Chúng Thần Chi Nguyên
Chương 66: Vong Linh Oán Hỏa
Liệt Hỏa Minh Nhật thương từ màu đen xì chuyển sang màu trắng bạch! Lục Mộng Thần hết sức kinh dị nhìn Long Thiên.
Trên người Long Thiên toát ra đằng đằng bá khí, toàn thân được ngọn bạch sắc hỏa diễm hừng hực bao phủ lấy người, Kỳ Lân thánh giáp đen kịt cũng bắn ra những điểm hắc sắc tinh quang, lấp loáng cùng với bạch sắc hỏa diễm giống như vô số con nhện đen đang di chuyển, trông hết sức khủng bố. Toàn thể lôi đài đều tràn trề sát khí mãnh liệt, chúng nhân như mơ hồ có thể thấy được trong bốn cặp mắt của tám cái đầu thanh long đang duy trì Thiên Long kết giới, lại thỉnh thoảng phóng ra vài tia thanh quang.
Ngọn bạch sắc hỏa diễm giống như là nghiệp hỏa của mười tám tầng địa ngục, thiêu hủy hết tất cả mọi sinh cơ.
Long Thiên tung ngọn thương lên không trung, sau đó Liệt Hỏa Minh Nhật thương nhanh chóng biến thành to lớn, ngọn bạch sắc hỏa diễm trong nháy mắt cũng dài ra hai mươi hay ba mươi thước, hừng hực thiêu đốt, bên trong cũng phát ra những tiếng nổ loẹt xoẹt rất bạo liệt. Gã vươn hai tay đang toát ra bạch diễm, nhẹ nhàng lăng không thi triển chiêu thức, trường thương bắt đầu không ngừng di chuyển theo một quỹ tích phức tạp trên không trung. Khi Liệt Hỏa Minh Nhật thương dừng lại thì đã tạo ra một biển lửa mênh mông bát ngát vô cùng vô tận, phảng phất như là oán hỏa của những vong linh ở tầng sâu nhất của địa ngục, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết tràn ngập khắp cả không gian của lôi đài.
Đúng là Địa Ngục Vô Môn! Trong cảnh giới Dương Diễm Thất Muội – Bạch Diễm, chiêu thức phát ra được mang theo uy lực rất cường hãn! Dù cho dùng ngôn ngữ gì cũng không thể diễn tả nổi, bởi vì cái này chính là “Địa ngục vô môn”! Là bạch sắc Vong Linh Oán hỏa.
Lục đạo oán hỏa truyền lưu giống như trong truyền thuyết. Đó là trong những chúng sanh, những sanh linh hung ác nhất sẽ bị đày xuống tầng cuối cùng của địa ngục – tức tầng thứ mười tám. Tại đó, họ sẽ phải thọ nhận mọi loại cực hình, vĩnh viễn không được siêu sinh. Những vong linh này trải qua nhiều năm tháng thống khổ, bởi vậy nên đã tích tụ oán hỏa hết sức mãnh liệt. Chính vì vậy, bạch sắc hỏa diễm là đại biểu cho sự hủy diệt, hủy diệt cả đi tinh thần và ý thức.
Vị thủy tổ đời thứ nhất của Dương Diễm môn đã căn cứ vào truyền thuyết này mà dùng bạch diễm hóa thành đệ thất muội, cũng lấy chiêu thức Địa Ngục Vô Môn của thương pháp mà dẫn động oán khí tích trữ, chính thức dùng bạch diễm chuyển hóa các vong linh thành oán hỏa.
Một biển lửa bạch sắc cuồn cuộn lan tỏa ra ngoài, mang theo oán hỏa của các vong linh mà ồ ạt đánh tới. Trên lôi đài lúc này, mặc dù biển lửa chiếm giữ phần lớn không gian, nhưng không khí không những không nóng ấm, mà còn cực kỳ lạnh lẽo, không phải kiểu rét lạnh thông thường, mà là một cỗ âm lãnh, thẩm thấu đến tận tim.
Trong số chúng đệ tử ở dưới đài, những ai có công lực tu vi còn kém thì đều đột nhiên rùng mình một cái, mặc dù có Thiên Long kết giới bảo vệ lôi đài, nhưng vẫn còn những cỗ lực lượng âm lãnh vô hình, không bị ngăn trở mà xuyên thấu ra ngoài.
Diệu Nhiên tuy không bị lạnh run, nhưng trong lòng cũng cảm nhận được một chút lạnh lẽo. Cách một tầng Thiên Long kết giới mà còn như vậy, thì trên lôi đài, tình huống của sư đệ……..a, càng nghĩ tâm trạng Diệu Nhiên càng thấy lo lắng.
Hư Vân tông chủ, khe khẽ niệm Phật hiệu, tay lần Phật châu. Trong lòng ông thầm nghĩ, bạch diễm quả là mãnh liệt! Lúc trước các đệ tử kiệt xuất của Dương Diễm môn đã dùng loại tuyệt học xuất thần nhập hóa này để tiêu diệt vô số đệ tử tà phái, yêu nghiệt, nhưng hôm nay, tại trận quyết đấu này, lại dùng đến sức mạnh của nó để đấu với một đệ tử của Phong Thần Tông, vốn là người của chính phái…….Ài, lúc đầu ta đề xướng thất phái tuyển lựa nhân tài, không ngờ lại xảy ra sự tình này, không biết là nên lo hay nên mừng?
Thần Yên chân nhân ngồi bên cạnh Hư Vân tông chủ, thấp giọng nói: “Tông chủ, Long Thiên của Dương Diễm môn có thực lực rất mạnh, người thấy rằng Lục Mộng Thần có thể tiếp được chiêu này không?”
Hư Vân tông chủ lắc đầu, thở dài: “Lão nạp thật khó phán đoán……xem ra, lão nạp đã vô phương rồi. Lưỡng hổ tương tranh, tất hữu nhất thương, tất cả đều là ý trời a!” Hư Vân tông chủ nhớ lại, năm xưa khi thất đại chưởng môn lấy đi Nguyệt Ảnh Bảo hạp từ Nghịch Long cung, lúc mở ra thì chỉ thấy một tiểu hài tử đáng yêu, những việc đó đều thoáng qua như mây trôi. Trong khi đó, đảo mắt nhìn lại, thì đứa trẻ năm xưa trải qua nhiều năm tháng, nay đã trưởng thành, nhưng không phải ai cũng biết được lai lịch của hắn. Xem ra thiên lý tuần hoàn, báo ứng bất ngờ, tất cả đều đã có sẵn huyền cơ, đều đã được thiên ý an bài.
Khuôn mặt của Thần Yên chân nhân tĩnh lặng như nước, chỉ đành tiếp tục quan sát mọi biến hóa trên lôi đài.
Hỏa diễm bay đầy trời với áp lực kinh người, mặc dù Lục Mộng Thần đã luyện đến tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công nhưng tim hắn vẫn cảm thấy như có một mũi hàn băng cắm mạnh vào, lạnh đến thấu tâm can. Đây là loại võ công gì? Quả thật là có thể đoạt hồn nhiếp phách của đối thủ a!
Thân thể Lục Mộng Thần trụ lại giữa không trung, trước mặt là bạch sắc hỏa diễm đang đánh tới. Sắc mặt của hắn vẫn tĩnh lặng, đôi mắt bình thản nhìn về phía trước, ánh mắt phảng phất như mặt nước hồ yên tĩnh, trong lòng cực kỳ bình tĩnh, rồi đưa tay huy động Vân Vụ kiếm chậm rãi sử ra thức thứ sáu của Phong Thần kiếm quyết – Thiên Địa Vô Cực.
Một thức của kiếm quyết trong trời đất không ai địch nổi. Kiếm này vốn là tập hợp hai loại khí thế âm dương thành một khối.
Kiếm hóa thành một biển mây mù mênh mông, chịu sự điều khiển của bàn tay Lục Mộng Thần nhẹ nhàng trôi. Không giống với trước kia, Vân Vụ kiếm không còn là bút vẽ nữa, mà là mực vẽ, tay Lục Mộng Thần mới là bút vẽ, sử dụng Vân Vụ kiếm vẩy mực thành tranh. Một cách thức thật là kỳ diệu, quỹ đạo cũng rất kỳ diệu, toàn bộ không gian đều trở nên kỳ diệu. xem tại TruyenFull.vn
Lục Mộng Thần đạt tới tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, dưới sự áp lực của Long Thiên, hắn đương trường đối với sự lĩnh ngộ về chiêu Thiên Địa Vô Cực đã cao hơn một tầng. Điều này tuy cũng như những lần trước là vẽ tỉ mỉ, yêu cầu dùng bút để vẽ, nhưng giờ đây lại trở thành vẩy mực, hoàn toàn thoát ly hạn chế của bút vẽ. Tiện tay mà vẩy, tiện tay mà vung, hoàn toàn tự nhiên, thần kỳ đến không nói nên lời.
“Hảo!” Do quá khích động, Thần Yên chân nhân không nhịn được mà bật thốt lên tiếng khen. Bà không nghĩ đến, trong thời khắc sinh tử như thế này, Lục Mộng Thần còn có thể lĩnh ngộ sâu thêm một tầng đối với chiêu Thiên Địa Vô Cực. Ài, hài tử Lục Mộng Thần này, đúng là kỳ tài trời sinh.
Các vị đại chưởng môn khác nghe được tiếng của Thần Yên chân nhân thì cũng hơi kinh ngạc một chút, nhưng Long Quy Hải thì chỉ hừ nhẹ một tiếng. Còn Hư Vân tông chủ thì lại cười tít mắt nhìn Lục Mộng Thần, phảng phất như gặp được chuyện vui gì đó.
Lục Mộng Thần hết sức thoải mái, cứ ung dung huy động song thủ trên không, chỉ có một phiến vân vụ không lớn theo tay hắn mà bay tới bay lui. Thế nhưng vô số bạch sắc hỏa diễm do Long Thiên công ra lại giống như là đụng phải cái gì đó vô hình ngăn trở, tất cả đều dừng lại ở đó, vô pháp công kích tới trước.
Sự tình lại càng phát sinh ly kỳ hơn. Chúng nhân đều không thể tin được, bạch sắc hỏa diễm vừa rồi trông rất âm trầm đáng sợ, vậy mà giờ đây lại tựa như đã bị khống chế, bắt đầu theo tay của Lục Mộng Thần, di động trở nên có quy luật.
Chúng đệ tử ở dưới đài kinh ngạc vạn phần, ai nấy cũng đều không biết lý do tại sao lại như vậy, chỉ có một số đệ tử xuất sắc từng trải nhiều thì mới biết rõ, bởi vì đó chính là chỗ ảo diệu của chiêu Thiên Địa Vô Cực – thiên địa không có hạn chế, vạn vật như họa.
Tâm hồn của Diệu Nhiên nhất thời bị động tác cùng thần thái của Lục Mộng Thần hấp dẫn, nàng say đắm nhấc tay vẫy vẫy về phía hắn, trong lúc say mê vô hạn, nàng vô hình trung đã học theo và lĩnh ngộ sự ảo diệu của chiêu Thiên Địa Vô Cực từ Lục Mộng Thần. Mà Giang Sơn và Bạch Lạc Sinh thì không giống như thế, mặc dù hai người cũng đều bị Lục Mộng Thần hấp dẫn, nhưng bởi vì chưa thể đột phá chướng ngại của bản thân để đạt tới tầng thứ tám của Tinh Tiên thần công, cho nên vẫn chưa thể lĩnh ngộ được sự ảo diệu vô cùng vô tận ở bên trong chiêu thức đó giống như sư tỷ.
Lúc này, tuy Long Thiên đã cuồng hóa, nhưng với nhiều năm khổ tu, nên gã vẫn còn duy trì được một chút điểm sáng trong tâm linh. Khi thân thể có chút mất cảm giác, gã đột nhiên phát hiện, thì ra chiêu thức Địa Ngục Vô Môn kia của gã đã hoàn toàn biến mất.
Trong thời khắc này, tất cả chúng đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên không trung của lôi đài, ai nấy đều mang lộ ra thần sắc khó hiểu, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ái chà chà, thật ra là chuyện gì đang xảy ra thế?
Bạch diễm phong tỏa toàn bộ lôi đài, rồi dần chia thành hai cỗ liệt diễm trái phải và xoay tròn rất nhanh. Mỗi một ngọn lửa đều hình thành một nửa vòng tròn rỗng, hai nửa vòng tròn bắt đầu dung hợp, giao nhau tại một chỗ, đồng thời hướng theo một quỹ đạo đặc thù mà không ngừng xoay tròn.
Đó……..đó là cái gì vậy? chẳng lẽ dưới sức mạnh của Thiên Địa Vô Cực, bạch diễm của Địa Ngục Vô Môn đã bị dồn lại và vẽ thành Thái Cực Đồ?
Không sai, chính xác là Thái Cực Đồ!
Mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, nhìn đến ngây cả người. Lúc này, hai tay Lục Mộng Thần đồng thời huy động hai luồng bạch diễm giao vào nhau, tạo nên một bức Thái Cực Đồ. Cảnh tượng diễn ra thật kỳ diệu, chỉ thấy bạch diễm rộng lớn tạo thành hai cổ bạch diễm nhỏ hơn, hung mãnh hơn, đột nhiên tách ra, va chạm mạnh vào nhau, rồi “bùng” một tiếng. Bức Thái Cực Đồ trên võ đài đều hoàn toàn tan biến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!