Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Diệu kế phá địch
Dịch giả: Phuongkta1 Đến lúc hai người đi vào trong lều lớn, bốn phía bàn dài bên trong đã ngồi đầy người. Bắc Thông Huyền ngồi trên vị trí thủ lĩnh, Thần tướng Hồng Ngọc đứng bên trái, phía bên phải chính là Quách Tước, truyền nhân Thiên Cơ hôm qua bỗng nhiên xuất hiện. Kế tiếp hai bên chính là Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi, Mục Quy Vân cùng với tướng lĩnh đến từ tất cả các quân bộ, ngay cả Cố Nha Lãng cũng ở trong đó. Đương nhiên ở cuối cùng, Tô Trường An còn nhìn thấy bốn người Ma Thanh Linh, Ngọc Sơn, Vũ Văn Bình cùng với Ma Hải Da. Có thể thấy được hầu như tất cả những lực lượng mà mình có thể sử dụng được ở Tây Lương hiện giờ, đều tập trung ở bên trong nơi này, trong lòng Tô Trường An rùng mình, cũng hiểu cuộc thảo luận này hôm nay, rất có thể liên quan đến thành bại của Tây Lương. Do vậy, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, cùng Sở Nguyên Bạch tìm được một chỗ trống, nhanh chóng ngồi xuống. Đợi hai người ngồi xuống xong, Bắc Thông Huyền nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói ra. “Quân Man bất nhân, tập kết trăm vạn binh mã ở bên ngoài quan Vĩnh Ninh, Vĩnh Ninh thất thủ, thì muôn dân trăm họ gặp nạn. Ta Bắc Thông Huyền thay mặt tổ tiên trăm vạn bá tánh Tây Lương cảm tạ mọi người nửa bước không rời.” Nói xong, Bắc Thông Huyền đứng dậy, cúi đầu về phía mọi người ở đây. Mọi người không dám nhận lễ này, dồn dập đứng dậy, cũng cúi đầu về phía Bắc Thông Huyền. Bắc Thông Huyền thấy vậy, cũng không có ngăn cản hay khách sáo, gã chậm rãi đợi mọi người lễ xong lập tức ngồi xuống, mà lúc này mọi người cũng trở về chỗ của mình. “Đại chiến sắp tới, ta biết chư vị bận rộn việc quân. Nhưng quân Man thế lớn, một người mang chiến lực gấp mấy lần chúng ta, không thể để từng người tự chiến, cần có mưu đồ thật tốt, mới có thể kiếm được một đường sống.” Lời ấy của Bắc Thông Huyền, đương nhiên về tình về lý không có chút kẽ hở nào, mọi người đang ngồi hiển nhiên cũng dồn dập gật đầu. Nhưng lập tức, trên mặt gã lại lộ vẻ cười khổ. Cố Nha Lãng vào lúc này nhận lấy đề tài câu chuyện, nói ra: “tướng quân nói như vậy, chúng ta đều hiểu được, chỉ không biết nên an bài như thế nào?” Lời ấy nói lên suy nghĩ trong lòng mọi người ở đây, bọn hắn cùng nhau quay đầu nhìn về phía Bắc Thông Huyền, những người cùng tới đây đại đa số đã theo Bắc Thông Huyền chinh chiến thật lâu, chuyện lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh đã từng trải qua rất nhiều. Bắc Thông Huyền đúng là một người có thể tạo nên kỳ tích, mọi người thầm cho rằng lúc này Bắc Thông Huyền gọi mọi người tới, hiển nhiên đã có thượng sách, do đó, trong ánh mắt nhìn về phía Bắc Thông Huyền mang theo một chút mong đợi. Nhưng làm bọn hắn thất vọng chính là, lúc này Bắc Thông Huyền lại lắc đầu, gã nói ra: “binh lực của quân Man gấp mấy chục lần ta, triều đình lại không dẫn quân tiếp viện, ta cũng không có thượng sách.” Mọi người nghe vậy trên mặt lập tức lộ vẻ sầu khổ, nếu như Bắc Thông cũng không có biện pháp, vậy bọn họ sao có thể chống lại? Nhưng vào lúc này, lời nói Bắc Thông Huyền xoay chuyển, gã ngoảnh nhìn Quách Tước bên người, thanh tuyến vững vàng nói: “nhưng, ta nghĩ Quách sư huynh, chắc đã tính kỹ càng từ sớm rồi a.” Tuổi tác của Quách Tước thực sự lớn hơn một tí so với Bắc Thông Huyền, cùng với thời gian nhập môn bây giờ cũng khó có thể xác định, do vậy Bắc Thông Huyền gọi y một tiếng sư huynh cũng là hợp lý. Mà ánh mắt của mọi người cũng theo lời nói của Bắc Thông Huyền, xoay đầu nhìn về Quách Tước. Đối với đại đa số mọi người ở đây mà nói, thân phận của Quách Tước vẫn là một điều bí ẩn, y bỗng nhiên xuất hiện, bây giờ lại càng ngồi trên trọng vị* bên cạnh Bắc Thông Huyền, hiển nhiên Bắc Thông Huyền muốn ban cho y trọng trách, hôm nay nghe Bắc Thông Huyền nói như vậy, hiếu kỳ của mọi người đối với Quách Tước càng sâu hơn, giờ phút này đều cùng nhau im lặng cùng đợi vị nam tử này rốt cuộc có thể nói ra kế sách như thế nào, trợ giúp bọn hắn đẩy lùi quân địch. *trọng vị: vị trí quan trọng Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Quách Tước lại không cảm thấy khó chịu chút nào, y thản nhiên như thường liếc nhìn mọi người chung quanh nơi này, lông mày trầm xuống, liền chậm rãi nói ra. “Bởi vì cái gọi là biết người biết mình, mới có thể trăm trận trăm thắng.” “Tinh tế đếm lều lớn quân Man, tổng cộng sĩ tốt có hơn một trăm mười vạn, lại nhìn bên ta, tám vạn sĩ tốt, tám nghìn võ Man, năm nghìn thân vệ Bắc tướng quân, cùng với đao khách Sở gia chủ mang đến, tổng cộng cũng chỉ tám vạn người, nói về số lượng, quân Man nhiều gấp mười lần hơn chúng ta.” “Những thứ này chúng ta cũng biết, nếu không phải quân Man gấp mười lần phía chúng ta, lão tử đã mang theo sĩ tốt từ sớm, đánh những tên man tử kia chạy về Vương Đình rồi!” Lúc này nam tử cao to lực lưỡng đứng lên, gã tùy tiện nói, hiển nhiên có phần không kiên nhẫn đối với lời nói của Quách Tước. Nam tử này Tô Trường An trái lại cũng có chút ấn tượng, mang họ Hùng, chính là Nha tướng dưới trướng Bắc Thông Huyền, trông coi một vạn binh mã. Là người suy nghĩ đơn giản lại cao lớn thô kệch. Quách Tước cũng không cảm thấy tức giận đối hành động thất lễ của nam tử, y liếc nhìn nam tử, cười nói: “tướng quân nói rất đúng, bây giờ tại hạ lại nói với tướng quân chút ít chuyện mà tướng quân không hề biết.” “Man tộc luôn luôn không thích làm nông, mặc dù có một chút, nhưng lương thực dự trữ không thể so với Đại Ngụy chúng ta, dựa nhiều hơn vào du mục đi săn mà sống.” “Lần này đi cách xa Vương Đình, đại quân Man tộc đột kích, khiến cho lương thảo mang theo hiển nhiên cũng không nhiều lắm, mà trăm vạn đại quân của bọn chúng đã chiếm giữ bên ngoài quan gần nửa năm, đơn giản là lo ngại Vương Đình vừa mới rối loạn, cần có thời gian trấn áp nội bộ phản loạn. Mà lúc này bọn chúng mặc dù đã hoàn toàn dẹp yên nội bộ bạo động, nhưng trăm vạn đại quân đồn trú ở bên ngoài quan Vĩnh Ninh lâu như thế, tiêu hao lương thảo cần thiết hiển nhiên không phải là con số nhỏ. Thậm chí, lương thảo dự trữ của bọn chúng đã không còn nhiều lắm, mà đại quân hiển nhiên sẽ công thành trước khi lương thảo của bọn chúng hao hết. Đây cũng là lý do vì sao bọn chúng nhiều lần điều động sĩ tốt trong khoảng thời gian này.” “Thứ nhất, đơn giản là phiến loạn bên trong đã bị trấn áp, rảnh tay làm việc.” “Thứ hai, chính là lương thảo không nhiều, không thể tiếp tục kéo dài.” Quách Tước vừa nói ra, mọi người phơi bày vẻ chợt hiểu, vị Nha tướng họ Hùng lại càng gật đầu liên tục, lão nhìn Quách Tước, hỏi: “ý của tiên sinh là để cho chúng ta kéo lấy những man tử này, chờ lương thảo của bọn chúng hao hết, hiển nhiên sẽ rút đi?” Nam tử họ Hùng này suy nghĩ đơn giản, cảm thấy Quách Tước nói có lý, liền chưa phát giác ra đã thay đổi xưng hô. Nhưng không ngờ, Quách Tước vào lúc này lại lắc đầu, thanh âm của y phát lạnh, hai mắt híp lại, nói ra: “ý của ta là muốn ép bọn chúng công thành!” Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ. Tướng quân họ Hùng kia lại càng là khó hiểu, lão hỏi: “Tiên sinh không phải mới lúc trước còn nói binh lực của quân Man gấp mấy lần chúng ta nên không thể chống lại, vì sao còn muốn ép bọn chúng công thành, chuyện này chẳng phải đưa chúng ta vào chỗ chết?” “Ta vừa nãy đã nói, quân Man nhất định sẽ công thành trước lúc lương thảo của đại quân hao hết, Vương Đình bọn chúng đã tốn công tốn sức như vậy, đóng quân trăm vạn, sao có thể không công mà lui, công thành chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, cùng bọn chúng ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, dồn ép quân Man công thành!” Quách Tước đáp lại như vậy. “Chẳng qua là làm thế nào để bức bách quân Man công thành, còn có, binh lực của quân ta không phải là đối thủ của quân Man, nếu như có thể đối địch sẽ không cần ép bọn chúng công thành, nếu như bọn chúng công thành, chúng ta sẽ phòng thủ như thế nào?” Hồng Ngọc ở một bên dù sao vẫn suy nghĩ kỹ càng, nàng không giống tướng quân họ Hùng kia, tìm được chỗ then chốt của vấn đề rất nhanh. Nói đến nói đi, vấn đề dường như lại trở về chỗ khởi đầu, chính là làm thế nào phòng ngự được thế tiến công của Man quân. “Quân ta đương nhiên không phải đối thủ của quân Man, muốn phòng ngự quân Man tiến công hiển nhiên cũng không thể nào.” Lời nói của Quách Tước không khỏi có phần tự mâu thuẫn, chớ nói đến những tướng lĩnh không biết đến thân phận của y, chính như đám người Tô Trường An nghe xong cũng không hiểu được, đồng thời âm thầm nhíu mày. “Chúng ta chỉ cần chặn được quân Man công thành, không quá ba ngày, quân Man chắc chắn rút lui!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!