(Đồng nhân Đấu La đại lục) Ta là Đường Vũ Hoa
Chương 15: Ta muốn rời học viện
– Biết bay hả? Thế nào? – Tạ Giải nhìn Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân mỉm cười.
– Đánh xuống là được. Cổ Nguyệt, phong nguyên tố.
Đường Vũ Lân nói, trên tay hào quang màu lam lóe lên, mấy sợi Lam Ngân Thảo quấn lên eo Tạ Giải.
Tạ Giải kêu thảm:
– Ta sợ độ cao!
Đường Vũ Lân tức giận:
– Ta còn sợ đau nữa cơ, hôm qua ngươi đâm ta mấy nhát hả?
Không cho Tạ Giải nói thêm lời nào, nó kéo Tạ Giải tới trước mặt, ôm lấy eo Tạ Giải. Một đạo thanh quang hiện lên, cả người Tạ Giải nhẹ bẫng, chỉ trong nháy mắt, hắn bay lên.
Bên dưới đài, Diệp Anh Dung chỉ nhìn thấy Đường Vũ Lân ôm lấy eo Tạ Giải, quay quay mấy vòng, sau đó ném mạnh lên không trung.
Trên người Tạ Giải thanh quang lượn lờ, nhanh như diều gặp gió, vọt tới chỗ Cổ Thiên Nhật.
Có khả năng ném người được cao tới như vậy? Diệp Anh Dung hoảng hốt.
Cổ thị tam huynh đệ đều có Võ Hồn phi hành, lại còn là anh em sinh ba. Cô đã dạy chúng không chiến và khả năng phối hợp lẫn nhau. Đối phương chỉ có một người bay lên không, đây không phải cơ hội cho tam huynh đệ vây lại công kích hay sao?
Đường Vũ Hoa nhìn Đường Vũ Lân ném Tạ Giải lên, cười. Ca ca của nó đúng là rất khỏe.
Đường Vũ Hoa không quan tâm thắng thua. Nó đang muốn chờ xong trận này rủ Đường Vũ Lân đi chơi cùng nó. Nó không chú ý đánh nhau, lùi ra sau đứng đùa với mấy chú chim nhỏ.
– Năm nhất Lớp Năm, thắng!
Long Hằng Húc nói, trong giọng nói có phần khiếp sợ. Đường Vũ Hoa nghe thấy, vui vẻ chạy tới trước.
Diệp Anh Dung mỉm cười chúc mừng Vũ Trường Không:
– Chúc mừng, Vũ lão sư. Sau này các ngươi chính là Lớp Ba.
Vũ Trường Không lạnh nhạt:
– Đó không phải là mục tiêu của ta, đa tạ.
Nói xong, hắn nhìn ba tên học viên, chỉ nhìn lướt qua, không bình luận câu nào, quay người đi về Lầu Ký Túc Xá.
Đường Vũ Lân ba người nói chuyện, hoàn toàn không để ý Đường Vũ Hoa. Đường Vũ Hoa cũng không biết nên chen vào thế nào, đành lẽo đẽo theo sau.
Ăn cơm tối xong, Tạ Giải lại muốn rời khỏi học viện đi chơi, bị Đường Vũ Lân không đi. Nguyên nhân rất đơn giản, nó muốn tu luyện.
Đường Vũ Hoa rất không vui. Nó bị bơ cả ngày, Đường Vũ Lân không nói với nó câu nào.
Đường Vũ Hoa buồn bực dạo trước ký túc xá nam, muốn vào tìm Đường Vũ Lân để lôi đi chơi, nhưng lại không dám. Đột nhiên Chu Trường Khê chạy vào. Đường Vũ Hoa thấy lạ, liền đuổi theo.
Chu Trường Khê vào trong, cũng không để ý Đường Vũ Hoa, vào trong liền nói:
– Không tốt, Tạ Giải, Vũ Lân, hai người mau ra xem đi. Ngoài cửa học viện có một đám người chặn ở ngoài. Chúng cầm hình của hai người và Cổ Nguyệt cùng Đường Vũ Hoa đòi học viện giao người, phòng giáo dục chắc sắp có người tới đó.
Hai đứa nhìn nhau, chẳng lẽ là…
– Đi, đi xem! – Tạ Giải nhảy xuống giường, cùng Đường Vũ Lân đi ra, vừa ra khỏi ký túc xá, gặp Cổ Nguyệt.
– Ngươi cũng nghe nói? – Đường Vũ Lân nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt gật đầu, rất bình tĩnh.
– Chắc là chuyện ngày hôm qua!
Tạ Giải nổi giận, xoay mạnh người đi ra cửa học viện, bị Đường Vũ Lân kéo lại.
– Đợi chút! – Đường Vũ Lân quát.
Tạ Giải cả giận:
– Đợi cái gì? Nếu đúng là đám người đó, ta sẽ lại đánh cho chúng một trận. Thu tiền bảo kê, ăn hiếp người ta, làm người ác còn dám tố cáo trước!
Đường Vũ Lân giữ chặt lấy hắn, trầm giọng nói:
– Ngươi đừng vọng động, chuyện này không đơn giản như vậy. Ngươi đừng quên chúng ta đang ở đâu. Đây là Đông Hải Học Viện, một học viện Hồn Sư. Đối phương biết như vậy, mà còn dám tới tìm, cho thấy chúng không hề sợ. Chúng ta còn quá yếu, đi tìm Vũ lão sư trước.
Cổ Nguyệt cũng gật đầu.
– Ta ủng hộ Vũ Lân, chúng ta đi tìm Vũ lão sư.
Chu Trường Khê đi theo ngay sau lưng:
– Ở ngoài đó ồn ào lắm, ít nhất cả hơn hai trăm người, vẻ rất kiêu ngạo. Các ngươi tới đó thì làm được gì!
Đường Vũ Lân nói:
– Đi, chúng ta đi tìm Vũ lão sư.
Đường Vũ Hoa âm thầm đi phía sau, nghe cũng hiểu. Nó không đi, mà lén rời khỏi đội hình. Tình hình này thì Vũ Trường Không có thể giải quyết, không cần nó phải lộ diện. Nó muốn đi tìm một chỗ trống, gọi cho nương thân. Chuyện ở nhà của nó, không phải không cần lo. Nương thân của nó để nó ở đây, có không biết bao nhiêu người ở nhà đang làm khó dễ. Dù sao nó cũng quá được cưng chiều, mọi người đều muốn nó tới nơi tốt nhất, nó ở đây đảm bảo sớm muộn gì sẽ bị bắt về. Nó phải lo trước.
Đường Vũ Hoa lấy máy truyền tin Hồn Đạo ra, gọi cho nương thân. Trong máy truyền tin hiện lên một dãy số, một âm thanh quen thuộc vang lên:
– Tiểu Hoa Hoa, ngươi gọi về rồi a. Có việc gì?
Đường Vũ Hoa cười trừ, hỏi:
– Mẫu thân, phụ thân hắn…
– Ngươi đừng nói nữa, hắn đang cho người tìm ngươi. Ta nói là ngươi vào một học viện, nhưng không nói tên là gì. Hắn cũng không dám làm gì ta, chỉ cho người đi tìm.
Đường Vũ Hoa vui vẻ cười.
– Ta biết mẫu thân là thương ta nhất.
– Đừng nói nữa. Thể nào ngươi cũng phải về thôi. Ngươi liệu mà thu xếp, ngươi không trốn mãi được.
Đường Vũ Hoa không nói gì. Nó tắt máy, nhìn lên trời. Còn được bao nhiêu ngày đây a!?
Đường Vũ Hoa bắt đầu muốn quay về. Ở đây nó chẳng khác nào người dư thừa. Tìm thấy thì ca ca cũng chẳng tin nó là muội muội, mà cũng chẳng quan tâm nó. Nó muốn có ca ca, nhưng thế này thì thà không có. Có lẽ nó nên nghe lời nương thân cùng người nhà, ngoan ngoãn theo sắp đặt của người lớn a.
Đường Vũ Hoa bước ra ngoài cửa học viện. Dù sao người ta cũng muốn tìm nó, không thể trốn được. Nó vừa chạy ra, chưa tới nơi đã gặp Vũ Trường Không. Hắn đi một mình, thấy Đường Vũ Hoa thì nhíu mày hỏi:
– Ngươi đã đi đâu? Ngoài kia gây chuyện tìm ngươi, lại không có mặt ngươi.
Đường Vũ Hoa cười nhạt.
– Vũ lão sư, đã có ngươi ta cần ra đó làm gì? Ta thấy không cần thiết.
Vũ Trường Không gật đầu.
– Ngươi trở về tu luyện đi.
Nói rồi Vũ Trường Không bỏ đi. Đường Vũ Hoa đứng yên ở đó.
– Vũ lão sư, ta có chuyện muốn nói.
Vũ Trường Không quay qua Đường Vũ Hoa, nó cũng quay qua hắn.
– Ta muốn rời học viện.
Vũ Trường Không nhíu mày. Lúc trước nó nằng nặc đòi vào, khó khăn lắm mới vào được, lại muốn rời khỏi là sao?
– Nhà ta không ủng hộ ta học ở đây, tin chắc mẫu thân cũng đã nói cho ngươi. Ta tới đây là vì ca ca, nhưng hắn không quan tâm ta, ta muốn quay về nghe sắp xếp của gia đình.
– Ca ca của ngươi? Đường Vũ Lân?
Đường Vũ Hoa gật đầu.
– Ngươi không cần thắc mắc. Ta chỉ biết huynh ấy là song sinh ca ca của ta, còn lại thì không rõ.
Vũ Trường Không nhíu mày. Đứa trẻ này rất tốt, nếu mất cũng thật…
– Ta chỉ muốn thông báo với người, vậy thôi. Ta về kí túc xá đây.
Nói rồi Đường Vũ Hoa quay lưng đi. Nó thở dài.
_______________________________
Cho ta động lực a~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!