Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
226


Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly


Chương 29


Trong nháy mắt đã qua ba ngày, ba ngày này dùng lời người phàm để nói thì phải là cuộc sống giống như thần tiên. Nhưng đối với Mặc Yểm à nói, trong tận đáy lòng hắn khinh thường thần tiên nên cũng không cho rằng thời gian bọn họ trải qua có gì đáng hâm mộ. Hắn chỉ biết mấy ngày nay cuộc sống rất hài lòng, thực thỏa mãn với Bạch Bạch, nếu thời gian cứ như vậy trôi qua dường như cũng không tệ, ít nhất hắn cũng khôgn có một chút ý chán ngán.

Mỗi sáng thức dậy ôm Bạch Bạch như em bé, mặc quần áo trang điểm một phen, sau đó ôm tiểu mỹ nhân đã hóa thành tiểu hồ ly, đọc sách, phơi nắng ở bên cửa sổ. Bạch Bạch thật dễ dụ, nếu ngẫu nhiên bị hắn chọc tức, chỉ cần lấy gà nướng đưa đến trước mặt nàng, nàng có thể không ghi thù, cùng hắn bắt tay thân thiện một lần nữa.

Thân thể Bạch Bạch đã lâu chưa hồi phục, cho nên không có cách nào mỗi ngày tu luyện tiên môn đjao pháp giống như trước. Mặc Yểm cũng không bằng lòng cho nàng tiếp tục tu tiên cho nên lúc nào cũng cố tình đánh lạc hướng không để cho nàng có cơ hội nghĩ đến chuyện tu luyện.

Về phần phương pháp đánh lạc hướng ra sao… thì ngoại trừ gà nướng còn có sắc dụ.

Bạch Bạch tuy tính tình khờ dại đơn thuần nhưng về phương diện tình dục lại là một báu vật vô cùng nhiệt tình hiếu học. Từ sau khi thưởng thức hương vị trái cấm, đối với việc “song tu” có khi còn nóng lòng hơn Mặc Yểm. Về điểm này, Mặc Yểm vô cùng hưởng thụ, cho nên bình thường đối với Bạch Bạch tự giác nhân nhượng đi rất nhiều.

Tỷ như hiện tại…

“Ngứa lưng!” Bạch Bạch nũng nịu cọ lên đùi Mặc Yểm, mắt hắn không rời quyển sách trên tay, tay kia tự nhiên đưa xuốgn nhẹ nhàng gãi sống lưng Bạch Bạch, tiểu hồ ly thoải mái thả lỏng thân thể, hưởng thụ sự phục vụ cẩn thận nhẹ nhàng, mắt nheo lại, cổ họng phát ra một tràng âm thanh càu nhàu mông lung, cái đuôi to rủ xuống bên chân Mặc Yểm thong thả đung đưa.

Lại qua một hồi…

“Đói bụng!”

Đối tượng đang được nhắc đến mãi vùi đầu vào trong quyển sách không để ý đến nàng, tiểu sủng vật được nuông chiều mấy ngày nay quên cả sợ hãi, bò dậy, níu lấy tay áo Mặc Yểm, hai ba bước nhảy lên cánh tay cầm sách của hắn, một bên dựa vào cái đuôi để duy trì sự cân bằng, một bên dùng bốn chân đạp nhẹ quấy nhiễu hắn, làm cho hắn không cách nào tiếp tục chăm chú đọc sách, chủ động ưu tiên giải quyết nhu cầu no đói của nàng.

Lúc này Mặc Yểm bất đắc dĩ phải lắc đầu, xoa cái mũi của nàng, sau đó theo yêu cầu của nàng, lớn tiếng gọi tiểu nhị dưới lầu chuẩn bị gà nướng mang lên.

Trong khách sạn, bọn tiểu nhị đều duy trì thái độ phục vụ Mặc Yể rất nhiệt tình chu đáo, nguyên nhân chỉ vì hắn khen thưởng rất nhiều, nếu mang cho hắn chút gì đó thì đều có được một hai lượng bạc, gần nửa tháng tiền lương của bọn họ. Cho nên khi hắn đến ở trogn mấy ngày nay bất luận là đi đâu đều có người theo sau phục vụ.

Chỉ là trong khách sạn từ chưởng quỹ cho đến tiểu nhị đều thấy hết sức kỳ quái, trên đời này sao lại có người khách thích ăn gà nướng đến thế? Một ngày ít nhất thì hai ba con nhiều thì năm sáu con, sức ăn như vậy bằng với người vạm vỡ có thể lực làm việc nặng suốt ngày, còn công tử đây rõ ràng hào hoa phong nhã, bộ dạng thư sinh, khẩu vị lại tốt như vậy. Hơn nữ theo như lời của tên tiểu nhị thu thập chén dĩa thì vị côgn tử này ăn gà cực sạch sẽ, một chút xương gà cũng không tìm thấy, giống hệt A Hoàng và Vượng Tài ở trong sân.

Nói đến A Hoàng và Vượng Tài, cũng không biết hai con chó này bị cái gì kích thích, từ khi Mặc công tử vào ở trong khách sạn, chúng nó mỗi ngày đều đánh huyết gà rồi sủa to làm cho các vị khách không được yên giấc, cuối cùng đành phải bắt bọn chúng chuyển ra sân trước mới yên tĩnh được một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Bọn họ không biết, hai con chó này thật ra là gọi Bạch Bạch, đối với huynh đệ giống chó đi săn kiêm hộ vệ này thì Bạch Bạch không phải trước kia đã cùng bọn họ mãnh liệt truy đuổi con mồi sao? Người khác không phát hiện được bóng dáng của Bạch Bạch nhưng mũi chó còn không ngửi được mùi vị của nàng hay sao?

Đáng tiếc bọn chúng không có cách nào nói ra tiếng người, đành phải oan ức bị mang tiếng là làm ồn quấy nhiễu người khác, ảnh hưởng đến hình tượng con vật giữ nhà của mình.

Bạch Bạch ăn xong phần gà quay hôm nay, thỏa mãn ngồi phịch lên cái bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, phơi nắng cái bụng. Mặc Yểm chợt nhớ tới hôm nay nếu cho nàng uống hai viên Cửu Diệm đan thì sẽ không còn thuốc nào cho Bạch Bạch tẩm bổ cả. Bạch Bạch hết lần này đến lần khác dùng thuốc, tình trạng đã khá hơn một chút. Xem ra những thuốc tiên này cũng có ích, nếu như lười nhác không dùng nữa thì xem ra không khá nổi.

Chính vì hắn suy nghĩ thế cho nên những động thần tiên yêu quái trong phạm vi năm trăm dặm đều bị hại.

Cỏ thuần âm ngàn năm, Tử Cực Thái Quân Thiên hoàn đan, Diêu mộc đại tiên mộc tủy tương, Ngọc hồ long thần kim đan ngàn năm, Bách hoa đồng tử ngàn năm…trong phạm vi năm trăm dặm, chỉ cần Mặc Yểm nghe qua hoặc tình cờ thấy được “thuốc bổ”, đều bị cướp sạch! Đáng thương cho những tiên nhân và yêu tinh bị cướp đều chỉ biết ôm đầu khóc rống, vốn là không có nơi để kiện cáo.

Tìm Thiên đế ư? Đừng nói giỡn! Hơn nghìn năm trước thiên đình bị đại loạn, chúng tiên và yêu tinh nhỏ tuổi không được chứng kiến tận mắt nhưng cũng được nghe kể lại hàng trăm phiên bản. Chi tiết, quá trình tỉ mỉ tuy có chút không giống nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là Tôn Hầu tử sau khi đại náo Thiên đình, tai họa cực kỳ nghiêm trọng mấy ngày liền đế đô thiếu chút nữa bị dời đi xây dựng lại. Nếu như không phải nhờ Mặc Yểm và huynh đệ cùng mẹ Minh Ất đại tiên kịp thời ra mặt nói giúp thì sự việc còn ồn ào đến mức độ nào, chỉ e rằng Thiên đế cũng phải thay đổi người.

Chuyện cũ này ở Thiên đình đều bị nghiêm cấm nhắc tới, tiên nhân bình thường đã ít người biết, yêu tinh lại càng ít hơn. Nếu có biết được cũng chỉ là mơ hồ từng đoạn thông qua lời kể của những lão tiên ngàn năm tuổi tự mình đã trải qua hào kiếp của thiên đình. Nhưng những tiên nhân, yêu tinh ít tuổi này làm sao mà luyện được “thuốc bổ” vừa ý Mặc Yểm.

Một tháng ngắn ngủi, trong vòng phạm vi năm trăm dặm, những hang động thần tiên, yêu quái có chút danh tiếng đều bị gió mưa lạnh lẽo, bị đánh cướp thì khỏi phải nói, cả những nơi còn chút ít chưa bị cướp đều rất khẩn trương dọn nhà tránh họa.

Bạch Bạch mỗi ngày đều được tẩm bổ nhưng không biết lai lịch của số thuốc kia. Mặc Yểm mỗi lần đi đánh cướp đều thừa dịp lúc Bạch Bạch ngủ, bắt nàng bỏ vào ống tay áo mang đi hành sự. Thiên kiếp chẳng biết lúc nào lại đến, hắn đã hứa là sẽ bảo vệ nàng, để nàng một mình ở lại trong khách điếm cũng không ổn.

Nhưng hắn cũng biết rõ tính tình Bạch Bạch, cái con hồ ly này tâm địa rất tốt, nhất định sẽ không vui khi thấy những tiên nhân, yêu quái kia khóc sướt mướt, dáng vẻ khổ sở, nói không chừng còn mềm lòng nghe lời bọn kia, vậy hắn còn cướp đoạt gì nữa?

Bạch Bạch tuy cũng có chút thắc mắc vì sao Mặc Yểm có nhiều linh đan diệu dược như vậy, lại có loại vô cùng giống nhau, nhưng nghĩ đến dương liễu cam lộ của Quan Âm Bồ Tát mà hắn còn có nên không hoài nghi gì nữa cả.

Chỉ có điều khiến cho người ta khó hiểu chính là sau mỗi lần Bạch Bạch uống thuốc bổ một hồi, liền khôi phục lại bộ dạng lúc trước, pháp lực một chút cũng không tăng tiến. Thay đổi duy nhất là dùng tiên đan đến ngày thứ bảy, Bạch Bạch có thể hóa ra thân người đầy đủ. Vì thế Bạch Bạch vô cùng vui vẻ, chỉ có Mặc Yểm nghĩ đến việc không nhìn thấy bộ dạng thanh thuần nửa người nửa hồ đáng yêu của nàng, trong lòng bất giác có chút tiếc nuối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN