Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm -  Tu luyện, ngủ, hành người.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm


 Tu luyện, ngủ, hành người.



“Cho các ngươi hai lựa chọn, thần phục hoặc là chết!” “…” Mặt than của Tư Lăng có chút co giật. Cái vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc của hai huynh đệ này là cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ chúng không biết bây giờ chúng là tù nhân, bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ bị rút hồn luyện phách, hủy thi diệt tích sao? Tiểu Khôi trung thành và tận tâm lập tức dùng móng vuốt cào mấy đường trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của hai huynh đệ nọ, nói cho bọn chúng biết, Tiểu Lăng Tử không phải ai cũng có thể cười nhạo ! “Dừng tay a a a — ” Ẩn Viêm sụp đổ kêu to, kinh sợ cùng âm ngoan trong mắt Ẩn Táp đã gần như thực chất hóa. Tư Lăng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn rốt cuộc biết vì sao hai huynh đệ này vừa nhìn thấy gương mặt hắn liền muốn lột da. Thì ra là hai đứa nhỏ tự luyến yêu thích làm dáng, chẳng trách lại dùng Trú Nhan đan duy trì bộ dạng tại thời kỳ thiếu niên khó phân biệt nam nữ này. Nhìn bọn họ vừa rồi nghiệp vụ thuần thục như thế, sợ là gặp được tu sĩ nào bộ dạng tốt đều phải chịu độc thủ của bọn chúng rồi. Tư Lăng trực tiếp dùng Hồn lực trói bọn chúng thành bánh chưng, sau đó trói bọn hộ vệ dưới đất lại một chỗ, chạy đến nói thầm vài câu cùng đại ca nhà mình. Sau khi được sự đồng ý của huynh ấy, hắn liền mang theo hai huynh đệ kia đến một chỗ, một xấp hồn phù vỗ xuống đất, đất bằng dựng thành một Phù ốc, Tư Lăng mang theo hai người đi vào. Đợi Tư Lăng đi ra thì hai huynh đệ kia đã như nụ hoa bị chà đạp, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi không thôi, hoàn toàn không còn kiêu ngạo lúc trước. Hai người đồng thời muốn tìm kiếm che chở của hộ vệ — lúc trước Tư Lăng chỉ làm bọn họ bị thương, mà không có ý giết họ, khiến hai huynh đệ đều cho rằng người này e ngại Đảo Ẩn Thế, không dám hạ sát thủ, nhưng lúc này thì bọn họ đã không quá chắc chắn. Chờ khi bọn hắn thấy rõ bộ dáng những người đó thì lại giật mình, chỉ thấy ba mươi tu sĩ kia giờ đang cung kính đứng ở một bên, khuôn mặt cứng ngắc, đôi mắt dại ra, giống như con rối đã không có linh trí vậy. Hai người rốt cuộc biết bọn họ đá đến thiết bản. Trên thế giới này còn có người không sợ Đảo Ẩn Thế, chỉ sợ hai người cũng là có lai lịch. Hai huynh đệ trong lòng phát hận, cái nhục ngày hôm nay, ngày khác sẽ hoàn trả gấp trăm gấp ngàn lần! “Các ngươi là ai?” Ẩn Táp rốt cuộc là tên khôn ngoan, lúc này còn có thể trấn định hỏi. Tư Lăng ngồi trên ghế nhỏ mà Tiểu Khôi ngậm đến, ngồi trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, tùy ý nói: “Chúng ta là ai không quan trọng …” Huynh đệ Ẩn gia trong lòng gào thét: ai nói không quan trọng? ! Biết tên mới dễ báo thù chứ! “Quan trọng là, lựa chọn của các ngươi !” Tư Lăng mỉm cười, nụ cười này giống như xuân về hoa nở, tiên âm mơ hồ. Loại xinh đẹp cực hạn kia thậm chí siêu thoát khỏi giới hạn thế gian này, khiến huynh đệ Ẩn gia tim đập thình thịch, trong lòng lại nhảy lên xúc động tà ác muốn lột da gương mặt này. Nhìn hai mắt đột nhiên băng lãnh của hắn, Ẩn Táp trong lòng trầm xuống, lại ngạo nghễ nói: “Đệ tử Ẩn gia, trước nay không sợ cường quyền.” Tư Lăng gật đầu, “Ta biết, bởi vì các ngươi chính là cường quyền, đương nhiên không sợ.” Sau đó nhìn về phía hai con yêu, nói: “Trọng Thiên, Tiểu Khôi, cơ hội báo thù của các ngươi tới rồi, lên đi.” “…”

******** Đám Tư Lăng ở chỗ này gần nửa tháng, vì không để cho người khác quấy rầy, Tư Lăng còn dùng Cửu Chuyển Linh trận bao vay chung quanh lại, thêm vào đó có Băng Vụ của Tư Hàn hóa thành huyễn cảnh, lại càng hết sức an toàn. Nửa tháng này, ngoại trừ tu luyện, ngủ, hành hạ người, Tư Lăng lại đào móc được rất nhiều thần thông mà Tư đại ca tu luyện ra — các tu sĩ đến giai đoạn nhất định đều sẽ có thủ đoạn thần thông của mình — biết Băng Vụ của huynh ấy có nhiều loại sử dụng, nhất thời sinh lòng bội phục, bắt đầu hưng trí bừng bừng thỉnh giáo mấy nghi vấn mà mình gặp phải trong tu luyện. Trận thảo luận vừa ra, Tư Lăng muốn ngừng mà không được, lại một lần nữa ý thức được nhà mình đại ca tuyệt đối là một đại đại thiên tài, đối với sử dụng thuật pháp thì thuần thục, đối với sáng tạo thuật pháp càng lợi hại, phàm nhân khó sánh bằng. Giống như Băng Vụ của huynh ấy, vốn xuất ra chỉ làm cho người ta cảm thấy lạnh một chút mà thôi, nhưng khi Tư Hàn vận hành, không chỉ có thể hóa thành lồng giam huyễn cảnh nhốt người, còn có thể mượn Tiên khí – Trần thế kính sửa chữa ký ức. Thật nghịch thiên ! Ba mươi tu sĩ kia giờ chỉ như con rối đứng ở đó chính là bút tích của Tư Hàn. Tư Lăng vốn còn có chút tò mò hỏi đại ca làm sao làm được, chờ khi nhìn thấy hắn cầm ra tấm Trần thế kính kia thì nhất thời hết chỗ nói. Trần thế kính không phải đã giao cho Thiên Tông phái, trở thành bảo vật trấn phái rồi sao? Sau đó qua Tư Hàn giải thích ngắn gọn mới biết được, thì ra lần trước thiếu chủ Ma tộc dẫn dắt bộ hạ tấn công Thiên Tông phái, hơn nữa khi thiếu chủ Ma tộc mang quân binh đến Thiên tông phái thì cũng mang theo thù hận hận không thể cắn chết Thiên Tông phái — nhận ra Tư gia huynh đệ mà, biết đây là hang ổ của huynh đệ Tư gia, ý niệm đầu tiên là chỉ muốn đánh tan Thiên Tông phái — đang lúc Thiên Tông phái sắp bị phá thì bọn Tư Hàn đúng lúc chạy về, Tư Hàn có thể lấy một đòn đã phá tan đại trận của trăm tên tu sĩ tiên phong Nguyên Anh Ma Giới, chính là nhờ có công lao của tiên khí này. Sau này Tiên khí vẫn do Tư Hàn mang theo, hơn nữa qua các cuộc thí nghiệm, Tư Hàn phát hiện Trần thế kính này còn có thể tích trữ linh lực chuyển hóa thành Tiên linh lực. Hơn nữa, lượng tích trữ này có thể giúp hắn cắt hư không đến một chỗ khác ở thời khắc quan trọng, tác dụng rất nhiều, vì thế Tư đại ca không khách khí thu lấy. Do đó, không có Tiên khí vô dụng, chỉ có phát hiện chính xác phương pháp sử dụng Tiên khí hay không thôi. Tư Lăng than thở không thôi. Hắn lúc trước còn tưởng rằng Tiên khí này vô dụng, chẳng qua là bọn họ không biết cách sử dụng mà thôi. Thấy hắn tò mò lật qua lật lại tấm Trần Thế kính kia, trí nhớ Tư Hàn dường như hiện ra cái gì, liền nói: “Nếu đệ thích thì cầm chơi đi.” Tư Lăng ngẩn người. Nghe huynh ấy nói như thế không khỏi nhớ lại lúc trước đại ca nói lấy được Tiên khí sẽ đưa cho hắn chơi, trong lòng tràn đầy ôn nhu, cười nói: “Thôi, Tiên khí ở trong tay đệ cũng phát huy không được tác dụng gì, vẫn nên để đại ca giữ đi. Đây cũng là phần thưởng huynh đạt được tại Thông Thiên tháp.” Phong độ rộng rãi như thế, thoải mái cởi mở, không hề có âm trầm, tham lam, đúng là hiếm có. Tư Hàn chỉ cảm thấy ký ức có chút hỗn loạn, lại không che giấu tán thưởng, giống như nam tử trước mắt phản ứng như thế là chuyện đương nhiên, lập tức cũng mỉm cười với hắn. “…” Tiểu Lăng Tử lần nữa bị dọa tè. Đại ca, tuy rằng huynh cười rộ lên như băng tan tuyết rã, xuân về trên đất nước, nhưng vẫn thực dọa người có được không? >__

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN