Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Thân phận của Tư Mã Hủ
Lục Như Nguyệt rời đi, Tô Trường An trở lại nơi ở. Thời gian đã khuya, nhưng hắn vẫn không có ý định đi ngủ, vốn tính nhập định để điều chỉnh nội tức, muốn đạt được trạng thái tốt nhất đối phó với cuộc chiến ngày mai. Nhưng hắn vừa mới ngồi xuống, một hồi động tĩnh từ ngoài phòng truyền đến. “Người nào!?” Con mắt Tô Trường An bỗng nhiên mở ra, hắn thấp giọng quát lên, trường đao ở trên lưng bỗng nhiên ra khỏi vỏ bị hắn cầm trong tay. Bước chân của người đến vô cùng nhẹ, hiển nhiên cũng không ngờ được khiến cho người bên trong chú ý, lén lén lút lút như vậy, có lẽ là lai giả bất thiện. Tiếng bước chân của người kia sau khi nghe thấy Tô Trường An la lên, thân thể rõ ràng ngừng lại một chút, điều này làm cho hồ nghi trong lòng Tô Trường An càng nhiều. Ngay lúc hắn không nhịn được muốn vung thanh đao ra, thanh âm của người nọ rút cuộc vào lúc này vang lên. “Tô. . . Tô công tử, chủ nhân nhà ta mời ngươi đến nhà mình một chuyến.” Thanh âm của y cực thấp, dường như mang theo một chút sợ hãi. “Hả?” Lông mày Tô Trường An nhíu lại, thân thể khẽ động, liền đẩy cửa phòng ra, chuẩn xác rơi đến vị trí người nọ. Chiêu thức ấy hiển nhiên làm người đến kinh hãi, trong bóng tối, y cúi đầu, thần sắc trên mặt có chút sợ hãi. “Chủ nhân nhà ngươi là ai?” Tô Trường An đánh giá một phen người đến, chỉ là gia nô bình thường cải trang, tuy có chút tu vi, nhưng nếu như muốn tạo ra bất lợi đối với hắn, vẫn có chút không đủ. Do vậy trong lòng Tô Trường An cũng là có vài phần tin tưởng lời nói của người đến, chỉ có điều khiến hắn khó hiểu chính là, gia nô này muốn mời hắn, vì cớ gì phải lén lén lút lút như vậy. “Chủ nhân nhà ta là Thừa tướng Đại Hán Tả Ngọc Thành.” Gia nô kia vội vàng chắp tay nói, rốt cuộc, y hơi có chút bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, dường như nhìn ra được lo lắng của Tô Trường An, vì vậy nói: “chủ nhân nhà ta không muốn để cho Hán Hoàng biết được chuyện này, vì vậy mới làm. . .” Tô Trường An sững sờ, chẳng qua nghĩ một chút liền hiểu được, chuyện mà Tả Ngọc Thành muốn nói với mình rất có thể liên quan đến Như Nguyệt, tránh đi tai mắt của Như Nguyệt, cũng có thể hiểu được Hơn nữa, bây giờ hắn đang ở Thục Sơn, nếu thật sự có âm mưu quỷ kế nào đó, kẻ xấu cũng nhất định không dám ở trên Thục Sơn này làm những chuyện bất nghĩa. Nghĩ đến như vậy, Tô Trường An gật đầu, nói: “dẫn đường đi.” “Ài! Được, công tử xin mời đi theo ta.” Gia nô kia thấy Tô Trường An nói như vậy, trong lòng vui vẻ vội vàng cong cong thân thể đi phía trước dẫn đường cho hắn. Nơi ở của Tả Ngọc Thành trái lại cũng không xa, cùng người bước đi chỉ mất thời gian trăm hơi thở đã đến trước sân nhỏ. “Công tử mời đến, liền không tiện lại đưa tiễn rồi, chủ nhân đang còn chờ ngươi ở trong phòng.” Gia nô kia nói như vậy. “Ừ.” Tô Trường An gật đầu, sau khi nói một tiếng cám ơn y, liền cất bước đi vào. . . . Đến khi Tô Trường An đẩy cửa sân nhỏ đi vào, đã thấy trong phòng có một vị nam tử cầm quạt lông đội khăn chít đầu đang ngồi ở trước giường, trống con giã chút đồ uống trà. Chỉ thấy y dùng muôi gỗ chế từ gỗ lim múc lên một muôi lá trà, bỏ vào bình. Bình trà này dường như đã bị xối qua nước nóng, bên trên còn bay một chút hơi nóng. Rồi sau đó, y lại cầm ấm nước ở bên cạnh lên, đổ nước sôi vào bình trà kia, nhưng cũng không vội vã rót đầy. Trà đạo coi trọng tam trầm tam phù, trực tiếp pha tưới hiển nhiên là cách làm thấp kém nhất. Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, cùng loại lá trà, dưới bàn tay của nhiều người, lại có thể pha ra những mùi vị khác nhau. Cái này có thể có liên quan đến tâm tính của người pha trà.(tam trầm tam phù: ba chìm ba nổi) Do đó, phương pháp pha trà cũng không thể giữ khư khư như cũ, quan trọng nhất vẫn là người pha trà. Tả Ngọc Thành hiển nhiên chính là một người tinh thông trà đạo, toàn bộ quá trình pha trà y rất chăm chú, dù cho Tô Trường An đã đứng đối diện nhưng y dường như vẫn còn chưa phát hiện ra, vẫn như cũ đặt lực chú ý của mình ở ấm trà trên tay. Tô Trường An hiển nhiên không biết được chút gì về trà đạo, nhưng hắn vẫn nhìn có chút mê mẩn, chỉ cảm thấy cảnh này rất đẹp. Trong phút chốc, Tả Ngọc Thành đã thêm vào trong ấm trà sáu lần nước sôi, mà lá trà trong bình cũng đã lục phù lục trầm. Lúc này, y rốt cuộc ngừng động tác châm nước, trái lại là cầm lấy ấm trà, bắt đầu rót nước trà ra hai chén đặt ở trước người. Sau đó y đặt một cốc ở trước người Tô Trường An, chính mình cầm lấy một cái cốc khác, đặt ở bên môi nhẹ nhàng nhấp một miếng. “Trước kia, có người bằng hữu nói với ta, Hồng Lăng trên Thục Sơn này, cùng với nước trong suối Nhược Lan, hãm được bảy nổi bảy chìm, uống ngon nhất. Ta cũng muốn thử một lần, thế nhưng mỗi lần đến sáu nổi sáu chìm đã không thể chống cự mùi hương của trà này.” Y lắc đầu nói, giống như đang lầm bầm lầu bầu, tựa như đang nói chuyện với Tô Trường An. “Ngươi nếm thử.” Y lại ngẩng đầu liếc nhìn Tô Trường An, nói như thế. Tô Trường An cũng không khách khí, mùi hương của trà này quả thực mê người, bởi vậy liền ngửa đầu một hớp uống hết. Nhưng có người nào lại uống trà như vậy, nước trà nóng hổi cùng lúc đó tràn vào yết hầu Tô Trường An, hắn cảm thấy chỗ yết hầu một hồi nóng rực, vội vàng điều động linh lực tản đi. Hắn cũng biết chính mình làm vẻ ta đây lần này đã rơi xuống hạ thành, nhưng cũng không muốn mất đi mặt mũi ở trước mặt trưởng lão, bởi vậy cố mạnh mẽ trấn định đặt chén trà xuống, nói: “trà ngon.” Tả Ngọc Thành thấy thế, cũng không đi trêu chọc Tô Trường An, chỉ cười nói: “xem ra Tô công tử với ta đều là một loại người a.” Sắc mặt Tô Trường An chợt đỏ, lúc này mới nhớ tới vị nam tử trước người chính là Tả Ngọc Thành, người được thế nhân đồn đại đa trí giống như yêu quái, hành động của mình sao có thể giấu giếm được ánh mắt của y. Nghĩ tới điều này, hắn cũng không còn tâm tư đánh thái cực với Tả Ngọc Thành. Dù sao hắn thực sự không giỏi chuyện này, huống chi biết rõ không phải là đối thủ, cũng không cần tự rước lấy nhục. Hắn dứt khoát nghiêm sắc mặt, nói ngay vào điểm chính: “Tả tiền bối, không biết vì chuyện gì lại gọi ta đến?” “Thực sự nóng vội a.” Tả Ngọc Thành lắc đầu cười nói, lập tức ngước mắt liếc nhìn Tô Trường An, thấy vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc của hắn, cũng thu lại ý nghĩ muốn vui đùa, sắc mặt của y cũng theo đó nghiêm túc nói: “Tả mỗ đêm khuya làm phiền Tô công tử, nhưng thật ra là vì muốn làm một khoản giao dịch với Tô công tử.” “Giao dịch?” Tô Trường An có chút nghi hoặc, hắn không nhịn được nói: “ngươi muốn cho ta vật gì? Lại muốn lấy vật gì của ta?” Câu hỏi của Tô Trường An là cực kỳ cảnh giác, dù sao nam tử ngồi trước mặt hắn chính là Tả Ngọc Thành. Về những chuyện của y, thực sự quá nhiều, cho dù là thư tiên sinh sợ rằng cũng phải mất mấy ngày mấy đêm nói liên tục không kịp thở, mới có thể hiểu được. Y hầu như chính là truyền kỳ vẫn đang tiếp tục tồn tại. Tô Trường An đối mặt một người không rõ địch ta như vậy, sao có thể không cảnh giác. “Ha ha, Tô công tử không cần căng thẳng.” Tả Ngọc Thành cười nói: “Tả mỗ không lấy vật nào của Tô công tử, chỉ mong Tô công tử đồng ý một yêu cầu của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết một điều. . . Ừ, là tin tức cực kỳ quan trọng đối với Tô công tử.” “Yêu cầu? Tin tức?” Tô Trường An sững sờ, “yêu cầu gì?” “Không nhúng tay vào cuộc chiến giữa Đại Hán chúng ta cùng Ngụy tặc!” “Hả?” Tô Trường An cảm thấy yêu cầu này có chút chẳng ra làm sao, hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn tâm tư đi nhúng tay vào chuyện khác, chẳng qua sau đó, lại suy nghĩ một chút, nói chung có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Tả Ngọc Thành, hẳn là không muốn hắn đi làm phiền Lục Như Nguyệt, dù sao tình nghĩa Lục Như Nguyệt đối với hắn, người sáng suốt cũng thấy rõ ràng, sao có thể giấu diếm được Tả Ngọc Thành. “Được!” Tô Trường An gật đầu. “Vậy thứ ngươi gọi là tin tức kia? Là cái gì?” “Ha ha?” Tả Ngọc Thành nghe vậy cười nói: “Tô công tử lẽ nào không tò mò thân phận của Tư Mã Hủ thực sự rốt cuộc là ai sao?” —o0o—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!