(Đồng nhân Đấu La đại lục) Ta là Đường Vũ Hoa - Chương 4: Đặc huấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


(Đồng nhân Đấu La đại lục) Ta là Đường Vũ Hoa


Chương 4: Đặc huấn


Trưa hôm đó, một truyền thuyết mới của Đông Hải Học Viện đã ra đời, một vị thực thần lại sáng tạo nên kỷ lục ăn cơm mới…

Đối với ánh mắt kì quái của đám học sinh, Đường Vũ Lân đã sớm quen, cứ ngồi ăn thả cửa. Nói tới cũng khéo, trưa nay lại là ăn bánh bao, từng đĩa bánh bao to được nó bỏ vào trong bụng, ba người cùng phòng còn lại đều không dám nhìn.

Tạ Giải nghiêm túc nói:

– Sau này ta mà còn lấy việc ăn ra đặt cược với ngươi, ta là đồ ngu.

Đường Vũ Lân nói:

– Nhưng không dùng cái này, ta sẽ không đánh cược cái gì khác. Không có động lực.

– Ta không ăn hết, cho ngươi.

Một đĩa bánh bao to đặt vào trong khay của Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân ngẩng đầu lên, là Cổ Nguyệt. Cô bé đã thay đồ, mặc đồng phục giống hệt mọi người.

– Cảm ơn.

Đường Vũ Lân khẽ gật đầu, người cho hắn đồ ăn, hắn luôn dễ dàng có cảm tình. Cổ Nguyệt cũng gật đầu, rồi quay người rời đi. Chu Trường Khê thần thần bí bí thò mặt qua.

– Vũ Lân, không phải người ta thích ngươi đấy chứ? Hôm nay mới vào lớp, lại chủ động tới nói chuyện với ngươi đầu tiên, giờ lại mang bánh tới cho ngươi, xem ra bị ngươi mê hoặc rồi.

Đường Vũ Lân vẻ mặt bất đắc dĩ:

– Ngươi mới chín tuổi a, trong đầu nghĩ cái gì thế?

Chu Trường Khê nói:

– Mấy hôm trước ta còn nghĩ muốn đánh với ngươi một trận, nhưng bây giờ không nghĩ vậy nữa, vì cái vụ vung chùy của ngươi đó.

Đúng là hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Đường Vũ Lân không để ý hắn nữa, ngồi ăn thật khí thế. Đột nhiên “Rầm!!!” một tiếng, một dĩa bánh bao nằm trên bàn. Đường Vũ Hoa đẩy Tạ Giải qua một bên, khó chịu ngồi xuống cầm một cái bánh bao ăn. Nhìn nó lúc này, một tí dáng bộ nữ nhi cũng không có.

– Ngươi sao lại ở đây?

Nghe Chu Trường Khê hỏi, Đường Vũ Hoa càng khó chịu. Nó hung hăng cắn mấy miếng, trả lời:

– Vũ lão sư đã cho phép ta học ở lớp năm rồi. Chẳng lẽ ngươi học được còn ta thì không?

– Này, ngươi là người cùng Cổ Nguyệt lúc trước?

Tạ Giải kinh nghi nhìn Đường Vũ Hoa. Vừa lúc trước còn rất ra dáng nữ nhi dịu dàng đáng yêu, bây giờ sao lại thành một “trang nam tử hán” thế này?

– Ân. Ngươi cũng đừng có này nọ nữa. Ta có tên đàng hoàng. Của ta tên là Đường Vũ Hoa.

Như phản ứng tự nhiên, đám người đồng loạt quay qua Đường Vũ Lân. Lúc này mới để ý, hai người này có nét mặt quá sức giống nhau, giống đến kì lạ. Đường Vũ Hoa bị nhìn đến khó chịu sẵng giọng hỏi:

– Các ngươi nhìn cái gì?

– Hai người các ngươi sao lại giống nhau như vậy?

– Ngu ngốc!

Đường Vũ Hoa tiện tay đem một cái bánh bao vứt về phía Chu Trường Khê, lại tiếp tục ăn.

– Bọn ta là song sinh huynh muội, tất nhiên phải giống nhau.

Đường Vũ Lân đang ăn, nghe câu này suýt nghẹn chết, vội dừng lại nhìn chằm chằm Đường Vũ Hoa. Tạ Giải nhíu mày, hỏi:

– Vũ Hoa, ta hỏi ngươi, mẫu thân ngươi tên gì?

– Ngân Nguyện.

– Còn ngươi?

Tạ Giải quay qua hỏi Đường Vũ Lân. Nó vội nuốt bánh xuống bụng, đáp lời:

– Lang Nguyệt.

– Sao hai ngươi lại là song sinh được? Không thể nào!

Tạ Giải đưa câu kết luận làm Đường Vũ Hoa đen mặt. Nó hung hăng càn quét đồ ăn.

– Ta nói bọn ta là huynh muội thì chính là huynh muội!

Cả bọn lặng người. Nó làm sao lại ngang ngược như vậy?

Đường Vũ Lân thấy Đường Vũ Hoa càn quét đồ ăn cũng liền tiếp tục sự nghiệp. Nhìn hai người ngồi ăn khí thế, cả bọn ra đành im lặng.

Buổi chiều chương trình học vẫn là về thể lực, so với buổi sáng càng thêm đau khổ. Không phải bảo chiều học lý thuyết sao? Vũ Trường Không giải thích rất đơn giản, các ngươi thể lực thế này, còn học lý luận cái gì? Lãnh ngạo nam thần từ khi nào nói rồi sửa lại vậy chứ?

Chạy bộ ít nhất còn có thể kiên trì, nhưng bây giờ chạy bộ đã chuyển thành nhảy cóc. Chưa tới nửa giờ, trên bãi tập đã toàn là người nằm lăn lóc. Cả đám chỉ còn muốn trở về ký túc xá mà thôi.

– Đường Vũ Lân, Đường Vũ Hoa, Tạ Giải, Cổ Nguyệt, sau bữa cơm chiều tới tìm ta.

Vũ Trường Không lạnh lùng bỏ lại một câu trước khi kết thúc.

Tạ Giải phải dựa vào Đường Vũ Lân đỡ mới đứng được, hai chân không ngừng run rẩy. Cổ Nguyệt đỡ hơn một tí, hai tay chống lên đầu gối.

– Buổi tối còn nữa?

Tạ Giải hôm nay đã hóa thù thành bạn với Đường Vũ Lân, sự lạnh lùng đã biến mất rất nhiều, cả người trở nên dễ chịu hơn. Cái tính thiếu gia nhà giàu có khác, may mà chủ nhiệm lớp là Vũ Trường Không, trên mọi phương diện đều áp chế hắn, nếu không làm gì hắn chịu đi huấn luyện thể lực.

– Lão sư vì muốn tốt cho chúng ta.

Đường Vũ Lân đỡ hắn, nói.

Trước cơm tối một giờ, đa số học viên đều lăn ra ngủ. Đường Vũ Lân tuy rất mệt, nhưng hắn vẫn kiên trì minh tưởng. Sau bữa cơm chiều, Đường Vũ Lân kéo Tạ Giải vào sân tập. Tạ Giải vốn muốn mặc kệ. Khi hai người tới, Cổ Nguyệt cùng Đường Vũ Hoa đã tới trước, cả người tinh thần sáng láng.

Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh trời chiều huyễn lệ, chiếu vào gương mặt khiến cô cũng rực rỡ hẳn lên. Đường Vũ Hoa dáng vẻ bất phàm, càng là nổi trội. Nó thấy Đường Vũ Lân tới, vui vẻ giơ tay chào.

Vũ Trường Không mặt vẫn lạnh tanh, đã thay đồ thể thao màu đen, cách đó không xa, không ít học sinh nữ lớp lớn tốp năm tốp ba tụ tập nhìn hắn.

– Bốn người các ngươi đi theo ta.

Thấy hai người tới, Vũ Trường Không xoay người rời đi. Bốn người đi theo hắn đi ra sau học viện. Vũ Trường Không dẫn bốn đứa tới một phòng huấn luyện, đây là lý do chính hôm nay hắn đi tìm Long Hằng Húc.

Cùng là chủ nhiệm phòng giáo dục, giữa Long Đằng Húc và chủ nhiệm hệ cao cấp luôn cạnh tranh gay gắt với nhau. Vũ Trường Không chính vì xung đột, tới mức chặt đứt một chân của người kia, nên mới bị giáng chức xuống hệ trung cấp. Nếu Long Đằng Húc quan hệ tốt với Vũ Trường Không, sau này trước mặt viện trưởng cũng có lợi.

Vũ Trường Không không thèm để ý Long Hằng Húc có tư tâm gì hay không, chỉ cần hắn đạt được mục đích của mình mà thôi.

Đường Vũ Hoa thì không sao. Vốn cùng với thiên phú cùng gia cảnh của nó, xin vào đây không phải chuyện khó. Nếu không phải bởi vì Cổ Nguyệt, hắn sẽ không thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Nhưng lần này tới hệ trung cấp, hắn gặp được học trò làm hắn động dung. Nếu bồi dưỡng tốt, bọn họ nhất định có tư cách tiến vào cái chỗ kia.

Tên học trò còn lại hắn ưng ý, có chút kỳ lạ, làm hắn cảm thấy hứng thú, nhưng so với hai người kia, chỉ là phụ gia mà thôi. Ít nhất tạm thời vẫn còn là như vậy.

Sân huấn luyện có hình tròn, bên ngoài có vòng bảo hộ Hồn Đạo, đây là chỗ cho những đệ tử có tu vi cao tới đây huấn luyện võ hồn. Vũ Trường Không dẫn ba đứa đi vào trong sân.

– Từ hôm nay, mỗi tối các ngươi sẽ theo ta tới đây tiến hành đặc huấn, cố gắng cho cuộc thi đấu lên lớp ba tháng sau.

Hắn nhìn Đường Vũ Lân trước nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN