[H+] Màu Nắng - Chap 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


[H+] Màu Nắng


Chap 2


Sáng hôm sau 9h nắng xiên vỡ mặt tôi mới mò dậy, thằng Hùng đã dậy từ sớm đang dỡ đồ đạc trong cái hòm thiếc của nó. Anh Tú chắc đã đi làm từ lâu, tôi ngáp ngáp mấy cái rồi ra nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, vào nhà thằng Hùng đã phơi phới:
– Hôm qua say quá, mà mấy bà chị nhìn ngon đòn quá mày nhỉ?
– ừ. Mày sang mà cua lấy 1 bà cho cái vẻ đẹp tiềm ẩn của mày được dịp phát huy.
– Cứ từ từ. mà ăn sáng đi, song tao với mày lên trường xem lịch học.

Khu vực bọn tôi ở là 1 khu làng nghề bánh mứt kẹp truyền thống tại Xuân Đỉnh, quê chẳng ra quê mà phố không ra phố. Dân làng bán ruộng làm nghề nên nhìn ai cũng giàu nứt đố đổ vách, nhà nhà to đẹp. Mỗi tội đường xá thì ướt át bẩn thỉu toàn cứt chó. Khu tôi ở cũng không cách xa trường mấy, chỉ đi 1 tuyến xe bus là tới.

Đợt đấy đường Bưởi còn bé, Lạc Long Quân còn lắm ổ gà, ổ chó, đi từ nhà tới trường vào giờ đường thoáng chỉ mất tầm 20 phút. Bước chân vào đây tôi chính thức đã trở thành SV đại học, lúc đó phấn khích lắm chỉ muốn hét lên cho mọi người biết: “ thế là bố mày cũng là sinh viên rồi nhé”

Chơi chán ở trường xem lịch cho tân sinh viên, 2 thằng tôi vào cantin ăn trưa. Mỗi thằng làm bát mì bò. Không biết là do nước máy ở trường đại học nó ngon hơn nước mưa quê tôi hay là đẳng cấp của thằng sinh viên nó khác thằng học sinh mà tôi thấy bát mì ngon quá thể, mặc dù nó chẳng khác mẹ gì ở nhà mẹ vẫn nấu cho tôi cả.

Lúc trở về thì xe bus buổi trưa đông nghịt. Lúc đi vắng không cảm giác gì chứ giờ đi về tôi mới cảm nhận được rõ nét vị xe bus Hà Nội, nóng, chật và khai, nhưng có khi lại được bóp mông các em bét nhè. Chốc chốc bác tài lạng lách, đánh võng hoặc phanh gấp là y như rằng trong xe nam nữ thanh niên cứ kêu thét, chẳng rõ ai kêu vì bất ngờ hay vì sướng do được đụng chạm bóp mông nữa. Về đến nhà mệt vãi đái, tôi nằm vật ra ngủ thẳng 1 giấc.

Tiếng gái cười gọi khúc khích đánh thức tôi dậy khi đã chiều. Phóng tầm mắt tìm nơi phát ra tiếng cười thì tôi thấy ngoài vườn thằng Hùng đang vắt vẻo trên cây xoài chua, còn ở dưới là 2 bà Ngà và Lan đang cười như nắc nẻ. Không biết thằng Hùng trên cây chim cò có bay ra khỏi quần không mà ở dưới cười hăng thế. Hai bà vẫn quần đùi dài hơn bẹn 1 tẹo lộ cặp đùi trắng nõn, Ngà có vẻ kín đáo hơn với áo phông cổ tròn, chứ Lan thì mặc hẳn áo 2 dây, mỗi lần nhẩy nhẩy lên đỡ xoài thằng Hùng ném xuống bộ ngực 90 cứ nẩy tưng tưng tưng tưng như trực vọt ra khỏi áo. Vừa nhìn tôi vừa liên tưởng đến hình ảnh tối hôm qua mà thằng cu em như muốn nổ tung.

Đến tối a Tú về lại lôi rượu ra rủ uống, lần này là rượu thịt chó. Thanh niên xa nhà khoản này thì tôi đâu có sợ. Rượu ngà ngà, lại chỗ ae thân thiết, tôi quay sang bảo a:
– Tối hôm qua e biết hết rồi nhé!
– Chú biết gì?
– Truyện a với bà Lan, cứ hùng hục như thế ai chả biết. Bà đấy là người yêu a à?
Thằng Hùng bên cạnh há hốc mồm nghe tôi nói (chẳng là tôi vẫn chưa kể nó nghe vụ tối qua, định nói với ông Tú trước nhưng say quá nên buột miệng nói mất)
– À, à! Người yêu đéo gì đâu. Thích thì chơi thôi.
– Thật á, đéo gì lạ thế, đéo phải người yêu mà phang phập như đúng rồi thế á a?- Tôi nghe mà ngạc nhiên quá xá, trong cái đầu non nớt của tôi lúc đó làm gì đã có khái niệm này trong đầu.
– ừ, yêu đương gì đâu. Con đấy có người yêu rồi, là 1 thằng học An Ninh tít dưới Hà Đông, cả tuần gặp nhau được 1 lần. mà thằng kia yếu nên con này chán.
Tôi nghe mà há hốc mồm. Thằng Hùng hỏi:
– sao anh biết thế? Mà yếu gì anh? Hay ốm đau gầy gò quá nên chán à?

Các bạn đừng cười, cái thời tôi, đầu óc vẫn còn non nớt lắm, chưa biết Thiendia hay Lauxanh là gì, tất cả bí kíp chỉ là mấy tờ giấy photo truyện về Cô giáo Thảo truyền tay qua bao nhiêu thế hệ h đã mờ tịt thôi.
– Yếu sinh lý ý, là dis yếu, nhanh ra, rồi k được nhiều. Mà chú hỏi ngu như bò, nó kể thì a mới biết chứ, k làm sao mà a biết được.
Lúc đó chúng tôi như được khai sáng, hóa ra là vì thế, và thề với các bạn trong đầu tôi và thằng Hùng bấy h đều mọc ra suy nghĩ, mình to khỏe thế này biết đâu chả được bà Lan cho ấy ấy…Suy nghĩ của thanh niên nhà quê mới lớn nó thế đấy, mà đéo biết đâu đời k như là mơ.

Những ngày sinh viên đầu tiên của tôi trôi qua đều đều, tôi với thằng HÙng đều đi học buổi sáng, chiều ở nhà ngủ, tối ở nhà xem tivi nghe ông Tú kể truyện tán gái. Ông Tú vừa kể truyện vừa thêm thắt yêu tố sex nên bọn tôi nghe kích thích lắm. Nào là:
Em người yêu đầu trắng lắm, lại nhoe nhét nước. Nào là có lần đi công tác dân tộc được em dân tộc cho uống 1 cốc rượu thuốc trước khi làm tình, tối hôm đấy ông ý chén 6,7 phát không biết mệt. Cái giường trong p ngủ nó kêu cọt kẹt và có mấy cái thang gẫy là do có hôm ông ý dẫn gái về chơi sập cả giường nên h yếu lắm … Sau này mới biết ông này chém gió thành thần nhưng lúc đó bọn tôi vẫn tin sái cổ. Hôm sau 2 thằng còn phải gia cố thêm cái giường nếu không đêm đang nằm nó sập thì bỏ mẹ.

Mấy bà hàng xóm thì chiều nào cũng sang hái xoài với xin nước, thằng Hùng hay sang đấy làm giúp mấy vấn đề điện đóm nên được mấy bà quý lắm, thỉnh thoảng lại cho đĩa nộm hay cốc chè tự nấu làm quà. Thằng này cũng nhiều truyện lại có cặp mắt rất tinh nên hôm nào đi về nó cũng cập nhật cho tôi.
Mấy bà hàng xóm thì chiều nào cũng sang hái xoài với xin nước, thằng Hùng hay sang đấy làm giúp mấy vấn đề điện đóm nên được mấy bà quý lắm, thỉnh thoảng lại cho đĩa nộm hay cốc chè tự nấu làm quà. Thằng này cũng nhiều truyện lại có cặp mắt rất tinh nên hôm nào đi về nó cũng cập nhật cho tôi.
– Hôm nay bà Ngà màu đỏ nhé, hình như ren.
– Hôm nay e Thúy trắng chấm bi hồng nhé.
– Hôm nay bà Lan đéo mặc gì hay sao ý, tao thấy phẳng lý không gợn gì cả.
Đấy đm thằng chó hôm nào đi chơi về nó cũng cập nhật tình hình quần lót của mấy bà đấy để về thủ dâm tư tưởng thế đấy. Biến thái đéo tả.

Đi học 2 thằng lúi cúi đi bằng xe bus. Sáng dậy sớm ăn mì tôm rồi đi bộ hơn cây mới ra đến bến. Xe bus buổi sáng đông nghịt, hầu hết là học sinh sinh viên đi học buổi sáng. Tôi với thằng Hùng lên gần đầu bến nên thỉnh thoảng vẫn có ghế, thường thì cả 2 thằng cùng ngồi, k thì nhường nhau mỗi thằng ngồi một hôm rất là công bằng. Hôm đó còn đúng 1 ghế trống lại đến lượt tôi ngồi, thằng HÙng đứng bên cạnh gà gật. Đến bến tiếp theo 1 đoàn người lên, do đi h này nên không có người già và phụ nữ có thai nên k bắt buộc phải nhường ghế, nếu có ga lăng thì nhường cho các em xinh tươi thôi. Tôi thì chẳng có ga lăng mấy nên cứ giả vờ lơ mơ ngủ.
Hôm nay đứng trước mặt tôi là 1 em gái học sinh cấp 3, học trường gì tôi cũng không rõ. Nhưng dáng vẻ rất buồn ngủ chắc do học bài khuya nên đang vịn vịn vào ghế của tôi gà gật, dáng vẻ mệt mỏi lắm. Thấy vậy tôi lại nhớ đến thời học sinh vất vả của mình, tự nhiên nổi hứng tôi đứng dậy khều tay em bảo:
– Em ơi, ngồi ghế anh đây này, a sắp xuống rồi.
Thằng Hùng do xe đông nên đã bị dồn xuống dưới, nhìn tôi mà mồm há ra như đang xem sex, chắc ngạc nhiên quá bạn bè thì đéo nhường nhường cho đứa ở đâu. Em học sinh cũng ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi phịch xuống, k quên lý nhí cảm ơn. Tôi đứng bên cạnh em. Lúc này tôi mới nhìn kỹ cô bé cũng khá xinh, cao, sống mui cao và đặc biệt là trán cũng cao, trông rất bướng. Sau khi ngồi xuống em lại tiếp tục gà gật, má hồng hồng, miệng há ra, tôi nghe thấy cả tiếng thở phì phò như kiểu tịt mũi. Đến khổ đúng là học sinh thành phố, ốm mà vẫn phải gắng gựa đi học, cứ như tôi ngày xưa c3, chỉ cần hơi hắt hơi cái là đã trốn học ở nhà chơi rồi.

Sau lần đấy, chẳng hiểu sao tôi cứ bị vương vấn mãi hình ảnh của e học sinh bị tịt mũi hôm đó, thấy trong trắng và ngây thơ lắm. Từ đó tôi cũng chẳng muốn ngồi khi đi học buổi sáng, bốc phét với thằng Hùng là bị trĩ, buổi sáng đi ỉa đau đít nên khi có ghế tôi cũng toàn nhường nó ngồi, đổi lại trưa về tôi bắt nó nấu cơm rửa bát. Tôi hay chú ý hơn khi đến bến xe bus cấp 3 hôm nào tôi nhường ghế hay lên. Gặp e cũng chỉ khẽ chào a ạ, sau đó im bặt. Nếu hôm nào đứng cạnh tôi cũng chẳng bao h nói gì. Chỉ đứng gần thôi. Hồi đó nhát lắm, đứng trên xe cùng nhau gần 30 phút mà chẳng nói chẳng ràng, cứ im như phỗng, nhìn như thằng đụt ý. Em thì cũng vẫn thế, sáng nào cũng gà gật, mà khổ xe bus hôm nào cũng đông, mấy lần tôi định bảo thằng Hùng nhường ghế cho em nhưng sợ nó trêu nên lại thôi.

Cứ thế trôi qua, tôi rất muốn biết em học c3 trường nào, tên là gì nhưng chả dám mở mồm ra hỏi giữa xe bus. Thấy tán gái trên xe bus bao nhiêu con mắt nhìn vào ngại lắm. Tầm 1 tháng sau tự nhiên cái đầu thông thái của tôi mới nghĩ ra 1 cách xưa nhất quả đất, đó là theo dõi e. Chả là khi tôi xuống bến xe cổng trường, em vẫn chưa xuống, tôi chỉ cần không xuống bến hay xuống mà ngồi cùng em đến khi e xuống sau đó đi bộ theo em là biết ngay. Suy nghĩ đắc thắng trong đầu làm tôi cứ cười hềnh hệch suốt tối như thằng hâm. Hôm sau dậy sớm, ấp ủ bao nhiêu dự định, tôi dậy sớm gọi thằng Hùng đi học mà sao hôm nay thằng này lề mề đéo tả

– Nhanh lên, trong nhà tắm có gì hay mà mày chết dí trong đấy thế?

– Còn sớm mà, t đang đi ỉa tí.

– Sớm cái đầu mày á, mày k đ ra t đi trước đấy.

– Đây, hôm qua ăn cái gì mà sáng đau bụng quá.

Thằng Hùng nhăn nhó đi ra, chắc quên mẹ cả rửa tay, tôi cũng kệ mẹ, không thèm nhắc nó,nhưng nghĩ thầm trong đầu là nhớ k được để thằng này khoác vai như mọi ngày.

Trên xe bus tôi hồi hộp lắm, cứ xớn xa xớn xác như thằng bắt trộm chó. Đến bến em hay lên tôi căng mắt ra nhìn nhưng chẳng thấy e đâu. Vẫn h đấy chuyến xe đấy giống hệt mọi ngày nhưng chẳng thấy bóng người con gái với cái ba lô trên vai đâu. Chết mẹ, chắc hôm nay 20.11 chắc e được nghỉ học, nghĩ mà bực đéo tả.

Hôm sau thì tôi gặp em, vẫn chẳng ai nói năng câu nào, e lên xe thấy tôi cũng chỉ hơi gật đầu chào rồi lại tiếp tục gà gật. Do đã bảo trc nên đến bến bus cổng trường tôi, thàng Hùng đi xuống luôn không cần chờ tôi như mọi ngày. Tôi thì vẫn vừa đứng vừa để ý xem em chuẩn bị xuống đâu để đi cùng. Loa trên xe gọi:”điểm dừng tiếp theo: “Núi Trúc” thì em xuống. Tôi cũng hòa vào dòng người lẽo đẽo theo sau. Đường phố trên này tập nập lắm, xe cộ cứ đi vù vù, toàn là váy ngắn đùi trắng nên tôi nhìn cũng hoa cả mắt. Thấy tôi lò dò xuống, e cũng ngạc nhiên hỏi:

– Hôm nay a k đi học ạ? (vậy là hôm nào cũng ngủ nhưng cũng chú ý đến tôi đấy)

Đây là lần đầu tiên e hỏi truyện tôi nên tôi run lắm, tí nữa phọt ra: a đang đi theo dõi em đấy. may mà hãm được. Vừa đi t vừa trả lời:

– À ừ. Hôm nay a qua đây gặp người bạn. E học khu này à?

– Vâng, e học trong kia. A gặp bạn ở đâu ạ?

– Ừ a cũng hẹn bạn ở trong kia?

Nói song lại im lặng, t chả biết hỏi gì nữa, e cũng chẳng nói gì chỉ lẫm lũi đi. Khu vực trường e có rất nhiều hàng quán, đồ ăn, hàng quần áo, là 1 khu khá nổi tiếng và sầm uất ở Hà Nội. Không muốn để lần nói tr đầu tiên lại chìm trong im lặng thế này, mất điểm chết, tôi liền gợi truyện:

– Khu vực trường e vui nhỉ? Gần hồ đẹp nữa.

– Vâng.

Tôi chưa kịp nói tiếp thì e tiếp luôn.

– Đến trường rồi ạ. E vào học đây.

Nói rồi e chui tọt vào trường, bỏ lại tôi ngơ ngáo bên ngoài.

Hôm đấy đi sớm chưa ăn gì nên trước khi quay lại trường học tôi cũng ngồi ở cổng trường em làm cái bánh mì tranh thủ ngắm gái. Phải nói các em cấp 3 ở đây rất xinh, làm tôi thấy vui vẻ yêu đời lắm. Ăn hết cái bánh tôi cũng chưa về ngay mà vào hàng sách báo truyện ở đó đọc chơi. Thấy 2 cuốn Đánh đồn có địch của tác giả LauxanhPr và Tình mãi xanh của Hoài Cổ có vẻ HOT tôi quyết định mua về để học tập kinh nghiệm tán gái được dậy trong sách.

Vậy là coi như thành công bước đầu, tôi đã biết được e học trường nào. Thế nhưng về đến trường ngồi học rồi tôi mới phát hiện ra là mình quên mẹ mất chưa hỏi tên em. Thấy mình ngu quá tôi mới lôi 2 quyển bí kíp ra đọc, vừa đọc vừa cười khúc khích như thằng ngớ ngẩn, thằng bạn ngồi gần tò mò đòi mượn đọc cùng nhưng tôi nhất quyết không cho mượn. Phải nói là đầu năm thứ nhất tôi hầu như chả học hành gì mấy, trên lớp toàn nói truyện với mấy thằng cùng bàn, mà tôi lại ngồi cùng 1 thằng tên Đ người Hà Nội, chắc thời học sinh chỉ có học nên tồ lắm, lại suốt ngày thích nghe kể truyện sex nên tôi gọi là Đ Bướm. Do được rèn trong lò của lão Tú nên kho truyện của tôi cũng phong phú lắm. Tôi suốt ngày ngồi kể cho nó nghe truyện lão Tú tán gái, phang gái, rồi kể cho nó nghe truyện Anh mạnh lên, truyện Sự tích hoa Dâm Bụt… thằng Đạt nghe thích lắm. Nhắc đến thằng Đạt ở đây là do khi nghe tôi tâm sự rằng tôi đang thích 1 em cấp 3 nhưng đéo biết tên mà lại đéo dám nói tr trên xe bus thì nó cũng hiến cho tôi 1 kế nghe cũng hay.

– Cậu ngu như bò. Đéo thích nói truyện trên xe bus thì lúc chờ xe bus cùng nhau thì nói. Cái lúc chờ đợi buồn chán ý mới là lúc dễ nói truyện nhất.

– Đm, nhưng tớ có lên xe cùng e ý ở bến nào đéo đâu.

– Thế mới cần phải đầu tư. Đm, cậu biết nhiều lý thuyết mà đéo biết áp dụng gì cả.

– ờ ờ, cậu khôn thì cậu bảo tớ cái. – nghe nó nói cũng bực mình lắm nhưng đành chịu-

– Này nhé, tí nữa trường c3 nó tan, kiểu gì nó chả chờ xe bus ở đấy, c đến đấy chờ cùng, sáng đéo dậy sớm được thì đi buổi trưa.

Thấy cũng bùi tai, tôi với thằng Đ bướm trốn 2 tiết cuối đến đợi ở bến xe bus gần trường e. 11h30 học sinh úa ra, sắp đc gặp e tôi hồi hộp lắm, n nhìn mãi nhìn mãi vẫn k thấy em đâu, đi bộ từ trường e ra bến xe chắc chỉ 10 phút là cùng. Tôi chờ mãi 30 phút vẫn k thấy. Thằng Đ mới bảo, mẹ, chắc e nó buổi chiều học thêm ở lại trường buổi trưa rồi. Tôi nghe mà mặt ngắn tũn.

– H vẫn còn 1 cách. Đ Bướm nói

– Cách gì vậy.

– Cậu cũng ở lại trường, chiều ra đây mà chờ.

– Đm, mệt lắm đéo chơi đâu.

– Đm, tán gái còn kêu mệt.

Tôi cũng muốn đc nói truyện với e lắm, nhưng nghĩ chờ ở đây cả chiều thì chưa thích đến mức thế, nên là tôi nhảy lên xe về nhà luôn. Trong đầu nảy ra ý hay hơn mà k cần vạ vật cả buổi ở đây.

Buổi chiều ngủ 1 giấc, tầm 3h hơn tôi lò dò dậy, mò ra bến xe bus gần khu vực e lên, ngay gần nhà tôi, cách bến xe bus tôi vẫn chờ mọi sáng có 1 bến. Ngồi hàng tra đá chờ đến tầm 4 rưỡi thấy e bước xuống xe bus. H này không tắc đường, đi từ trường e về đây mất tầm 30p (buổi trưa về tôi đã bấm h) như vậy là 4h e tan trường, cứ tầm đấy cùng thứ tuần sau ra trường e kiểu gì chả gặp. tôi nghĩ mà phục mình quá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN