(Đồng nhân Đấu La đại lục) Ta là Đường Vũ Hoa - Chương 17: Thiên tài lớp Một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


(Đồng nhân Đấu La đại lục) Ta là Đường Vũ Hoa


Chương 17: Thiên tài lớp Một


Sáng sớm hôm sau, bốn đứa cùng xuất phát. Tạ Giải vốn định quăng Cổ Nguyệt lại, nhưng không thực hiện được vì Cổ Nguyệt chặn ngay ngoài cửa túc xá. Đường Vũ Hoa vốn không xuất hiện, nhưng không hiểu sao Đường Vũ Hoa trước khi đi lại đột nhiên đi tìm nó dẫn theo cùng.

– Tạ Giải, đấu giá hội ở đâu? – Vừa đi, Đường Vũ Lân vừa tò mò hỏi.

Tạ Giải liếc Cổ Nguyệt.

– Ở viện bảo tàng Đông Hải! Phòng đấu giá Đông Hải Thành được tổ chức kết hợp với viện bảo tàng. Trong viện bảo tàng có khu vực chuyên dụng dành cho vật phẩm để bán đấu giá, sẽ cử hành đấu giá theo định kỳ. Chúng ta tới thẳng khu đó là được. Ở đó có ghi biển thông báo thời gian tổ chức đấu giá.

Cổ Nguyệt tò mò hỏi Đường Vũ Lân:

– Vũ Lân, sao ngươi lại muốn tới phòng đấu giá? Trước giờ thấy ngươi đâu có hứng thú gì với nó!

Đường Vũ Lân nói:

– Là đột nhiên tâm huyết dâng trào mà thôi, chúng ta tới xem thôi mà.

Viện bảo tàng Đông Hải nằm ở trung tâm chợ thiên Nam của Đông Hải Thành, là một tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, gồm có một tòa lầu chính và hai tòa lầu phụ. Trong lầu chính trưng bày các loại tiêu bản Hồn Thú quý hiếm, và những vật phẩm biểu trưng cho từng thời đại trong lịch sử phát triển của Đông Hải Thành.

Lầu phụ bên trái là khu trưng bày đồ đấu giá, còn hội trường đấu giá thì ở lầu chính. Khu trưng bày đồ đấu giá ra vào tự do, hiện tại, người đang có ở đây để xem cũng không ít.

Cả khu có bốn tầng, quy mô rất rộng, diện tích chừng hai trăm mét.

Đông Hải Thành là thành lớn thứ hai ở vùng biển phía Đông, nơi đây lại là phòng đấu giá duy nhất, nên quy mô lớn là chuyện đương nhiên. Lầu một tới lầu bốn, tất cả đều là vật để đấu giá, được phân theo loại và đẳng cấp. Đương nhiên, những vật đặc biệt hi hữu, hoặc siêu đắt sẽ được trưng trong khu riêng, không phải ai cũng xem được.

Khu trưng bày đấu giá ở tầng thứ nhất chia làm hai khu lớn, khu chuyên Hồn Đạo Khí và khu không phải Hồn Đạo Khí. Trong đó, khu chuyên Hồn Đạo Khí lại chia làm khu kim loại hiếm, khu thành phẩm Hồn Đạo Khí… rất nhiều.

– Chúng ta đi cái nào trước? – Tạ Giải biết Đường Vũ Lân tới đây là có mục đích, nên hỏi nó.

Đường Vũ Lân nói:

– Đi khu không phải Hồn Đạo Khí, ta muốn đi xem có bán hai loại linh quả ta đã hỏi ngươi hay không.

– Linh quả? Ngươi muốn Linh quả gì? – Cổ Nguyệt tò mò hỏi.

Đường Vũ Lân nói:

– Ta không muốn, ta chỉ là thấy hiếu kỳ, muốn đi xem.

Tuy Tạ Giải và Cổ Nguyệt đều là bằng hữu của nó, nhưng chuyện liên quan tới Kim Long Vương nghe quá khó tin, nó tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết chuyện này là bí mật, tuyệt đối không thể nói ra được.

– Vậy đi xem a. – Tạ Giải rành rẽ dẫn đường.

Chung quanh đều là những ô vuông thủy tinh cực lớn, bên trong đặt rất nhiều thứ đồ. Rẻ nhất, cũng phải mười vạn đồng. Những ô thủy tinh này đều được làm bằng hợp kim trong suốt đặc biệt, không phải thủy tinh bình thường.

– Bên này chính là khu Linh quả, ngươi tự xem đi. – Đi vào một gian phòng rộng hình chữ nhật, Tạ Giải ngừng lại.

Gian phòng này rộng chừng ba trăm mét vuông, đủ loại Linh quả, thực vật quý hiếm có ở trong này. Món nào cũng có tấm bảng mô tả bên ngoài. Tất cả đều rất đắt, Đường Vũ Lân nhìn mà phải ríu lưỡi.

Đường Vũ Hoa nhìn là biết Đường Vũ Lân vì Kim Long Vương mới muốn tìm Linh quả. Nó ngược lại là không quan tâm, chỉ đứng một chỗ và rất không có hứng thú.

Bốn người rời chỗ đấu giá, về học viện ăn trưa. Không phải không muốn ăn ở ngoài, nhưng vì sức ăn của Đường Vũ Lân kinh quá, hắn không muốn để Tạ Giải và Cổ Nguyệt phải trả nhiều tiền cho mình, nên về học viện ăn miễn phí sướng hơn. Đường Vũ Hoa chỉ đi theo mà thôi, nên không lên tiếng.

– Chiều ta phải đi phòng rèn làm việc, các ngươi cũng trở về tu luyện đi. Ừ, nhớ tìm hiểu thông tin của Lớp Một, chúng ta chưa biết gì về họ cả. – Đường Vũ Lân nói với Tạ Giải.

– Ừ, ngươi đi đi. Lớp Một thôi chứ gì? Một mình ta là đủ xử lý chúng rồi. – Tạ Giải ngạo nghễ.

– Nói khoác không sợ đứt lưỡi à. – Một giọng nói quái gở vang lên – Ba con nhãi nhép Lớp Năm mà cũng đòi lớn lối.

Đường Vũ Lân, Tạ Giải và Cổ Nguyệt đều quay sang nhìn, cách đó không xa có mấy học viên cỡ bằng tuổi họ đang đứng nhìn qua.

Người mới lên tiếng là một thiếu niên, tướng mạo không tệ, nhưng bờ môi vừa nhỏ vừa mỏng, trông rất cay nghiệt, khó làm người ta sinh ra hảo cảm. Những người đứng chung với hắn đều khinh thường nhìn ba người Đường Vũ Lân.

Tạ Giải mặt lạnh như băng vỗ bàn, muốn đi tới chỗ đối phương, nhưng bị Đường Vũ Lân kéo lại. Tạ Giải mắt lạnh tanh:

– Mấy người các ngươi là Lớp Một chứ gì? Từ ngày mai, các ngươi sẽ trở thành Lớp Hai.

Nam sinh quái gở phì cười.

– Hay lắm! Cho ta xem ngươi có bản lĩnh gì biến chúng ta thành Lớp Hai được.

Hắn nói xong, cả người lơ lửng bay lên, dưới chân có hai quầng sáng màu vàng bay lên. Không chỉ vậy, trên cổ hắn còn xuất hiện những cái vảy màu xanh, hai con ngươi dựng thẳng.

– Song Hoàn? Đại Hồn Sư? – ba người Đường Vũ Lân đều kinh hãi.

Nếu đối phương là bạn cùng khóa, vậy thì cũng chỉ mới có chín tuổi như bọn chúng thôi! Chín tuổi, đã là Đại Hồn Sư, thực là rợn người.

Đường Vũ Lân sải bước ra, chắn trước Cổ Nguyệt và Tạ Giải, dù đối phương có cường hãn cỡ nào, nó vẫn không sợ. Hồn Hoàn màu trắng từ dưới chân sáng lên, Lam Ngân Thảo xuất hiện, tỏa vầng sáng màu lam.

– Hặc hặc, chỉ có một hồn hoàn bỏ đi mười năm, cũng dám kiêu ngạo, thực là quá buồn cười. Yên tâm, bây giờ ta sẽ không làm gì các ngươi, chờ tới khi thi đấu, ta sẽ cho các ngươi biết rõ, thiên tài và phế vật khác nhau như thế nào. Ghi nhớ tên của ta, Lớp Một năm nhất, Vi Tiểu Phong!

Đường Vũ Hoa ở phía sau bây giờ mới đưa mắt nhìn lên. Nó vốn không chú ý, nhưng người này quả thực lời nói làm nó thấy rất ghét, nhìn lên xem thử. Nhìn thấy rồi, nó lại quay đi. Chẳng qua là song hoàn mà thôi, nó cố gắng chăm chỉ thì tuyệt đối sẽ hơn người này.

Vi Tiểu Phong nói xong, thu liễm Hồn Lực trở lại bình thường, quay người ngạo nghễ bỏ đi.

– Khốn kiếp! – Tạ Giải muốn xông lên, nhưng bị Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân quấn quanh hông kéo lại.

– Đừng mắc lừa. – Đường Vũ Lân trầm giọng nói – Hắn chính là muốn chúng ta chủ động ra tay, để chúng ta bị học viện xử phạt, chờ tới lúc thi đấu rồi tính.

Mắt Tạ Giải hàn quang lập lòe.

– Song Hoàn giỏi lắm hử? Hừ, chờ xem!

Đường Vũ Hoa lại thấy mình trở nên dư thừa, bỏ đi. Thời gian này nó có cảm giác mình thật sự làm việc vô ích. Tìm thấy ca ca thì sao? Không bằng ngay từ đầu gia nhập Sử Lai Khắc học viện, nó đã cường đại hơn, cũng không cần nghĩ nhiều như hiện tại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN