cô không thể nghe được, gật đầu vài lần liền dắt tay hắn vào trong. 

“Bọn họ nói Thiên Tục đang dùng bữa nên không tiện ra chơi, lát nữa mới có thể.” Philip hừ mũi đứng bên cạnh cô nói, hất hất mặt tỏ vẻ.

Quả nhiên một lúc sau mới thấy hắn đi ra, áo sơ mi tay dài cùng quần sooc tối màu, cả người đều không còn mùi máu. Vẫn cứ giống như một con búp bê bằng sứ tinh sảo. Đó là lần đầu cũng là lần cuối cô chứng kiến cảnh tượng Thiên Tục dùng bữa như vậy. Có thể nói trong đám bọn cô không ai có thể sống lâu bằng hắn, qua từng ấy thời gian, hắn cũng bắt đầu cao lên. Hắn nói.

“Ngươi lớn ta cũng phải lớn.”

Chạy nhảy được hồi lâu, dây giày của Thiên Tục liền bị lỏng, người hầu của hắn không bao giờ bước chân ra khỏi hàng rào. Còn những người còn lại đa phần là cậu ấm cô chiêu nên cũng không biết cách làm, chính vì thế cô mới khom lưng thắt lại. Philip xưa nay nổi tiếng với tính ương bướng hay đòi hỏi, thấy Hồng Liên buộc dây dùm hắn, cậu cũng cúi xuống hất tung chiếc giày đắt tiền kia, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực.

Cô lắc đầu bảo cậu tự mang lại đi. Cậu khó chịu hỏi vì sao cô có thể thắt dây dùm Thiên Tục mà không thể mang giày giúp mình. Cô liếc đôi mắt hí đáp.

“Dây giày của cậu ấy bị lỏng chứ không phải giống như cậu.” 

Cô chê cậu so đo, cậu vẫn một mực đứng trên đất nhìn cô. Người hầu nhà Philip nhanh chóng chạy đến nhưng đều bị cậu đuổi về. Đứng quá năm phút, cuối cùng bệnh sạch sẽ của cậu lại bùng phát khiến cậu cuối cùng cũng tự mình nhặt giày, thay tất mới mang vào. Đám người Arthur cũng định cởi giày nhưng thấy tình huống trước mắt liền ngoan ngoãn đứng yên. Sự việc trên dẫn đến chuyện cậu không thèm chơi với cô.

Qua nhiều ngày cả bọn đều không thấy Philip xuất hiện, ai nấy cũng đều tiếc nuối nhưng trẻ con mà, chơi thì vẫn chơi thôi. Ngày đó cô bị chó dí khi đang trên đường mua bánh, con chó to cắn một phát vào chân làm cho Ốc Sên phải đi tiêm đến vài mũi, khóc sưng cả mắt. Tối đó Hồng Liên phát sốt mê man nằm trên giường, cô thấy quả đầu bạch kim loay hoay ngồi bên cạnh. Vẻ mặt Philip so với thường ngày trắng hơn một bậc, cô cười cười rồi lim dim ngủ. Trong mơ cô thấy một tia sáng cùng với làn nhiệt ấm ấm vụt qua, tiếp đó là mùi hoa thoang thoảng. 

Cô còn cảm nhận được một khối băng nho nhỏ áp lên mặt, thoải mái vô cùng. Sáng hôm sau, trong căn phòng nhỏ đầy ắp những thân hình trẻ con. Bọn họ chen chúc nhau chẳng ai dám đến gần giường, quấy rầy cô. 
__________________________ 

Lúc vào học, trong lớp không ai có biểu hiện bất thường nhưng hôm nay không khí lại ngột ngạt hơn mọi ngày. Vài ba đám túm tụm rầm rì không dứt, cô cũng lười để ý. Sau lưng truyền đến một trận tê rần, cô quay đầu, phía dưới vài người cầm trong tay đầy phấn khúc khích nhìn cô. Bạn cùng bàn tuy hiếm nói chuyện nhưng cũng khó chịu nói vài ba câu với đám người kia buộc họ phải dừng lại.

Không ngờ người bạn ấy lại bị dính chùm, chịu trận giống cô. Hồng Liên lập tức đứng dậy thông báo với giáo viên trên tay còn cầm theo bằng chứng. Hiển nhiên đám người kia bị phạt đứng suốt hai tiết văn còn bị bắt làm kiểm điểm, những tưởng mọi chuyện im xuôi sau giờ ra chơi cô lại thấy bạn cùng bàn từ chân váy trở xuống đều bị dính đầy nước ngọt, vẻ mặt nén giận cùng sợ hãi hiện đầy ra mặt.

Suốt buổi không còn ai làm phiền đến cô, Hồng Liên khẽ thở phào nhẹ nhõm dù người bên cạnh cũng không còn nói chuyện tiếp với cô nhưng cũng coi bình yên hết một ngày. 

“Hôm nay có còn ai đụng đến cậu không?” Quia chuyên tâm nhìn màn hình vi tính không thèm quay đầu hỏi cô.

“Không có.” Dối lòng lần 1.

“Tớ thấy hay là cậu đừng đi học ở đó nữa, tớ có thể nói với gia sư của mình dạy cho cậu.” 

“Nhưng tớ thích trường lớp đàng hoàng hơn. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm đâu, quen rồi.” Dối lòng lần 2.

“Chuyện nhỏ à? Không có phấn phủ đầy đầu thì lại bị ướt cặp, nhiều bữa tớ còn chẳng thấy giày cậu đâu ấy chứ? Bộ tính làm nữ chính đợi nam thần xuất hiện à?” 

Cô nàng tóc vàng bĩu môi khép màn hình lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào cặp mắt ti hí của cô. Ốc Sên lặng thinh không đáp, mẹ cô nhiều lần thấy cũng đã đến tìm gặp giáo viên giải quyết nhưng nhà trường lại sợ ảnh hưởng đến uy tín nên bèn tìm cớ tránh thoát. Lớp cô đa phần đều chứa những thành phần bất trị không giáo viên nào dám động, không phải không trị được mà căn bản là không dám làm, vì những học sinh trong đó đều là con vàng, con cưng của các gia đình giàu có.

Học phí trường này rẻ hơn nhiều so với trường khác với lại đây là năm cuối cấp, còn chưa tới vài tháng đã tốt nghiệp nên cô cũng không cần nhất thiết phải chuyển trường. 

Ngày kế tiếp, sau giờ ra chơi vào tiết, giáo viên bộ môn liền cho cả lớp kiểm tra, ngồi làm bài hơn phân nửa bỗng trước mắt cô tối đen. Mùi màu sơn rõ rệt hiện ra, bạn cùng bàn cô dù không thê thảm như cô nhưng cũng bị dính một ít vết sơn. Giáo viên tức giận hỏi qua loa rồi yêu cầu một bạn dẫn cô ra phía ngoài tránh ảnh hưởng đến tiết. Người nọ khó chịu ra mặt nhưng vẫn dậm chân đưa cô xuống.

Cửa phòng chợt mở, xuất hiện một đôi mắt to tròn đen nhánh tựa như hố đen muốn đem tất cả nhấn sâu vào trong, mái tóc rối tán loạn trên đầu lại đẹp đến lạ thường, hắn bước nhanh về phía cô, vươn bàn tay lạnh buốt vuốt hết phần sơn còn trên mặt cô.

Làn da màu đồng cùng đôi con ngươi xám tro loé vài tia sắc đỏ, liếc nhìn đám người trong góc khiến ai cũng khẽ run lên. Cánh tay với đường hoạ tiết cầu kì gảy bàn tay của học sinh kia thay vào đó tự mình dìu cô ra ngoài. Cậu đứng cạnh Fan, đôi mắt độc nhất không dễ chịu cho lắm, bất giác nhìn về cùng một hướng rồi đưa tay che lấy mũi mình lộ ra vẻ chán ghét. Anh đứng ngoài cửa chờ đám bạn kéo cô ra mới lịch thiệp cười rộ nắng xuân nhìn giáo viên, nhưng sau đó nó lại chuyển thành nụ cười rợn gáy không khác hồ ly là bao.

“Thứ lỗi.” Anh nói một câu rồi bỏ đi để lại cả một lớp cùng cô cùng trò ngơ ngác.

Ốc Sên bị dẫn đi trên hành lang, ngây ngốc vài giây mới chợt nhớ ra.

“Cặp của mình vẫn còn ở trong lớp.”

“Bỏ đi, tớ mua cho cậu cái mới.” Philip đi bên cạnh nhíu mày đáp.

“Nhưng còn điện thoại của tớ.”

“Mua nốt” Thiên Tục phát ra giọng nói khản đặc khó nghe. Thế là cả bọn lần này chẳng để cô chịu chở bằng xe máy, trực tiếp ấn cô vào xe hơi của nhà Philip, một đường về đến nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN