Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Làm anh hùng một lần
Màn đêm từ từ buông xuống, đoàn người đã chạy một ngày ngừng lại.
Cho
dù là binh sĩ thân kinh bách chiến trải qua những ngày lặn lội thế này
cũng dần dần cảm thấy chống đỡ hết nổi, huống chi là những bách tính tầm
thường kia.
Dân chúng từ Tây Lương một đường chạy trốn giờ đây
chỉ còn lại bảy mươi vạn, hơn một nửa không phải chết do đám quân Man
như ác lang ở phía sau, mà là chết do quân lệnh gần như vô tình của Tô
Trường An.
Bọn họ bị vứt bỏ sống sờ sờ ở phía sau đoàn quân, mà
rời khỏi sự che chở của quân đội, số mệnh chờ đợi bọn họ tất nhiên không
cần nói cũng biết.
Bây giờ rốt cuộc có cơ hội thở dốc, các binh
sĩ rối rít ngồi xuống, ngoác miệng thở hổn hển, không có chút tâm tư
muốn tán gẫu với đồng bọn. Bọn họ đã hết sức mệt mỏi, vào lúc này đối
với bọn họ ngay cả nói chuyện dường như cũng trở thành một chuyện cực kỳ
hao phí thể lực. Bọn họ chỉ muốn nắm bắt thời gian không nhiều này để
chợp mắt một lúc.
Nhưng vừa mới tiến vào mộng đẹp chưa tới một khắc thời gian, kèn lệnh tiếp tục tiến lên đã vang lên.
Các
binh sĩ mắt buồn ngủ đứng lên lắc đầu nhìn chung quanh, dường như không
xác định lắm tiếng kèn lệnh này rốt cuộc có phải là ảo giác của bản
thân hay không. Nhưng qua một hồi lâu, đợi đến khi tiếng kèn lệnh kia
vang lên lần nữa, bọn họ mới xác định bản thân cũng không nghe lầm.
Một
luồng cảm giác vô lực nháy mắt tràn ngập đầu óc bọn họ, đột nhiên tiếng
kêu rên vào lúc này thi nhau vang lên ở trong đại quân.
Bọn họ
dần dần cảm thấy tuyệt vọng, đáy lòng sinh ra một ý niệm hoang đường –
có lẽ còn chưa đến được Tây Lĩnh, bọn họ đã bị quân lệnh bất cận nhân
tình này của Tô Trường An khiến cho mệt chết.
Ý niệm này vừa nhảy
ra, liền giống như trên trang giấy trắng như tuyết nhỏ xuống một giọt
mực, bắt đầu lan tràn trong đầu bọn họ không dừng được.
Sự sợ hãi
với tương lai cùng với hoang mang về tiền đồ khiến oán khí nơi ngực
những binh sĩ cùng với nạn dân dần dần hóa thành tức giận. Mà mũi nhọn
của những mâu thuẫn này, cũng vào chính lúc này chỉ thẳng về phía Tô
Trường An ngồi trên xe ngựa.
“Dựa vào cái gì chúng ta vào sinh ra
tử, mà ngươi lại có thể ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi lấy sức?” Ý niệm
này gần như lại xuất hiện cùng một lúc trong đầu mọi người.
Tức giận nơi lồng ngực bọn họ không thể kiềm chế được, sắp chuẩn bị phun trào.
Vì vậy, đại quân bất ngờ nổi loạn.
Hàng ngàn hàng vạn binh sĩ vây quanh xe ngựa của Tô Trường An.
Tinh thần bọn họ xúc động, cho dù đám người Ngô Đồng ngăn cản mấy lần cũng khó áp chế giận giữ trong lòng bọn họ.
“Ngươi dựa vào cái gì chỉ huy chúng ta? Ngươi biết có bao nhiêu bách tính đang sống sờ sờ bị ngươi làm mệt chết không?”
“Ngược
lại ngươi có thể ngồi xe ngựa thư thái, vậy chúng ta thì sao? Chúng ta ở
Tây Lương đã chiến đấu hơn mười mấy năm, còn ngươi đã làm gì cho Tây
Lương?”
“Mỗi lần nghỉ ngơi, đều là chúng ta bố trí canh phòng,
tại sao những đao khách tới từ Giang Đông kia lại có thể nghênh ngang
nằm ở dưới cây nghỉ ngơi?”
“Chẳng lẽ bởi vì bọn họ gọi ngươi một
tiếng Giang Đông chi chủ, ngươi liền xem bọn họ là thân tín? Mà chúng ta
chỉ là đồ bỏ ngươi tùy ý vứt đi?”
Mọi người gào thét một tiếng lớn hơn một tiếng.
Nhưng
thiếu niên ở trên xe ngựa lại ngồi ở bên trong buồng xe an tĩnh như con
rùa đen rụt đầu, không có chút ý tứ đáp lại mọi người.
Phản ứng
đó tất nhiên khiến những binh lính vốn đã giận dữ lan tràn vào giây phút
này trở nên càng mãnh liệt, dưới sự hướng dẫn của một vài tướng tá, có
vẻ muốn xông vào trong buồng xe, lôi Tô Trường An ra.
“Đây…”
Đám người Ngô Đồng bên cạnh thấy hiện trường đã dần mất khống chế, mặt
đều lộ ra thần sắc lo lắng, lấy tu vi của họ nếu muốn ngăn cản, những
binh sĩ này tất nhiên không thể càn rỡ như vậy. Nhưng dù sao bọn họ đều
là binh sĩ từng lập được công lao hiển hách cho Tây Lương, họ tất nhiên
không thể nào xuất thủ với những binh lính này, huống chi đối với quân
lệnh bất cận nhân tình kia của Tô Trường An, dưới đáy lòng bọn họ nhiều
ít đều có chút phê bình kín đáo. Trong lúc nhất thời do dự bất định,
đành phải đứng một bên yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Báo!” Ngay tại
lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, một tên thám báo quần áo
xốc xếch bước nhanh xuyên qua đám người chạy tới trước xe ngựa của Tô
Trường An, gã quỳ một chân xuống, lớn tiếng nói: “đại quân Man tộc xuất
động, dường như muốn phát động tập kích với quân ta!”
Tên thám
báo này tới cực kỳ vội vàng, gã thậm chí không thấy rõ dị trạng đại quân
lúc này, cứ đi thẳng tới trước xe ngựa của Tô Trường An, truyền đạt
quân tình.
Mọi người nghe vậy sắc mặt đều biến đổi.
Bọn họ
cũng không để ý làm khó Tô Trường An nữa, rối rít quay đầu, nhìn về
phía hậu phương, lại thấy ở nơi đường chân trời phía xa xa màn đêm dần
dần xuất hiện bóng người chằng chịt, bọn chúng đang lấy tốc độ cực
nhanh, nhanh chóng đến gần nơi này.
Điều này chắc chắc đúng với
tin tức vừa nãy của thám báo, bất kể là đám người Ngô Đồng hay là những
binh sĩ bất ngờ nổi loạn kia vào lúc này đều mặt xám như tro tàn.
Tuy
rằng đối với chuyện Thác Bạt Nguyên sắp phát động tập kích trong lòng
mọi người đều đã sớm có dự liệu, nhưng lúc tất cả thứ này sắp xảy ra,
đáy lòng mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi, bởi vì, bọn họ không có bất kỳ
đối sách nào đủ để đối kháng với chi quân đội như hổ lang này của Thác
Bạt Nguyên.
Khí tức tuyệt vọng bắt đầu lan tràn trong đại quân,
tiếng ồn ào, tiếng mắng chửi ở hiện trường vừa mới còn loạn thành một
đoàn vào lúc này im bặt.
Mà vào lúc này.
Rèm vải ở trước xe ngựa của Tô Trường An được hắn vén lên.
Thiếu
niên lưng mang đao kiếm từ trong xe ngựa chậm rãi xuất hiện, mà những
đao khách vừa nãy còn làm như không nghe thấy tiếng huyên náo nơi này
giờ đây dưới sự hướng dẫn của Sở Nguyên Bạch đi tới bên người Tô Trường
An.
Tô Trường An đảo mắt nhìn đám người chung quanh, giọng nói ung dung lại lạnh như băng của hắn vang lên.
“Các ngươi hỏi ta, tại sao có thể thư thái ngồi trong xe ngựa?”
“Các ngươi hỏi ta, tại sao đao khách Giang Đông có thể nằm dưới cây yên tâm nghỉ ngơi?”
“Các ngươi hỏi ta, ta từng làm điều gì cho Tây Lương? Lại dựa vào cái gì chỉ huy các ngươi?”
Ánh mắt của Tô Trường An đảo qua từng khuôn mặt của mọi người, âm thanh lạnh băng vang lên thật lâu trong đại quân yên tĩnh.
“Vậy được, bây giờ ta nói cho các ngươi.”
“Bởi
vì Thác Bạt Nguyên sẽ không bỏ qua cho chúng ta, lão muốn tất phải đánh
tan chúng ta, lão muốn khiến mỗi một người chúng ta đều phải chết ở chỗ
này! Đều chết ở Tây Lương!”
“Nhưng mà mạng của các ngươi, là Bắc Thông Huyền và Từ Nhượng dùng mạng của bản thân đổi lấy!”
“Nếu các ngươi chết, vậy cái chết của bọn họ còn có ý nghĩa gì?”
“Cho nên các ngươi không thể chết, các ngươi phải sống trở lại Nguyên.”
Nói
đến đây Tô Trường An ngừng lại, ánh mắt của hắn cuối cùng sau một vòng
rơi lên trên người Sở Nguyên Bạch, nam tử này đối diện với ánh mắt của
Tô Trường An, y hình như đã dự đoán được dự định của Tô Trường An, vì
vậy y gật đầu với hắn.
Tô Trường An đạt được đáp án mình mong muốn không dấu vết thu hồi ánh mắt của bản thân.
“Hồng Ngọc nghe lệnh!” Hắn quát khẽ một tiếng, hàn ý giữa hai lông mày sâu hơn.
“Có
Hồng Ngọc!” Cho đến lúc này, vị Thần tướng này mới nhận ra Tô Trường An
muốn làm gì, nàng bỗng nhiên quỳ xuống, thân thể lại bắt đầu không
ngừng run rẩy.
“Ta lệnh cho ngươi dẫn đại quân chạy đến quan Tây
Lĩnh, đi suốt đêm, không được sai lầm!” Tô Trường An lạnh giọng truyền
đạt một quân lệnh, một quân lệnh theo hắn thấy là quân lệnh cuối cùng.
“Hồng
Ngọc… lĩnh mệnh!” Thân thể của vị Thần tướng này run rẩy, ngay cả nói
cũng trở nên lắp bắp, nhưng cuối cùng, nàng vẫn cắn răng, kiềm nén thứ
sắp trào ra khỏi hốc mắt, đáp ứng mệnh lệnh của Tô Trường An.
“Các
ngươi đều không thể chết.” Tô Trường An lại một lần nữa đảo mắt nhìn
mọi người. Hắn nhẹ giọng nói, âm thanh ít đi vài phần lãnh ý, nhiều thêm
mấy phần ôn nhu.
“Các ngươi phải nhớ, mạng của các người là do hai vị Tinh Vẫn đổi lấy.”
“Ừm, nói chính xác, còn có Thủ Vọng giả đời thứ chín của Thiên Lam viện cùng với ba ngàn đao khách đổi lấy cho các ngươi.”
Nói xong, hắn không tiếp tục nhìn bất kỳ người nào nữa, hắn đột ngột rút thanh đao sau lưng ra.
Chỉ nghe “đang” một tiếng, một đạo hàn quang chợt hiện.
Ba ngàn đao khách sau lưng cũng vào lúc này đồng loạt rút đao bên hông ra.
Ánh đao sáng loáng phản chiếu những đao khách lạnh lùng hai bên, chiếu doanh trại đen tối sáng lên giống như ban ngày.
“Trường
An! Ngươi!” Rốt cuộc Ngô Đồng phản ứng lại kêu lên một tiếng, nàng bước
nhanh đi tới phía trước Tô Trường An, muốn nói gì đó, muốn ngăn cản
hắn.
Nhưng Tô Trường An đối với chuyện này hình như đã sớm dự
liệu, hắn cười một tiếng, nhìn Ngô Đồng nói: “sư nương, đường của Trường
An, Trường An muốn tự mình đi. Để ta cố gắng làm anh hùng như trong
sách một lần đi.”
“…” Ngô Đồng nghe vậy, thân thể của nàng khẽ
chấn động, bàn tay vươn ra vô lực buông xuống, lời nói khuyên giải đến
bên khóe miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đứa bé trai từng ở trong đại tuyết Bắc địa mặt đầy u mê, giờ phút này đã trưởng thành.
Quyết tuyệt trong con ngươi của hắn giống hết nam nhân năm đó.
Đó
là quyết định của một nam nhân, cũng là quyết định của một đao khách.
Không ai có thể thay đổi, như đao trong tay của bọn họ, một khi ra khỏi
vỏ, không uống đủ máu tươi thì làm sao có thể trở vào vỏ lại?
Tô
Trường An dẫn các đao khách kiên quyết tiến lên, mỗi một bước bọn họ
bước ra, đao ý vây quanh thân bọn họ lại nồng đậm thêm một phần. Mà phía
sau bọn họ, đại quân rốt cuộc thúc giục nhóm lớn dân tỵ nạn, bắt đầu đi
ngược lại với bọn họ.
Bọn họ một phương ở phía trước, một phương ở phía sau.
Sống và chết liền theo thân hình của bọn họ, cắt ra một đường vĩ tuyến rõ ràng.
“Toàn
quân nghe lệnh, đại quân di chuyển, hộ tống bách tính Tây Lương chạy
tới quan Tây Lĩnh, không được sai lầm, người trái lệnh chém!” Hồng Ngọc
rút trường kiếm nơi tay ra, mang theo nức nở lớn tiếng phát ra một quân
lệnh.
“Uuuu!”
Vào lúc đó, tiếng kèn lệnh thê lương được thổi vang.
Đó là tiếng kèn truyền đạt quân lệnh với đại quân, cũng là tiễn biệt những đao khách liều chết kia.
Tô
Trường An và ba ngàn đao khách phía sau tiếp tục tiến về phía quân Man,
bước chân của bọn họ từ từ nhanh dần, đao ý quay quanh thân bọn họ vào
lúc này mãnh liệt như ngọn lửa.
Đao ý của ba ngàn linh một đao khách hội tụ lại với nhau.
Tựa
như ở trước mặt đao ý cường hãn này thiên địa cũng trở thành hư không,
biển mây nơi đường chân trời cuồn cuộn, vạn vật nơi đại địa đều yên
tĩnh.
Tốc độ của bọn họ càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức hầu
như khiến người khó bắt kịp bóng dáng của họ, ánh đao trong tay bọn họ
cũng càng ngày càng sáng, ánh sáng gần như đã che mất ánh sao trên trời.
Vào lúc đó, đám người Ngô Đồng dần đi xa, dường như nghe được phía sau vang lên một câu nói khiến cả Đại Ngụy khiếp sợ.
“Giang Đông Sở gia khách, đao ra người không về!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!