Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm -  Tống Táng giả dừng chân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm


 Tống Táng giả dừng chân



Tô Trường An quỳ một chân trên đất, một tay của hắn

nắm chặt trường đao, bởi vì dùng sức quá mức, khớp ngón tay đã trắng

bệch, một tay khác thì chống đỡ thân thể.

Trán của hắn hiện đầy mồ hôi lạnh, huyệt thái dương hai bên trán nổi gân xanh, hai mắt ứ máu.

Rõ ràng hắn đang phải chịu đựng sự đau đớn to lớn, đau đớn đó ngay cả văn chương cũng khó mà hình dung được.

Hắn cần sức cực lớn dùng răng cắn chặt môi mình lại mới có thể không để rên rỉ đau đớn tràn ra khỏi cổ họng.

Hoàn Nhan Tả Ứng tùy thời có thể giết hắn, nhưng gã lại không giết

hắn. Mục đích chỉ đơn giản là để hành hạ hắn, hắn càng đau đớn, vậy thì

càng như ý nguyện của Hoàn Nhan Tả Ứng.

Tô Trường An tất nhiên không muốn như ý nguyện của gã, cho nên bất kể

thân thể của mình đang đau đớn thế nào, hắn vẫn cắn chặc răng, cố nén

không phát ra tiếng.

“Ta xem ngươi có thể chống đỡ được đến lúc nào?” Hoàn Nhan Tả Ứng

chậm rãi bước tới, vẻ mặt của gã cực kỳ nhàn nhã, tựa như đã ăn chắc Tô

Trường An, mà con ngươi của gã càng mang theo hàn quang tàn nhẫn, miệng

lại nói lời đùa cợt.

Tô Trường An biết đây là Hoàn Nhan Tả Ứng đang quấy nhiễu tâm trí của

hắn, hắn chẳng muốn đáp lại, chỉ cúi đầu đối kháng với đau đớn vọt tới

như thủy triều kia.

“U Đô Quỷ Hỏa sẽ từng bước từng bước xâm chiếm linh hồn của ngươi,

mỗi khi xâm chiếm một phần, sự đau đớn nơi linh hồn sẽ khuếch trương gấp

mấy lần, đợi đến khi linh hồn ngươi bị chiếm đoạt sạch, ta sẽ lấy thân

thể của ngươi tạo thành bù nhìn huyết nhục, khiến ngươi thay bọn ta giết

đám bình dân mà các ngươi bảo vệ.” Hoàn Nhan Tả Ứng tiếp tục nói.

“Có điều… nếu bây giờ ngươi nguyện ý quỳ xuống cầu ta, ngược lại ta có thể suy nghĩ cho ngươi được thống khoái!”

“…” Tô Trường An đối với lời của Hoàn Nhan Tả Ứng giống như không

nghe thấy, hắn vẫn cúi đầu, toàn lực đối kháng với đau đớn càng ngày

càng mãnh liệt trong cơ thể.

Quần áo của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, mạch máu dưới da bắt đầu nứt

toác, một ít lỗ chân lông bắt đầu rướm ra tia máu, cả người thoạt nhìn

như đã lượn qua ao máu một lần vậy.

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không phát ra dù là chút xíu âm thanh nào.

“Hừ!” Hoàn Nhan Tả Ứng thấy vậy, miệng hừ lạnh một tiếng, tuy ngoài

mặt gã không biểu hiện ra quá nhiều khác thường, nhưng trong lòng gã lại

cực kỳ chấn động.

Uy lực của U Đô Quỷ Hỏa tất nhiên gã rất rõ.

Đau đớn đó, cho dù là Tinh Vẫn cũng chưa chắc chịu được, nhưng Tô

Trường An đã bị quỷ hỏa này thiêu đốt gần trọn một giờ, thậm chí Hoàn

Nhan Tả Ứng có thể tưởng tượng được linh hồn dưới cái xác kia của thiếu

niên vào lúc này hẳn đã sớm tàn tạ không chịu nổi.

Nhưng hắn vẫn cố nén phần đau đớn này, cứng rắng không phát ra chút kêu gào nào.

Điều này khiến Hoàn Nhan Tả Ứng khiếp sợ, cảm thấy sợ hãi.

Thiếu niên chỉ có tu vi Thiên Thính, tại sao lại có được ý chí cường

hãn như vậy? Đó là thứ mà hầu như ngay cả Tinh Vẫn cũng không thể có

được.

Hoàn Nhan Tả Ứng cảm thấy sợ hãi, gã thậm chí không thể tưởng tượng

đợi đến một ngày khi thiếu niên này tu thành Tinh Vẫn thì sẽ cường đại

đến trình độ nào.

Gã nhất định phải khiến hắn khuất phục.

Ý niệm này giờ đây lóe lên trong đầu Hoàn Nhan Tả Ứng, chỉ có thể

khiến hắn khuất phục, gã mới có hể thoát ra khoải sự sợ hãi hoang đường

lúc nãy.

Vừa nghĩ như vậy, gã lại tiến lên một bước.

“Nhưng bù nhìn huyết nhục cũng cần một ít oan hồn ác quỷ để khởi

động, nhưng không phải oan hồn ác quỷ bình thường, phải là cái loại oan

hồn ác quỷ mười vạn năm không thể yên nghĩ, vĩnh viễn không thể siêu

sinh mới được!” Hoàn Nhan Tả Ứng tự mình nói, nhưng góc nhìn nơi khóe

mắt lại rơi lên người Tô Trường An không rời đi chút nào.

“Nhưng loại oan hồn ác quỷ này cực kỳ thưa thớt, khó mà tìm được.” Gã

vỗ lên ót mình, hệt như đối với chuyện này cực kỳ phiền não.

Đột nhiên gã như nghĩ đến gì đó, chợt vỗ ót một cái, nói: “Đúng rồi,

những tên đao khách kia không phải nhờ Tô tướng quân giúp đỡ mà đều hóa

thành oan hồn ác quỷ, trăm ngàn vạn năm không được yên nghỉ sao? Nói như

vậy còn phải đa tạ Tô tướng quân a!”

Nói xong, gã còn làm bộ chắp tay với Tô Trường An.

Thân thể Tô Trường An khẽ chấn động, lời của Hoàn Nhan Tả Ứng đánh trúng chỗ đau của Tô Trường An.

Hắn có lẽ sẽ bị cái gọi là U Đô Quỷ Hỏa kia cắn nuốt linh hồn, nhưng

chết thì chết, Tô Trường An không thấy sợ, dẫu sao lần này hắn đã có sớm

dự liệu, chỉ là những đao khách kia lại bởi vì hắn mà hóa thành ác quỷ,

vĩnh viễn không được yên nghỉ, điều này khiến hắn làm sao yên lòng

được.

Gần như ngay tại lúc đó, hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn chung quanh,

ba ngàn ác quỷ do đao khách hóa thành đó vẫn quanh quẩn trên chiến

trường này, bọn họ gào thét, giãy giụa, quay cuồng, rõ ràng đang chịu

đựng sự thống khổ cực kỳ to lớn.

Mà người gây ra tất cả điều này chính là mình.

Nghĩ tới đây, tâm trí của Tô Trường An thất thủ, đau đớn do linh hồn

bị lửa thiêu đốt chợt truyền tới, hắn gần như theo bản năng phát ra một

tiếng rên rỉ đau đớn. Mà cũng bởi vì cảm giác hổ thẹn đột nhiên dâng lên

này khiến thân thể hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, tâm trí hắn vào lúc

này gần như đã đến ranh giới sụp đổ.

Hoàn Nhan Tả Ứng rất hài lòng với kết quả này, mục đích của gã đã đạt

được, nhưng gã vẫn không định giết Tô Trường An, ít nhất gã vẫn muốn

thưởng thức kiệt tác của mình một chút.

Thác Bạt Nguyên ở phía xa sau khi Đồng Khu Tượng hoàn toàn bị đưa đi thì ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Trường An.

Tô Trường An giết ái tướng trung thành nhất của gã, gã hận không thể róc da hắn, ăn thịt hắn, nhai xương hắn, uống máu hắn.

Mà không thể không nói là Hoàn Nhan Tả Ứng lại rất có bản lãnh ở

phương diện hành hạ người này, Thác Bạt Nguyên rất hài lòng với trạng

thái bây giờ của Tô Trường An. Tâm trạng lão lúc này đã dễ chịu hơn vài

phần, khóe miệng lại một lần nữa lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Ở bên cạnh lão, vị Tống Táng giả đã đưa tiễn Đồng Khu Tượng vẫn chưa

rời đi, nàng yên lặng đứng ở bên cạnh lão, ánh mắt cũng giống lão rơi

lên người Tô Trường An ở chỗ xa.

“Xem ra Tống Táng giả đại nhân cũng thích nhìn cảnh tượng thế này.”

Dưới đáy lòng Thác Bạt Nguyên nghĩ như vậy, đang định nói gì đó làm

quen với Tống Táng giả, nhưng lời vừa mới đến bên môi, lão đột nhiên

nhận ra có gì đó không đúng.

Tống Táng giả xưa nay lãnh đạm, không chút hứng thú với chuyện trần thế.

Sao có thể vì lão hành hạ một tiểu tử Thiên Thính cảnh mà dừng chân chứ?

Nàng lưu lại tất nhiên có đạo lý của nàng.

Nhưng đạo lý kia lại là gì đây?

Thác Bạt Nguyên nghĩ tới đây, tim lão đột nhiên lệch một nhịp, như là đột nhiên hiểu ra gì đó.

“Hoàn Nhan Tả Ứng. Mau giết hắn!” Lão vội vàng ngẩng đầu nhìn về phương hướng Tô Trường An hét lớn.

Rõ ràng lão cực kỳ sốt ruột, ngay cả giọng nói cũng vì vậy mà có chút vặn vẹo.

Bởi vì, lão hiểu ra một chuyện.

Có thể khiến Tống Táng giả dừng chân vĩnh viễn chỉ có một việc, đó chính là sắp có Tinh Vẫn rơi xuống.

Tô Trường An cũng không phải là Tinh Vẫn, cho nên…

Hoàn Nhan Tả Ứng sửng sốt, tuy không biết tại sao vừa nãy Thác Bạt

Nguyên còn muốn gã khiến cho Tô Trường An sống cũng không được, chết

cũng không xong vào lúc này lại đột nhiên thay đổi chủ ý.

Nhưng theo bản năng, tay của gã vẫn giơ lên cao, muốn lấy đi tính mạng của Tô Trường An.

Nhưng cũng vào lúc này, thân thể thiếu niên ngừng run rẩy, đầu của

hắn chợt nâng lên, con ngươi bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ tươi chợt

lóe ánh sáng khiến người sợ hãi.

Vào giây phút đó Hoàn Nhan Tả Ứng ngửi ra được một mùi vị khác biệt.

Mùi vị đó.

Gọi là tử vong.

—o0o—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN