Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới - Sưu tầm -  Không có lối thoát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới - Sưu tầm


 Không có lối thoát



Một con Venger cao khoảng bốn mét, nó như một con chó sói với cặp chân

to khỏe, lớp lông đã thay thế làn da mỏng manh để tạo nên một sức phòng

thủ mạnh, nó dùng móng vuốt đầy máu tươi đâm xuyên cơ thể của một người

phụ nữ.

Mụ ta còn đang hoảng sợ vì chưa kịp nhận biết mọi chuyện

xung quanh, ngay khi mụ ta vừa ra khỏi căn nhà, cái mụ nhận được là một

móng vuốt nhọn hoắc xuyên thủng trái tim của mụ ấy, con Venger sử dụng

bộ hàm cắn nát phần thân thể của mụ rồi ăn một cách ngon lành.

“AAA,

mẹ ơi!!” Có một đứa trẻ nhìn thấy vậy, nó khóc thét cả lên, con Venger

bỏ qua cơ thể con nóng hổi của người phụ nữ, nó nhìn chằm chằm vào đứa

bé với ánh mắt hứng thú, sau đó, nó đá ra một chân trúng thẳng vào cơ

thể nhỏ bé của đứa trẻ.

Oành!

Cơ thể yếu ớt bị sức mạnh

từ cái chân đá bay, đứa trẻ đụng vào một bức tường gần đó rồi nằm im

không nhúc nhích nữa. Đến đây, con Venger mới quay lại và tiếp tục

thưởng thức bữa ăn.

“Con súc vật này! Mau thả vợ tao ra!!” Một

người đàn ông tàn tật, ông đã mất một cái chân khi chiến đấu với lũ quái

vật từ trước, và thế là cuộc sống của ông thật tồi tệ, tuy nhiên, ông

may mắn vì có một người vợ có khả năng gánh vác được cả gia đình này,

bao gồm ông, người vợ và đứa con trai vào độ tuổi thanh niên.

Lúc

này, ông đang cầm một cây nạng dùng thay thế cho cái chân đã bị mất của

ông, một tay còn lại ông cầm lại một cây gỗ dài và đập mạnh tới một con

Venger có thân hình khá nhỏ trong bầy, nó cao khoảng một mét rưỡi, nó

có một lớp da màu đỏ kỳ dị, hai chân hai tay là những cái mang giống như

loài cá, nó có một cái đuôi hình kim châm và cái đuôi kia đang cuốn lấy

người vợ của ông.

Ầm!

Người đàn ông đập trúng con Venger,

nhưng sức mạnh của ông chỉ đủ để gãi ngứa cho nó mà thôi, con Venger

lùn nhìn người đàn ông bằng ánh mắt tức giận, nó gầm lên một tiếng rồi

cắn tới, người đàn ông hốt hoảng, ông không có đủ khả năng để đứng trên

đôi chân, và vì thế ông mất thăng bằng rồi ngã xuống, con Venger không

buông tha, nó nhảy tới rồi cắn xuống vùng cổ của người đàn ông.

Xẹt!

Âm

thanh rợn người vọng ra, người đàn ông vẫn còn sống, ông đã dùng chính

một tay của mình để ngăn chặn cái miệng của con Venger, tuy nhiên, nó đã

cắn xé ra một lớp thịt từ cánh tay của ông.

“AAAAA!!” Tiếng kêu

rên đau khổ vang lên bởi ông ta, ông rất đau đớn, nhưng ông vẫn luôn có

một sự khát vọng mãnh liệt rằng ông phải cứu lấy người vợ của mình, ông

hiểu cô ấy đã phải trải qua nhiều tuổi nhục để có thể nuôi sống cả gia

đình trong thời buổi khó khăn như hiện giờ.

“Tao sẽ giết mày!!”

Người đàn ông rống giận, ông ta đẩy ngược con Venger ra, cái đuôi mất đi

sự điều khiển của con Venger, cô vợ của ông ra rơi xuống mặt đất, cô ấy

không hề lo lắng hay hoảng sợ trong khi người đàn ông đè con Venger

xuống, ông ta đấm mạnh vào khuôn mặt xấu xí của Venger.

Bịch!

Bịch! Bịch! Từng quyền giáng thẳng vào khuôn mặt làm phát ra âm thanh

nặng nề, máu tươi phun ra đầy mặt người đàn ông, và trong lúc đó, cô vợ

đã cầm một con dao rồi đâm vào đầu con Venger trong lúc nó đang bị đánh.

“Anh có sao không?” Cô vợ vội vàng đỡ lấy người đàn ông, cô ta đau lòng khi nhìn thấy cánh tay máu của ông ta.

“Anh không sao, em hãy mau đi cùng với họ đi, nhớ dẫn theo đứa trẻ nữa.” Người đàn ông khoát tay nói.

“Nhưng mà anh phải đi cùng với bọn em.” Cô vợ lắc đầu.

“Đừng

nói nhiều nữa, ai lại đi lo cho một người tàn tật trong tình cảnh này

chứ? Đi đi và hãy sống sót cho thật tốt, anh sẽ luôn nhớ về em và con.”

Người đàn ông quyết liệt nói.

“Không!” Cô vợ lại lắc đầu từ chối,

nước mắt chảy ra từ khóe mi, những giọt nước mắt cay đắng, những giọt

nước mắt mà cô luôn muốn nó chảy ra từ lâu lắm rồi, nhưng vì cuộc sống,

cô không thể khóc, và bây giờ thì cô chẳng thể nào kiềm chế được.

“Không,

con cũng sẽ không đi nếu như cha không đi cùng.” Một đứa trẻ chạy đến

từ góc tối, nó vừa bị sợ hãi khi nhìn thấy Venger và bản năng khiến nó

phải chạy trốn, và nó vừa nhìn thấy sự cầu xin, sự khát vọng về sống sót

của hai người, cha và mẹ của nó, lòng nó đang đau đớn và muốn phụ giúp

họ một tay.

“Đúng vậy!” Người phụ nữ nhìn ông ta bằng ánh mắt kiên định.

“Thôi

được rồi, chúng ta hãy đi về phía sau núi, nơi đó có một hang động anh

phát hiện khi đi săn, hãy ẩn nấp ở đó cho đến khi an toàn.” Người đàn

ông gật đầu, ông ta được cô vợ và đứa con đỡ lên, ba người chạy vội.

Đâu

đâu trong căn cứ, ngọn đèn dần bị dập tắt bởi sự lạnh lẽo của chết

chóc, từng ngọn một, các căn nhà im ắng đến lạ thường, chỉ còn những

tiếng gào thét thảm thiết, hay tiếng nhai nuốt vọng ra từ bóng đêm, càng

ngày, đám Venger xông vào căn cứ càng nhiều, bọn chúng đi săn mồi xen

kẽ giữa các tòa nhà, và tận hưởng niềm vui thú lớn nhất của một dã thú.

“Tao

muốn sống tiếp, tao không muốn chết!” Một cô gái đang chạy thì đột ngột

cô ta đẩy một người con trai đang chạy cùng về phía sau, người con trai

kia không kịp phản ứng, cậu bị té ngã lộn nhào, và đám Venger khát máu

xông đến, bọn chúng xé xác cậu con trai trong khi cô gái vẫn chạy trốn.

Tuy

nhiên, không chạy được bao lâu, cô gái bị một người đàn ông cao tuổi

đâm trúng, vì chạy với tốc độ cao, đầu hai người vỡ nát và rồi rơi vào

cơn hôn mê vĩnh viễn, đám Venger nhanh chóng thưởng thức bữa tiệc miễn

phí này.Nếu như Paul có ở đây, cậu có thể nhận ra được người đàn ông cao

tuổi kia chính là kẻ đã đánh chết đứa trẻ đáng thương, trời cao có mắt,

nhân quả tuần hoàn, chúng sẽ không buông tha một ai.

“Không xong

rồi, đường sau đã bị chặn, mọi người đừng chạy đến đó.” Bỗng nhiên, đám

đông đang chạy trốn nghe một âm thanh từ đằng trước, có rất nhiều người

đang gào lên.

“Lũ Venger chặn cổng sau rồi, mọi người đừng chạy đến đó, bọn chúng rất đông.”

“Có rất nhiều người chết, mau quay lại đi, bọn chúng đang tiến đến đây.”

“Chạy

đi đâu nữa bây giờ, cả hai phía đều bị chặn cả rồi!” Một người tuyệt

vọng nói, cô ta dùng hai tay rồi ôm đầu khóc lớn, dường như cô có thể

nhìn thấy cảnh mình bị ăn thịt bởi lũ quái vật kinh tởm kia.

“Chúng ta chết chắc rồi!”

“AA, tại sao lại như vậy?”

“Đúng rồi, hãy đi tìm thiếu tá Lion, ngài ấy rất mạnh, tôi tin rằng ngài ấy sẽ cứu chúng ta.” Một người đề nghị.

“Đúng đó, hãy tìm thiếu tá Lion, ngài ấy cực kỳ mạnh.”

“Không thể được đâu.”

“Tại sao vậy?”

“Tôi nhìn thấy thiếu tá Lion đã rời khỏi đây sau khi nghe tin lũ Venger tấn công, có thể rằng ngài ấy đã chạy trốn rồi.”

“Vậy chúng ta không còn cách nào khác sao?” Một người ngây dại hỏi.

Cả

đám không biết nên đi đâu nữa, họ bị các Venger tấn công từ bốn phía,

may rằng, đám Venger chạy tới sớm nhất không mạnh lắm, họ chỉ bỏ ra cái

giá rất nhỏ để có thể giết sạch chúng.

“Mọi người đang làm gì ở

đây vậy? Tại sao không chạy trốn đi chứ?” Khoảng một phút sau, có một

đám người chạy tới, họ là những người đã từ bỏ tường thành để cầu sinh,

người dẫn đầu là một trong những vệ binh, vệ binh phó Thanok.

“Bọn

Venger chặn cả cổng sau rồi, chúng ta đã bị kẹp vào giữa.” Một người

trả lời, ông ta đang chống một cái nạn, kế bên ông có hai người đang dìu

dắt ông ta, vết thương trên cánh tay được băng bó một cách sơ sài để

máu tươi ngừng chảy.

“Chúng chặn cả cổng sau rồi sao?” Thanok nói

với một khuôn mặt khó coi, ông tưởng rằng bọn Venger chỉ tấn công ở

trước thôi chứ, tại sao bọn chúng lại có thể chặn cả hai đầu? Bọn chúng

chỉ là những thú vật không có trí thông minh như con người, nhưng mà

việc sẽ không bao giờ xảy ra lại đang xảy ra trước mắt Thanok.

Thanok

bỗng nhiên nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng ông và đám đông đang bị

truy đuổi bởi hàng ngàn Venger, nhưng lúc này bọn chúng ta không còn

theo sau nữa rồi, ngay cả các Venger đang tấn công bọn họ cũng giảm dần,

có chuyện gì đó khá kỳ lạ.

“Nếu như mọi người muốn sống hãy

chiến đấu đi, chúng ta đã bị dồn vào đường cùng, chúng ta chỉ có thể

giết chết lũ Venger để tìm ra một con đường chạy thoát, dù chúng ta là

những người xa lạ, dù chúng ta có những mâu thuẫn không thể điều hòa,

nhưng bây giờ, chúng ta là nhân loại, chúng ta là những người còn sống

cuối cùng của hành tinh Gaia, vì vậy, chúng ta phải sống tiếp.” Thanok

cao giọng nói, ánh mắt đầy hận thù, lũ quái vật dám phá hoại cuộc sống

tốt lành của ông, giết đi người thân của ông và xem họ như thức ăn, hận

thù này không thể nào không trả!

“Tôi sẽ dẫn đầu tấn công lũ

Venger để đột phá vòng vây, nếu như ai muốn tham gia hãy đi cùng với

tôi!” Thanok nói bằng giọng quyết tử, ánh mắt đầy kiên định, ngay cả

những người đồng đội của ông cũng đã chiến đấu cho đến chết, ông sẽ

không quay đầu bỏ chạy mà không làm gì, ông phải giữ lại một tia hi vọng

cho loài người, dù ý nghĩ này rất ngây thơ, nhưng có người sống tất còn

hi vọng trả thù lũ Venger.

“Tôi sẽ đi cùng ông, chúng ta phải

dùng máu tươi để giết ra một con đường sống!” Người đàn ông chống nạng

nói lớn, vợ và con của ông đều có ánh mắt quyết tâm thấy chết không sợ

hãi.

“Tôi cũng vậy! Tôi là Rory, tôi sẽ chiến đấu cùng ông

Thanok.” Rory dẫn đầu một nhóm người nói, ông vẫn đang trong trạng thái

yếu vì hỗ trợ Paul, nhưng sau một vài phút khôi phục, ông có sức chiến

đấu bằng với một người tiến hóa cấp ba.

“Tôi sẽ chiến đấu! Ước muốn của tôi là tìm lại người thân, tôi là Lifen.”

Từng

người một đứng ra khỏi hàng khiến bầu không khí trầm trọng đang chuyển

hóa thành một cỗ khí tức đầy nhiệt huyết, và gần như tất cả mọi người

đều bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN