Blue Butterfly - Chương 1: Blue Butterfly
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Blue Butterfly


Chương 1: Blue Butterfly


Vào một buổi tối lạnh lẽo hơn mọi khi, đèn đường được bật lên làm sáng khu phố đầy tối tăm. Từng người trở về sau khi kết thúc một ngày làm việc đầy nặng nhọc.

Hắn đứng núp trong bóng tối sau chiếc đèn đường ngắm nhìn mọi vật xung quanh chuyển động, ánh mắt láo liên khắp xung quanh.

Hắn đứng đó cho đến khi từng nhà xuống đèn chỉ để lại màn đêm đầy cô đơn, đó là lúc hắn bước ra khỏi bóng tối tiến về phía ánh sáng của đèn đường.

Bộ dáng của hắn ung dung, cảm giác giống như tận hưởng cuộc sống chứ không phải đi săn con mồi.

Bỗng dưng hắn lại dừng trước cổng một ngôi nhà có mái ngói đỏ rực rỡ, khu vườn được chăm chút cẩn thận làm hắn không nỡ bước vào.

Hắn cứ đứng chần chừ suy nghĩ, do hắn đeo chiếc mặt nạ màu nâu nên không thể nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt hắn. Hắn mặc chiếc áo màu đen tay dài và chiếc quần dài màu xanh. Có lẽ, nếu bỏ mặt nạ ra, hắn cũng giống như những con người ở đây, hắn không thích điều đó!

Cuối cùng đã suy nghĩ xong, hắn đẩy cánh cổng màu trắng bước vào, trên tay cầm lấy chiếc rìu màu đỏ.

Dường như chủ nhân của ngôi nhà này đang ngủ nên không biết đến sự hiện diện của hắn.

Hắn tiến về cánh cửa phía sau, do sự sơ suất, cánh cửa này có lẽ không được khóa nên hắn dễ dàng đột nhập vào nhà. Cánh cửa phía sau dẫn đến một phòng bếp, hắn không quan tâm đến phòng bếp trông như thế nào cả.

Bên dưới tầng lầu hình như chỉ có phòng khách và phòng ăn, hắn lại nhìn lên cầu thang màu trắng, bước lên cẩn thận để không phát ra tiếng.

Trên lầu có một căn phòng ngủ để cửa mở, ở đó có một cặp vợ chồng say sưa ngủ vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Hắn nắm chặt lấy cây rìu trong tay, nở lên nụ cười ẩn sâu chiếc mặt nạ.

Tại một ngôi nhà khác cùng một con đường. Có một cô bé có mái tóc vàng rối mù, mặc chiếc váy màu xanh nước biển lắm lem. Người em gầy yếu do bị bỏ đối và vết thương xước chằng chịt, khuôn mặt hóp lại, ôm lấy thân mình trong một căn phòng kín không có chút ánh sáng.

Dù căn phòng có nhiều đồ chơi đi nữa nhưng em biết rằng mình viễn vĩnh không thể thoát khỏi đây.

– Mày đâu rồi, Audrey?!!

Có một người đàn ông mở cửa ra, mùi rượu xông vào nồng nặc làm em buồn ói nhưng chuyện này vốn diễn ra vào thường ngày.

Em vươn ánh mắt màu xanh nước biển sợ hãi về người đàn ông đó.

Người đàn ông đó cầm lấy chiếc roi mây, vung tới tấp không ngừng vào em cho đến khi em ngã xuống, cả người lạnh đi, máu từ đó không ngừng tuôn ra.

– Nó chết rồi sao?

Ả đàn bà là bạn gái của người đàn ông đó khinh bỉ nhìn vào thân xác em.

– Nó chết… rồi sao?

Gã đàn ông như tỉnh được rượu và nhận ra mình vừa mới giết em.

– Chúng ta cứ đem nó vứt vào trong rừng, chẳng ai biết đâu!_ Ả thì thầm vào tai gã – Dẫu sao trong thị trấn này chả ai biết nó là ai. Cảnh sát không hơi đâu mà tìm kiếm một con nhỏ không rõ lai lịch

Hai con người độc ác cứ bàn tán về cánh sẽ vứt bỏ em như thế nào mà không chút tia thương xót hay hối hận do tội lỗi của mình gây ra. Đều là con người với nhau mà lại đối xử với nhau lạnh nhạt vậy sao?

Hắn hào hứng vác lấy trên vai chiếc bao tải – phần thưởng cho cuộc đi săn tối hôm nay, cả đường đi không ngừng huýt sáo đầy vui vẻ.

Hắn đi băng qua khu rừng tăm tối sau lưng thị trấn, tiếng cú kêu, tiếng gió thổi xào xạc không ngừng vang khắp khu rừng tạo nên một âm thanh rùng rợn.

Mây đen dần tan đi để ánh trăng chiếu xuống mặt đất. Trông cái bóng tối của rừng rậm, ánh mặt trăng chiếu xuống một khoảng đất làm hắn sững người lại.

Tại khu đất đó có một cô gái nhỏ đẫm máu đang nằm bất động tựa như thiên sứ bị gãy cánh. Hắn bước đi tới gần về phía thiên sứ ấy. Thiên sứ ấy mới thật mỹ lệ làm sao.

Em có mái tóc vàng lấp lánh, làn da trắng nõn nhưng chằn chịt vết thương đầy tội nghiệp. Người em lạnh ngắt, hơi thở còn một chút thoi thóp.

Em từ từ mở mắt ra, nhìn thấy hắn đang nhìn mình chăm chú nhưng em không một chút sợ hãi.

– Cứu…

Cổ họng em khô rát làm em chỉ có thể bật được từ ngữ duy nhất đó ra khỏi miệng.

Hắn ngạc nhiên, cả đời hắn chưa bao giờ cứu người. Thề với chúa từ “Cứu người” không bao giờ nằm trong từ điển sống của hắn.

Nhưng mà, cô bé trước mặt hắn lại khác. Hắn ấn tượng với đôi mắt xanh dương của em, trông em yếu đuối, nhỏ bé như cô bướm màu xanh bị gãy cánh.

– Cô bướm màu xanh_ Hắn nói

Hắn đặt chiếc bao tải chứa xác người xuống bên cạnh, từ từ nâng đầu em lên.

Ánh trăng càng soi sáng giữa hai người họ lấp lánh.

– Ấm… quá…_ Em nói, khẽ nở nụ cười rồi dần dần nhắm mắt lại

Bỗng dưng hắn thấy tim mình đập nhanh dữ dội, vì cô bướm nhỏ này sao?

Hắn đưa tay vuốt lấy gò má em đầy âu yếm. Bỗng dưng xúc cảm hắn dâng trào. Hắn biết mình luôn cô đơn, nếu hắn có được em thì hắn sẽ không còn cô đơn nữa. Và em lại không hề sợ hãi hắn.

Hắn bế lấy thiên sứ trong tay hắn, bước về phía bóng tối lạnh lẽo.

Và buổi tối hôm nay lại đẹp hơn mọi ngày đối với hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN