Dưới Gốc Cây Năm Ấy
Chương 1 : Đã bao lâu rồi nhỉ
-Alô ! Tòa soạn Ái Nhã xin nghe . Vâng . Vâng . Tôi hiểu rồi , tôi sẽ cho người đến đó sớm nhất có thể . Vâng . Tạm biệt ngài
-Mạc Linh , em mau mang tập tài liệu này photo thành một bản nữa rồi mang lên cho chị nha
-Mạc Linh sếp Diệp tìm cô đó . Mau lên đi
-Mạc Linh khu số 4 có tin mới mau đi thu thập thông tin
………
Cuộc sống hàng ngày của cô tất bật trong công việc . Hôm nay , vẫn vậy cô vừa đến công ty đã phải chạy đi chạy lại đến mệt lử nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười tươi rói . Sau khi làm xong công việc được giao phó ở khu số 4 , trên đường về đúng lúc trời bắt đầu đổ những hạt mưa xuân . Cô chậm rãi vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh . Đã lâu , cô không được cảm nhận sự khoan khoái dễ chịu này . Chợt thấy bên kia đường , một đám học sinh dong chiếc xe đạp cười nói vui vẻ gợi lại một kí ức tươi đẹp trong đầu cô . Cô ngửa cổ nhìn lên bầu trời xanh , những hạt mưa thoáng bay vào mặt cô , cô mỉm cười nhìn những đám mây hững hờ trôi trên bầu trời nhớ lại kí ức vui vẻ thời học sinh rồi tự hỏi :
-Đã bao lâu mình chưa gặp cậu ấy rồi nhỉ ?
…
Năm nhất , trung học phổ thông
-Mạc..Tuyết..Linh. Cậu có biết tớ chờ cậu ở đây lâu lắm rồi không ? Nhìn xem , chân người ta muốn gãy luôn rồi_Khả Khả xịu mặt nhìn cô than vãn
-Xin lỗi . Tại ngồi chờ xe buýt nên bị muộn . Nhìn cái mặt đáng ghét của cậu kìa . Trông xấu chết đi được_cô véo nhẹ vào má Khả Khả cười nói
Khả Khả hất tay cô ra , đen mặt nói :
-Lúc nào cũng vậy , không an ủi người ta một câu . Suốt ngày chê này chê nọ
Cô đưa tay xoa xoa đầu Khả Khả , dịu dàng nói :
-Xem kìa , tiểu Khả nhà ta lại dỗi rồi
-Đã nói là không được gọi là tiểu Khả rồi cơ mà
-Nhưng mình thích gọi vậy
-Đi chết đi
Cô ôm một bụng cười nhìn tiểu tinh nghịch kia , rồi lấy lời an ủi :
-Thôi . Không trêu cậu nữa . Mau vào trường thôi . Muộn bây giờ
-Cậu chưa xong với tớ đâu . Nhất định tớ sẽ bắt cậu đền bù _Khả Khả giơ nắm đấm ra đe dọa rồi kéo cô vào trong
Cô mỉm cười đi theo , nhìn dáng người nhỏ bé trông có vẻ yếu đuối nhưng thật ra lại mạnh mẽ hơn ai khác kia cô bỗng lắc đầu . Cô chính là thích tính cách ương ngạnh ấy
Ôn Khả Khả vốn là ” Thanh mai trúc mã” lớn lên với cô từ nhỏ , nhà hai đứa gần nhau nên thường xuyên dính với nhau như hình với bóng . Còn nhớ , hồi 8 tuổi , đi học bị bọn con trai trong lớp trêu cô chỉ biết đứng đấy mặc bọn nó bắt nạt . Khả Khả tức quá liền cầm chổi đuổi đánh chúng nó một trận kết quả cả lũ bị phạt đứng của lớp . Năm 12 tuổi , vì trốn học đi khu vui chơi mà lúc về hai đứa bị mắng té tát thế mà cậu ấy vẫn đứng ra bảo vệ cô mang hết tội lỗi đổ lên đầu mình
…
Khi cô vẫn đang chìm trong kí ức tuổi thơ thì tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi kéo cô về hiện tại một cách phũ phàng . Cô lấy trong túi xách ra nhìn vào màn hình , ba chữ Ôn Khả Khả hiện lên làm cô bất giác cười thầm . Cô gạt điện thoại đưa lên tai chưa kịp thốt ra lời nào thì đầu dây bên kia đã tuôn một tràng làm cô chỉ biết im lặng lắng nghe :
-Mạc Tuyết Linh , rốt cuộc cậu chui ở xó xỉnh nào mà bây giờ mới nhấc máy hả ? Tính để tớ chờ đến già đúng không ? Hay công việc nhiều quá khiến đầu óc cậu trở nên lú lẫn mà quên mất tớ đúng không ? …
Cô đưa tay lên day day trán thở dài nói :
-Cậu bình tĩnh đi . Cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu
-Cậu nói gì cơ ? Không phải chuyện to tát á ? Vậy sau này nhỡ cậu có xảy ra chuyện gì mình cũng sẽ không quan tâm nữa đâu , đồ đáng ghét
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!