Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm -  Chết cho ngươi xem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm


 Chết cho ngươi xem



Có câu nói thế nào nhỉ, tàu Titanic rốt cục muốn đụng trúng núi băng rồi sao? Không biết vì sao khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Tư Lăng là, những nữ tu kia thật là quá quá dũng cảm, vỗ tay vỗ tay! Sau khi từ biệt Truyền Hãng, Pháp Lảng, Tư Lăng chậm rãi đi ra khỏi khách viện, dọc theo đường đi, không dấu vết đánh giá các nữ tu ra vào trong khách viện. Lúc này đã biết mục đích các nàng tới đây, hắn cũng bắt đầu nghiêm túc quan sát. Đang quan sát, đột nhiên Tư Lăng vô cớ nổi lên một cảm giác kiêu ngạo: quả nhiên lực hấp dẫn của đại ca nhà hắn là tiêu chuẩn, người đến đều là nữ tu cao cấp, tu vi thấp nhất vẫn ở trên Kim Đan kỳ, còn có một nửa là nữ tu Nguyên Anh kỳ. Các nàng không chỉ tài mạo song toàn, hơn nữa đều là xuất thân từ danh môn đại phái, tại Thương Vũ giới cũng là tiên tử mà chúng nam tu truy đuổi không thôi. Làm thanh niên tài tuấn kiệt xuất, Tư đại ca hoàn toàn có thể PK những tuấn kiệt của các danh môn đại phái kia, chớ trách sẽ hấp dẫn nhiều nữ tu đến tham tuyển như vậy. Vừa ra khách viện không lâu, Tư Lăng liền nhìn thấy một tiểu tu sĩ ngồi xổm phía sau tảng đá lớn dưới chân Vọng Ngọc đỉnh, ánh mắt không an phận liếc lung tung trên người những nữ tu đang qua lại. Hắn lập tức chuyển bước, lặng yên không một tiếng động đi qua, đột nhiên vỗ xuống, làm tiểu tu sĩ kia sợ tới mức thiếu chút nữa hét rầm lên. “Tư, Tư tiền bối, là người à…” Tư Lăng giật giật khóe miệng, làm như cười một cái, hỏi: “Minh Tâm, ngươi đang làm cái gì?” Phó Minh Tâm nghe xong, thành thật nói, “Tất nhiên là đến trước xem xét, nhìn xem vị tiên tử nào xứng với Tư sư thúc nhất.” Tư Lăng mặt không thay đổi nhìn hắn, trong lòng lại như đi vào cõi thần tiên. Thì ra người làm đệ đệ như hắn lại là người cuối cùng nhận được tin tức, mọi người đều biết, hắn lại là người cuối cùng biết được mình sắp có đại tẩu. Vì mình không đủ quan tâm chung thân đại sự của đại ca, Tư Lăng thật tự trách, sau đó quen thói ngồi xổm bên cạnh Phó Minh Tâm, cẩn thận tìm hiểu một chút nội tình. Hơn ba mươi năm chưa gặp, Phó Minh Tâm đã từ Luyện khí kỳ đến Trúc Cơ trung kỳ, tốc độ không coi là nhanh, nhưng cũng không phải chậm. Bất quá tu vi tăng, nhưng tính tình vẫn không lớn, cả ngày vui tươi hớn hở tựa như một thiếu niên không lớn, ngược lại làm Đường Lẫm Nhiên hết sức bất đắc dĩ với người đồ đệ này. Đối với đệ đệ của nam thần trong lòng mình, Phó Minh Tâm tự nhiên là “tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn”[1], bắt đầu lải nhải tám chuyện cùng Tư Lăng, “Từ lúc truyền ra tin tức Tư sư thúc muốn chọn đạo lữ song tu, các môn phái có nữ tu đơn thân ở Thương Vũ giới nhận được tin tức đều tới. Nghe nói phản ứng của những tiên tử kia có thể còn tích cực hơn khi thiếu môn chủ của các danh môn đại phái ở đại lục Trung Ương tuyển vợ. Đương nhiên, điều này cũng không trách các nàng, chung quy thì Tư sư thúc anh minh thần võ như thế, vĩ ngạn bất phàm, bất kể là điều kiện trong ngoài đều là tuyệt hảo nhất…” [1]những chuyện đã biết thì sẽ không giấu giếm mà nói hết ra. Tư Lăng rất có kiên nhẫn, nghe Phó Minh Tâm đem Tư đại ca từ tóc đến ngón chân đều ca công tụng đức mấy lần, trong lòng nhịn không được vui vẻ. Nếu không phải cùng Tư Hàn lịch lãm nhiều năm, hắn cũng muốn cho rằng cái vị nam tu như Thiên Thần uy chấn Thương Vũ giới, khiến Ma tộc sợ tới mức tè ra quần, không dám xâm phạm Tây Cảnh trong miệng Phó Minh Tâm chính là đại ca nhà mình. Ca công tụng đức của Tư đại ca 10 lần, Phó Minh Tâm rốt cuộc tiến vào chủ đề, “Tư tiền bối, tuy rằng ta cảm thấy những tiên tử kia đều không xứng với Tư sư thúc, bất quá Tư sư thúc vẫn phải chọn ra một tiên tử kết làm đạo lữ song tu, trong mắt của ta, thích hợp nhất có mười người, Truyền gia – Truyền Hi tiên tử, La Thiên môn – Bạch Cầm tiên tử, Hoắc gia – Hoắc Noãn Ngọc tiên tử, Thiên Dao thành – Liễu Tú tiên tử, Đan Phù tông – Hứa Phiên Nhiên tiên tử, Tiên Vũ môn – Hoa Hệ Hệ tiên tử…” Phó Minh Tâm hiển nhiên vì nam thần trong lòng mà mất rất nhiều công sức, nói liên tục, trật tự rõ ràng, đem quan hệ phức tạp cùng bối cảnh giữa môn phái, gia tộc nói rõ ràng thấu đáo, vô cùng thích hợp đi làm tình báo. Cuối cùng, Phó Minh Tâm có chút tiếc nuối nói: “Các nàng bất kể là bối cảnh hay dung mạo đều là vạn dặm mới tìm được, chỉ tiếc, dù xuất sắc cỡ nào nhưng so sánh với Tư tiền bối thì luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Đặc biệt đột nhiên nhìn thấy Tư đạo hữu thì ta rốt cuộc biết thiếu một chút đó là cái gì! Đúng vậy, làm đạo lữ của Tư sư thúc thì bộ dáng không thể không bằng Tư tiền bối chứ? Tư tiền bối, người cảm thấy thế nào?” Hóa thân thành fan cuồng đầy nhiệt huyết, Phó Minh Tâm hai mắt sáng quắc nhìn Tư Lăng. Tư Lăng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng có chẳng hiểu ra làm sao, sao lại kéo đến trên người hắn rồi? “Cái này, kỳ thật dung mạo cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là…” Trọng điểm là, đại ca nhà hắn là một trạch nam cuồng tu luyện, thật sự có lòng muốn tuyển đạo lữ song tu sao? Sao cứ luôn cảm thấy chuyện này có nội tình gì đó không thể cho ai biết nha? Từ lúc nghe được đại ca nhà mình muốn tuyển đạo lữ song tu, phản ứng đầu tiên của Tư Lăng là cảm thấy không có khả năng. Hắn tuy rằng không thể hiểu rõ mọi chuyện về Tư Hàn, nhưng ít nhất cũng hiểu được năm sáu phần. Hứng thú đam mê lớn nhất của Tư đại ca chính là làm trạch nam tu luyện, trừ phi tất yếu, căn bản không muốn chuyển ổ. Trước không nói, hiện tại thất tình lục dục của huynh ấy đã nhạt đến mức ngay cả tình cảm cũng không sinh ra được; chỉ riêng tính cách lúc trước của huynh ấy, con đường thích hợp nhất chính là một thân một mình mà vấn đỉnh Đại đạo vô tận, không ai có thể làm cho hắn dừng bước lại. Mà hắn cũng tưởng tượng không ra cái cảnh ngọn núi băng lạnh lùng không có chút nhân khí kia nói chuyện yêu đương với nữ nhân, cảm giác rất sét đánh. Phó Minh Tâm hết sức kích động, siết nắm tay nói: “Sao lại không phải trọng điểm? Có huynh đệ mĩ mạo như hoa như tiền bối, Tư sư thúc không chừng đã sớm hình thành tiêu chuẩn nhất định. Hơn nữa người vĩ đại như Tư sư thúc, không phải nên xứng với một tiên tử như thiên tiên sao? Dù có là tiên tử Thượng Giới, ta vẫn cảm thấy chưa chắc có thể xứng đôi với Tư sư thúc đâu.” Fan cuồng hết sức kích động, hận không thể kiếm một tiên nữ cửu thiên để xứng với Tư Hàn. Tư Lăng trong lòng châm chọc: kỳ thật đại ca hắn chính là tên mắt mù, bộ dạng dù xinh đẹp cỡ nào thì ở trong mắt hắn đều là như nhau, chưa bao giờ nhìn nhiều một chút. Dù thòi ra một tên quái dị nào đó, nói không chừng lão nhân gia hắn cả chân mày cũng không nhíu một cái, làm như nhìn không thấy mà đi qua. “Tư tiền bối, người thấy thế nào?” Phó Minh Tâm hai mắt sáng quắc nhìn hắn. Tư Lăng đổ mồ hôi, nói: “Cái này, ta không có ý kiến gì, nếu đã có thể để đại ca xem trọng, chứng minh vị tiên tử kia có một mặt tốt đẹp đáng được khen tặng. Bất kể đại ca lựa chọn như thế nào, ta đều ủng hộ huynh ấy, đến lúc đó gọi tiếng đại tẩu là được.” Câu nói này chiếm được một ánh mắt khiển trách của Phó Minh Tâm. Cảm thấy người đệ đệ như hắn thật quá không hợp cách. Làm đệ đệ không phải nên làm hết phận sự giúp đại ca nhà mình xem xét, loại bỏ một ít đại tẩu tương lai sao? Ngay lúc hai người ba láp tám chuyện thì một tầm mắt không thể xem nhẹ rơi trên tảng đá. Thấy người kia dừng bước, những nữ tu đi phía sau hắn cũng đồng dạng dừng lại, hơn nữa nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của hắn. Thần thức đảo qua nhưng lại không phát hiện có cái gì khác thường. Tư Lăng sống lưng rét lạnh, rất nhanh liền thả lỏng, hạ cấm chế, thân hình bọn họ hiển lộ ở trước mặt mọi người. “…” Ánh mắt mọi người quỷ dị nhìn hai người ngồi xổm sau tảng đá to, tuy rằng rất muốn mắng một tiếng bộ dạng quỷ dị khả nghi, bất quá nữ tu ở đây vì duy trì một mặt rụt rè ưu nhã của mình trước mặt người nào đó, nên không ai lên tiếng. Bất quá lúc nhìn đến người nam tử mặc pháp bào màu xanh trong đó ngẩng đầu lên, nhóm nữ tu trong lòng hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm, đồng dạng cũng có chút ghen tỵ. Nam nhân này bộ dạng còn muốn mĩ lệ xuất sắc hơn nữ nhân, quả thực là thiên lý bất dung! Phó Minh Tâm nhìn thấy nam nhân bị đám nữ tu vây quanh ở cách đó không xa, lập tức run run, giống con thỏ nhảy ra ngoài, cung kính thi lễ: “Minh Tâm gặp qua Tư sư thúc cùng các vị tiên tử.” Tư Lăng có chút khẩn trương, mặt than cũng đồng dạng cúi chào nói: “Gặp qua các vị tiên tử.” Tư Hàn thản nhiên nhìn bọn họ, không có lên tiếng. Những nữ tu vây quanh người hắn với dung nhan hoặc rụt rè đoan chính, hoặc cao quý, hoặc thục nữ, hoặc đạm nhạt, đáng yêu đồng dạng cũng không có lên tiếng. Bất quá, Tư Lăng rất nhanh liền phát hiện có một tầm mắt ác ý vẫn quay quanh trên người mình. Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện là một nữ tu xinh đẹp đáng yêu, mắt hạnh long lanh, tuy đã cực lực che dấu nhưng sát khí ngầm vẫn làm cho hắn bắt được. Có sát khí mạnh với hắn như vậy, sẽ không phải là vị Liễu Tú tiên tử kia chứ? Dưới ánh nhìn chăm chú của cặp mắt lạnh lẽo kia, Tư Lăng cùng Phó Minh Tâm đều run rẩy, cảm giác không khí này thật là quỷ dị, nếu không lên tiếng thì sẽ đè nén chết người, Tư Lăng đành phải bất chấp khó khăn nói: “Đại ca, huynh xuất quan rồi sao? Sao lại ở chỗ này?” Hiện tại tình hình quỷ dị như thế, đại ca trạch nam kiêm cuồng tu luyện nhà hắn thế nhưng không ở Hàn thủy đỉnh ngày đêm tu luyện, mà lại giống tên công tử hoa tâm phóng đãng, bị đám nữ nhân vây quanh ở chính giữa, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó có thể tin tưởng. Thậm chí sinh ra một loại cảm giác, đại ca nhà ta sao có thể hoa tâm như vậy? “Sư phụ lệnh cho ta dẫn chư vị tiên tử làm quen Thiên Tông phái.” Tư Hàn lạnh lùng nói. Tư Lăng trong lòng 囧 囧, hắn không cảm thấy đại ca sẽ là người nghe lời như vậy, chỉ bởi vì một câu của Thanh Ngọc thần quân liền buông tu luyện mà ra ngoài đi dạo cùng nữ nhân. Thật vô cùng không phù hợp với tính cách của Tư đại ca nha. Có thể là nhìn ra nghi hoặc của hắn, Tư Hàn rất không khách khí nói: “Nếu ta không bồi các nàng, sư phụ nói ông sẽ chết cho ta xem.” “…” Khó được Tư đại ca một lần nói một câu dài như vậy, nhưng nội dung lại quá giật gân, không chỉ Tư Lăng 囧 , những tiên tử cũng hơi biến sắc mặt, vô cùng khó khăn duy trì biểu tình ưu nhã rụt rè trên mặt. Lần này xem ra, mặt mũi của tu sĩ tân tấn cấp Hóa Thần đã bị tên đồ đệ nhỏ nhất làm tan biến, đến cả một chút tro tàn cũng không còn. Phó Minh Tâm đồng dạng há hốc mồm, đột nhiên kính ngưỡng của tu sĩ cấp thấp đối với loại tu sĩ Hóa Thần ở Thương Vũ giới đã tiêu tan. Thanh Ngọc thần quân, uy danh một đời đã không còn sót lại chút gì! Tư Lăng trầm mặc một lúc, nói: “Vậy… Đại ca, các huynh từ từ đi dạo, đệ đi trước đây.” Tư Hàn lại về phía hắn, nói: “Ta đi cùng đệ.” Tư Lăng ngắm nhìn những nữ tu sắc mặt bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, thầm nghĩ: ngay cả chào hỏi cũng không làm mà bỏ rơi các nàng thật sự tốt sao? Tốt xấu này gì thì trong đám nữ tu đó, khả năng sẽ có đại tẩu tương lai của hắn, dù sao cũng phải nể mặt một chút chứ? Những nữ tu đó đều xuất thân từ danh môn đại phái Thương Vũ giới, từ nhỏ chính là “thiên chi kiêu nữ”, được đông đảo nam tu ngưỡng mộ theo đuổi, xưa nay chỉ có người khác nhìn sắc mặt các nàng, khi nào lưu lạc đến tình cảnh mình phải xem sắc mặt người khác? Tuy rằng trong lòng có ý với vị Tư Hàn đang nổi danh tại Thương Vũ giới, nhưng nếu bị mất mặt như vậy thì trong lòng cũng tức giận. Làm đệ đệ, Tư Lăng không thể không vì đại ca nhà mình mà sửa chữa cục diện rối rắm này, vội nói: “Chư vị tiên tử có lễ, ta cùng đại ca đi trước một bước. Đại ca, huynh đã quên từ biệt với các vị tiên tử.” Tư Lăng không thể không nhắc nhở Tư đại ca – người sau khi mất trí nhớ thì đạo lý đối nhân xử thế cũng không quá tinh thông. Tư Hàn nhìn hắn một cái, sau đó như có như không liếc mắt nhìn mấy vị nữ tu kia, khẽ gật đầu từ biệt. Sắc mặt đám nữ tu quả nhiên dịu đi nhiều. Bất quá, ngay sau đó nhìn thấy Tư Hàn đầu cũng không quay lại mà đi thẳng xuống núi, mặt lại cứng đờ. Quả nhiên là núi băng không nhân khí, thật khó chinh phục! Tư Lăng cũng đồng dạng cười không nổi, vội đi theo. Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo truyền đến: “Tư công tử!” Tư Lăng theo bản năng nhìn lại, liền nhìn thấy trước mặt là một nữ tu mặc tiên nữ nghê thường hồng nhạt đang đi tới, trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, đang dùng một loại ánh mắt mừng rỡ nhìn hắn. “Hứa đạo hữu.” Tư Lăng dừng bước lại, thanh âm hơi ôn hòa. Hứa Phiên Nhiên cố gắng khống chế bước chân vui vẻ của mình, từng bước ưu nhã đi lại, cười nói: “Ta biết ngay là có thể nhìn thấy huynh ở đây, cho nên ta mới đặc biệt…” Thanh âm phía sau mơ mơ hồ hồ, vô cùng ngượng ngùng. Tư Lăng nhất thời không biết phản ứng thế nào. Dưới con mắt của mọi người, bộ dáng này của Hứa Phiên Nhiên đã sớm nói cho người bên ngoài tâm tư của nàng. Trở thành nhân vật trong câu chuyện, Tư Lăng thầm 囧. Chẳng lẽ hôm nay huynh đệ bọn họ phải cùng nhau bắt đầu lựa chọn đạo lữ song tu hay sao? Đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng truyền đến: “Tư Lăng!” Tư Lăng nhìn Tư Hàn đã dừng bước lại đằng trước, cảm giác giống như không khí trở nên lạnh hơn, da đầu run lên, nhanh chóng đáp lời, khách khí hàn huyên vài câu cùng Hứa Phiên Nhiên liền cáo từ rời đi. Hứa Phiên Nhiên nhìn theo hai huynh đệ rời đi, cắn cắn răng, kiêu ngạo hất cằm lên, hướng về những nữ tu kia hừ một tiếng, mỗi người ở trong mắt nàng đều là tình địch. Đồng dạng, ánh mắt những nữ tu kia nhìn nàng cũng hết sức không tốt. Một màn vừa rồi bị các nàng coi là Hứa Phiên Nhiên mượn đệ đệ để thời cơ tiếp cận huynh trưởng, quả thực là dụng tâm hiểm ác. Không nghĩ tới nữ hoa si ngốc nghếch điêu ngoa lại đột nhiên biết dùng não. “Hứa gia muội muội, không biết thiếu chủ Thu gia gần đây có khỏe không?” Nữ tu tươi cười đáng yêu đột nhiên hỏi, tươi cười rực rỡ, dù là ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy đây là nữ tử ngây thơ, khả ái, không tỳ vết. Mặc dù đối phương là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng Hứa Phiên Nhiên chẳng chút lo sợ, mặt lạnh nói: “Mắc mớ gì tới ta? Ngược lại, Liễu tiền bối, tuổi tác đã một đống còn trâu già gặm cỏ non, cẩn thận răng cắn không nổi đó.” Liễu Tú trong mắt chợt lóe lên tức giận, ngón tay vòng quanh hà bao bên hông, Liễu Tú khả ái nói: “Hứa gia muội muội thật nóng tính, xem ra nên ăn chút Hạ Hỏa Đan mới được. Hứa gia muội muội đừng vì một tên nam nhân mà bỏ Thu công tử không để ý chứ.” Hứa Phiên Nhiên hừ một tiếng, “Ngươi thích hắn thì lấy đi, đừng làm bộ làm tịch nữa!” Hai người quen biết đã lâu, nhưng hai bên đều chẳng hòa hợp. Cũng không biết có phải cùng giới tính thì đối nhau hay không, Hứa Phiên Nhiên vô cùng chán ghét Liễu Tú mang diện mạo đáng yêu nhưng lại hạ thủ tàn nhẫn; Liễu Tú cũng chán ghét cái cô tiểu thư hoa si điêu ngoa lại tùy hứng này. Hơn nữa, tiểu thư hoa si ngu xuẩn điêu ngoa xưa nay đấu không lại con hồ ly khoác da cừu đáng yêu, ăn vài lần đau khổ thì coi nhau như cừu địch. Chán ghét trừng nàng ta một cái, Hứa Phiên Nhiên hất hàm lên, ngẩng đầu đi vào khách viện, một nữ tu Nguyên Anh Đan Phù tông đi theo phía sau nàng. Dùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ làm người hầu, cũng chỉ có loại đại môn phái như Đan Phù tông mới làm được. Liễu Tú trong lòng tức giận, ngay cả một nữ tu Kim Đan cũng dám coi thường nàng. Bất quá nhớ tới ánh mắt mới rồi Hứa Phiên Nhiên nhìn Tư Lăng, Liễu Tú lại lộ ra một nụ cười đáng yêu. Nếu Hứa gia muội muội đã thích như vậy, không đi phá hư thì làm sao có thể xứng đáng với giao tình của các nàng chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN