Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Nổi trống
Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Thanh âm của Thác Bạt Nguyên cực kỳ vang dội, hầu như truyền rõ nét vào trong tai mỗi người sĩ tốt ở đây.
Đây là tiết mục thường dùng trước khi hai quân giao chiến.
Đơn giản chính là cố gắng lay động ý chí chiến đấu một phương.
Bắc
Thông Huyền đương nhiên không thể để Thác Bạt Nguyên tùy ý làm như vậy,
gã nhảy người lên, một đôi cánh kiếm mở ra từ sau lưng gã.
Gã
bay đến không trung phía trên Thác Bạt Nguyên, nhìn xuống vị Đế vương
thị tộc Cửu Anh này, lạnh giọng nói: “thứ gọi là Thánh vật, chẳng qua
chỉ là độc dược mê hoặc lòng người, ngươi cũng không tự biết đã cách cái
chết không xa.”
“Ngươi là Bắc Thông Huyền?” Thác Bạt Nguyên ngửa
đầu nhìn vị nam tử mặc y phục màu trắng này, mắt của y mắt híp lại
thành một đường nhỏ, bên trong lóe lên hàn quang khiến lòng người run
sợ.
“Đúng vậy.” Bắc Thông Huyền không mặn không nhạt đáp lại.
“Ta
nghe thấy tiếng tăm của ngươi đã lâu, lại không có may mắn được gặp,
ngày hôm nay vừa thấy quả thực không giống người thường.” Thác Bạt
Nguyên cũng không tức giận đối với thái độ của Bắc Thông Huyền, y nói
như vậy, lại chẳng biết vì sao, ở bốn chữ “không giống người thường”
trên kia, y nhai cực kỳ nặng, tựa như có ý ẩn ở bên trong.
Sắc mặt Bắc Thông Huyền phát lạnh, gã nói: “nhiều lời vô ích, bên trong không phải là muốn quan Vĩnh Ninh sao?”
Nói đến đây, con mắt Bắc Thông Huyền cũng bắt đầu híp lại, bên trong bật ra sát cơ: “cầm đao tới lấy đi!”
“Chính có ý đó.” Thác Bạt Nguyên nghe vậy, khóe miệng bỗng nhiên vẻ ra một ý cười, y ngửa đầu chắp tay nói.
Hai người nói xong liền riêng phần mình mất hứng thú trò chuyện, nhanh chóng quay người trở về phe mình.
…
Khoảng chừng một khắc trôi qua.
Thác
Bạt Nguyên trở lại phe mình, y dường như giao phó vài câu với người
ngoài, sau đó bên trong đám quân Man tuôn ra một đội nhân mã, dẫn đầu là
mấy vị quân Man ăn mặc kiểu tướng quân.
“Đây là?” Tô Trường An
sững sờ, hiển nhiên cũng không hiểu vì sao quân Man chỉ phái ra một nắm
đội ngũ tiến lên, hơn nữa nhóm người ngựa này rất nhanh đã đi vào tầm
bắn của đám cung tiễn thủ, dưới ánh mắt của Tô Trường An cử động của
những quân Man này giống như muốn chết.
Bắc Thông Huyền dường như
nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tô Trường An, mà gã cũng có ý dạy bảo Tô
Trường An thành thạo những công việc thuộc phương diện đánh trận quân
đội, bởi vậy gã giải thích: “bọn chúng đến khiêu chiến, trước khi hai
quân đánh nhau, thường thường sẽ như vậy, hai bên riêng phần mình phái
ra Nha tướng giao đấu, nếu như không nhận sẽ hạ xuống tinh thần của binh
sĩ, nếu như thất bại cũng sẽ rơi xuống sĩ khí. Trái lại sĩ khí của
người thắng sẽ đại chấn, và mang lại chỗ tốt lúc đánh nhau, đương nhiên
không cần nói cũng biết.”
“Thác Bạt Nguyên dám phái người khiêu
chiến, hiển nhiên tin tưởng mười phần đối với mấy vị Nha tướng này.”
Quách Tước ở bên cạnh nói.
Tô Trường An sững sờ, hắn dõi mắt nhìn
lại, lúc này mới phát hiện mấy vị tướng lĩnh quân Man kia đều là cường
giả Vấn Đạo cảnh, thậm chí khí tức quanh thân của hơn một nửa người ở
đây đã vượt qua Vấn Đạo từ lâu, có thể gọi là nửa bước Tinh Vẫn.
“Ở bên trong quân Man từ lúc nào nhiều cường giả đến như vậy.” Lông mày La Ngọc Nhi cũng bắt đầu nhăn lại.
“Hừ,
chẳng qua chỉ là một đám đáng thương bị Thần huyết thôn phệ, lại không
tự mình biết được mà thôi.” Bắc Thông Huyền cười lạnh nói.
Mà lúc này, tướng lĩnh cầm đầu hiển nhiên đã bắt đầu khiêu chiến.
“Ta
chính là Hoàn Nhan Liêm – Vu Hàm Khoa Phụ nhất tộc, bọn chuột nhắt Nhân
tộc ở trong quan có người nào dám ra đây cùng ta đánh nhau một trận!”
Thanh
âm của tướng lĩnh kia thật lớn, dường như y còn có chút thủ đoạn, khiến
thanh âm của y rơi vào trong tai một vài binh lính tu vi yếu kém không
khỏi run sợ, thậm chí còn có một vị cung thủ ở trên quan chờ lệnh giật
mình vì khí thế của y, cũng tiễn trên tay run lên, một mũi tên nhọn
không giữ được bắn ra ngoài.
Sĩ tốt bình thường bắn ra mũi tên nhọn
đương nhiên không thể gây tổn thương đến Hoàn Nhan Liêm thân đã đạt đến
nửa bước Tinh Vẫn, y hời hợt cầm mũi tên dài kia ở trong tay, càn rỡ
cười nói: “bọn chuột nhắt nhát gan, không dám ứng chiến cũng được, lại
bắt chước người thả dùng tên bắn lén, quả thực bỉ ổi!”
Lời vừa
nói ra, quân Man sau lưng y lập tức vang lên một trận cười, bọn chúng
hiển nhiên cố ý gây nên, dồn dập vận chuyển nội lực, tiếng cười kia hiển
nhiên không ngoài dự đoán lại truyền đến trong quan lần nữa.
Không
nói đến sĩ tốt bình thường chính như đám người Bắc Thông Huyền lúc nghe
thấy tiếng cười kia, sắc mặt cũng lập tức trở nên xanh mét, mà trên mặt
vị binh lính lỡ tay bắn ra cung tiễn cùng lúc đó lại càng xám như tro.
Một
loạt biến cố này, khiến sĩ khí phe mình trong nháy mắt hạ xuống cực
điểm, mà hai quân đánh nhau, thứ gọi là nhất cổ tác khí*, tái nhi suy,
tam nhi kiệt, một khi sĩ khí đã rơi xuống, đối với cuộc chiến lại khó có
phần thắng.
*nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần
hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: “phu chiến, dũng khí
dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Khi đánh trận dựa vào
dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống,
dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví
với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Hiển
nhiên, tình huống này gọi là trận đã đến không thể không tiếp, lại không
chỉ muốn tiếp được, còn phải đánh hạ được tướng, nếu không chưa chiến
đã bại rồi.
Nhưng đối phương không phái ra Tinh Vẫn, phe mình
đương nhiên cũng không thể để cho Tinh Vẫn ra tay, nếu không chẳng những
không đạt được chỗ tốt gì, trái lại sẽ bị phản tác dụng.
“Tướng
quân, mạt tướng nguyện dẫn binh xung phong liều chết gỡ đầu tặc nhân kia
xuống!” Dường như cũng nhìn ra tình cảnh căng thẳng, Hồng Ngọc ở bên
cạnh là người đầu tiên quỳ xuống, ngoảnh về phía Bắc Thông Huyền xin
được chiến.
Sau đó mấy vị tướng lĩnh cũng nhao nhao quỳ xuống, quay về Bắc Thông Huyền thỉnh chiến.
Sắc
mặt của bọn họ cực kỳ ấm ức, hiển nhiên đã rất căm phẫn đối với sự
khiêu khích của quân Man, những tướng lĩnh này đi theo Bắc Thông Huyền ở
Tây Lương chinh chiến nhiều năm, đều đã đưa những tội ác của quân Man
nhìn vào trong mắt, lúc này hận không thể lập tức ra tay đánh nhau đến
ngươi chết ta sống.
Nào biết đối mặt với thỉnh cầu với mọi người, Bắc Thông Huyền lại lắc đầu.
“Tu
vi của các ngươi, không phải là đối thủ của y.” Gã nói như vậy, cuối
cùng lại bổ sung: “trận chiến này chỉ có thể thắng không cho phép bại.”
“…”
Mọi người nghe vậy đều có chút trầm mặc, bọn họ nhìn nhau một cái,
không khỏi thở dài, trong lòng cũng biết lời nói của Bắc Thông Huyền là
thật, phóng tầm mắt nhìn bên trong mọi người tu vi cao nhất cũng chính
là Hồng Ngọc, nhưng cũng chỉ là Vấn Đạo cảnh. Mà quân Man phái ra tướng
lĩnh có tới bốn năm vị nửa bước Tinh vẫn, nếu như thất bại, chính mình
chết ở dưới đao tướng địch thì cũng thôi, nhưng khí thế phe mình vốn
đang sa sút, sẽ lạ hạ xuống thêm vài phần, đến lúc đó được không bù mất,
thậm chí ảnh hưởng tới toàn cục, vậy cũng không phải chỉ là chuyện một
tính mạng người đơn giản như vậy rồi.
“Không bằng để cho ta đi đi.” Ngay lúc mọi người trầm mặc, Tô Trường An bỗng nhiên đi tới, hắn vừa cười vừa nói.
“Ngươi đi?” Bắc Thông Huyền chuyển con mắt nhìn về phía thiếu niên trước mặt này, dường như có chỗ do dự.
Tu
vi của Tô Trường An tuy thấp, nhưng chiến lực hoàn toàn chính xác cường
hãn, mà đội hình của quân địch thực sự không thể khinh thường, dưới đáy
lòng Bắc Thông Huyền thực sự cũng không muốn để cho Tô Trường An bốc
lên cái mạo hiểm này, trong suy nghĩ của gã, toàn bộ Tây Lương ai cũng
có thể chết, riêng Tô Trường An lại không thể được.
Ngay lúc gã
muốn mở miệng cự tuyệt Tô Trường An, Hoa Phi Tạc ở bên cạnh cũng đi ra, y
dùng thanh âm có chút nhu hòa của mình: “phóng ánh mắt nhìn toàn bộ Tây
Lương, phía dưới Tinh Vẫn có thể chống lại nửa bước Vấn Đạo cảnh chỉ có
hai người ta cùng với Trường An, ta cùng đi theo hắn chứ.”
Lời nói này hiển nhiên là cho Bắc Thông Huyền nghe đấy.
Mà Bắc Thông Huyền cũng thực sự nghe theo.
Sau
một lúc do dự, gã hiểu rõ lựa chọn bày ở trước mặt mình cũng không
nhiều lắm, do đó rốt cuộc gã vẫn gật đầu, nói: “được rồi, đại sự làm
trọng.” Nói xong, ánh mắt của gã hữu ý vô ý rơi vào trên người Hoa Phi
Tạc, mà Hoa Phi Tạc vào lúc này ngoảnh về Bắc Thông Huyền khẽ vuốt cằm
nhẹ như không thể thấy.
“Tô Trường An, Hoa Phi Tạc nghe lệnh!”
Sau khi đạt được đáp án từ Hoa Phi Tạc, Bắc Thông Huyền rốt cuộc an tâm hơn một chút.
“Có Tô Trường An!”
“Có Hoa Phi Tạc!” Hai người nghe vậy quỳ xuống.
“Ta
cấp bọn ngươi ba nghìn binh mã, quân Man dưới quan khoảng chừng năm
nghìn người, các ngươi đều phải lưu lại cho ta! Các ngươi cứ yên tâm
chém giết, Ngô Đồng lược trận, ta sẽ tự mình nổi trống cho các ngươi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!