Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết
Chương 14
Vũ Lục Hàn quay lại, bắt gặp ánh mắt cô gái ấy găm thẳng vào mình, bối rối cụp mắt xuống. Chu Bạch Thảo với vẻ lạnh lùng và cương nghị, nhìn xoáy vào Vũ Lục Hàn bằng đôi mắt không thể che giấu nổi sự khó chịu. Chu Bạch Thảo toát lên một thần thái trang trọng, đài các và tinh tế hơn hẳn, với mái tóc được ép thẳng và buộc cao trên đỉnh đầu như Ariana Grande, bộ váy cut-out của Versace tôn lên thân hình nóng bỏng và những đường cong tuyệt vời của cô gái. Cô chọn đôi giày đen gắn đinh tán của Louboutin, khiến bộ đồ trở nên sexy và cá tính nổi bật. So với bộ váy nhẹ nhàng mà Vũ Lục Hàn đang mặc, rõ ràng, dù gương mặt có đẹp đến đâu, cũng không thể đọ với những bộ đồ đẳng cấp. Khuôn mặt Vũ Lục Hàn không trang điểm, đặt cạnh Chu Bạch Thảo với kĩ năng trang điểm tuyệt hảo, không quá già nhưng vô cùng nổi bật với mắt khói đen và đôi môi tô son đỏ bóng – tất nhiên khác nhau một trời một vực. Trong mắt Vũ Lục Hàn, Chu Bạch Thảo tuyệt đối là một cô nàng “thông minh, khéo léo và vô cùng quyến rũ”. Dù chưa từng tiếp xúc và luôn nhận về những ánh nhìn thiếu thiện cảm từ cô gái này, Vũ Lục Hàn vẫn cảm nhận được tính cách cô ấy chỉ qua khí chất bên ngoài.Chu Bạch Thảo dùng ánh mắt dò xét cô gái lạ ấy. Rõ ràng là một mối đe dọa, cô có linh cảm chưa bao giờ sai. Cô ta chỉ gặp Hàm Vũ Phong một đêm thôi đã có thể khiến hắn trỗi dậy một ham muốn chưa từng có, và nửa tháng sau cô ta lại xuất hiện bên cạnh hắn, với một bộ đồ khá có giá trị, chưa kể còn bám rịt lấy hắn mà không có một sự khó chịu nào từ người con trai ấy. Không hề sai, đứa con gái kia rõ ràng là một kẻ vô cùng cao tay!
“Anh đang định đi đón em”, Hàm Vũ Phong là người đầu tiên lên tiếng. Chu Bạch Thảo nhìn hắn, đôi mắt cô nàng thể hiện những nét vô cùng phức tạp.
“Em cũng có tài xế riêng”, cô nàng tỏ vẻ hờn dỗi, nói và quay đi ngay lập tức. Hoàng Lâm, chàng trai thư sinh với nụ cười khả ái, đứng dậy nở nụ cười sáng chói:
“Ngồi đi chứ hai quý cô! Bọn mình gần đây ít gặp quá, bận hết cả, hôm nay mới gặp, đừng để phí thời gian!”
“Vào đây nào cô bé!”, Trần Hải Minh nhìn Vũ Lục Hàn, đưa một tay ngụ ý giúp đỡ và đứng lùi sang để đường đi vào phía giữa hai chàng trai. Vũ Lục Hàn toan đưa tay ra để thể hiện sự đáp trả, thì Hàm Vũ Phong lập tức đẩy ngay tay của bạn mình đi.
“Việc gì phải đưa tay ra vậy?”, hắn hỏi, khẩu ngữ vẫn đanh gọn và lạnh lùng như mọi ngày. Những người bạn của hắn đã quá quen với điều ấy, nhưng Vũ Lục Hàn lại hiểu sang một nghĩa vô cùng khác. Cô đã đỏ mặt.
“Em không biết cô ta”, Chu Bạch Thảo lên tiếng, nhìn Hàm Vũ Phong bằng ánh mắt “Anh có gì giấu em phải không”. Hắn đáp lại ánh nhìn bằng sự lãnh đạm đáng ghét.
“Vũ Lục Hàn là bạn anh”, hắn nói, vừa như giải thích, vừa như khẳng định. Trần Hải Minh khẽ cười.
“Chào… chào cậu.. “, Vũ Lục Hàn khi bị người ta giới thiệu đến mới lúng túng đưa tay ra trước Chu Bạch Thảo. Nàng nhìn cô bằng ánh mắt phán xét, rồi nở nụ cười nửa miệng nhưng không hề bắt tay:
“Tôi là Chu Bạch Thảo. Rất vui được biết anh ấy đã tìm thêm bạn mới”Ánh mắt của nàng vô cảm và điềm đạm lại càng khiến Vũ Lục Hàn bối rối. Cô đã bị khí chất của Chu Bạch Thảo lấn áp hoàn toàn.
“Làm quen đủ rồi, vào đây ngồi!”, Hoàng Lâm cười tươi rói, làm cử chỉ nhường đường của một quý ông thời xưa dành cho một quý cô sang trọng, cao quý bước qua với sự kiêu sa và hãnh diện to lớn.
Hàm Vũ Phong bước đi thật chậm ngang qua Trần Hải Minh, chờ đợi cô gái đi cùng mình ngồi xuống ghế rồi mới ngồi vào bên cạnh. Phía bên cạnh kia của cô chính là Chu Bạch Thảo. Ngay lúc này đây, Vũ Lục Hàn cảm thấy vô cùng lạc lõng và nhỏ bé. Cô quá lạ lẫm với thế giới này, với những con người như thế này. Thậm chí chưa trải qua hết bữa tiệc đầu tiên cùng hắn trong thỏa thuận,Vũ Lục Hàn đã cảm thấy vô cùng khó khăn. Nếu có ba mươi triệu ngay lúc này, cô rất muốn dúi hết vào tay hắn, xé tan hợp đồng, gửi trả đôi giày cùng bộ váy và diện chiếc áo phông hàng chợ và quần bò lỗi mốt từ ba năm trước, tìm một bến xe buýt, lao lên đó và đi thẳng về nhà. Vũ Lục Hàn nhận ra hôm nay mình chưa gọi điện cho bố mẹ. Cô rất muốn biết bố mẹ cô ăn gì, có còn ăn mì trứng? Có được ăn gì khác? Mẹ cô có uống thuốc không, bệnh không có dấu hiệu tệ đi chứ? Cô thấy khuôn mặt Từ Thiên hiện ra khi chợt nghĩ về mẹ, nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại và rũ bỏ. Cô chẳng còn mặt mũi đâu gặp lại người cô đã trót có tình cảm. Dù anh có biết mục đích của bố mẹ cô hay không, thì tình cảm của Vũ Lục Hàn cũng không hề giả dối. Bố mẹ cô cũng vậy, họ là những người bình thường với suy nghĩ bình thường, chưa bao giờ muốn trục lợi hay lợi dụng tiền bạc người khác. Chẳng ai muốn mất đi người mình thương yêu, đôi khi vì thế mà con người trở nên ích kỉ, tồi tệ. Họ không vì người khác, nhưng tuyệt đối lại vì gia đình mình. Thà rằng nếu nó là một vụ trao đổi: Đổi con gái lấy những cuộc phẫu thuật tim cho mẹ, Vũ Lục Hàn luôn sẵn sàng. Cô có thể… tự bán thân mình cho người mình yêu, chỉ sợ nếu có chuyện đó thì hàng chục cô gái khác cũng muốn và sẽ đòi như vậy, Từ Thiên chẳng đời nào chọn cô giữa hàng trăm người ưu tú hơn như vậy. Âu cũng là tốt!
“Em vẫn đi học đều chứ?”, lại là Hàm Vũ Phong phá vỡ sự im lặng. Vũ Lục Hàn đã ngầng đầu nhìn hắn cho đến khi nhận ra ánh mắt hắn hướng về cô gái bên cạnh mình. Chu Bạch Thảo không nhìn ai, với lấy lon bia trên bàn và bật nắp. Nàng uống một ngụm rồi tựa người vào ghế.
“Em vẫn đi. Không có anh đưa đi thì em vẫn có tài xế riêng, đừng nghĩ chỉ mình anh mới có thể đưa em đi học!”, nàng nói bằng một giọng đều đều. Hắn cũng im lặng sau câu trả lời ấy, rút trong túi áo một bao thuốc và châm lên một điếu. Hoàng Lâm nhìn quanh, nhướn mày.
“Vũ Phong, giới thiệu cô gái kia đi chứ!”, cậu nháy mắt với Vũ Lục Hàn. Cô ngay lập tức đỏ mặt, cúi gằm xuống.
“Chẳng có gì để nói cả”, hắn thong thả nhả khói. Trần Hải Minh nheo mắt:
“Tiểu Hàn, cô hay cúi mặt quá! Có chuyện gì khiến cô không vừa lòng hả?”
“Không! Tôi…”, Vũ Lục Hàn ngay lập tức ngẩng dậy, nhìn ráo hoảnh và xua tay. Hành động này không vừa mắt Chu Bạch Thảo.
“Vậy tỏ ra xấu hổ để làm gì?”, nàng hỏi. Vũ Lục Hàn đã đứng hình vài giây vì bất ngờ, nhất thời cứng họng.
“Đừng khắt khe quá”, Trần Hải Minh bật nắp một lon bia và đặt trước mặt Vũ Lục Hàn: “Cô hẳn phải là một cô gái đặc biệt, khi mà có thể thân thiết được với hai người bạn khó tính nhất của tôi!”
Trần Hải Minh là một lần nữa nhắc đến Từ Thiên. Điều này khiến cô gái bối rối. Cô chưa sẵn sàng đối mặt với Từ Thiên, tất nhiên càng không mong đợi việc phải đối diện với bạn của anh ấy. Trần Hải Minh nói họ chỉ là quan hệ làm ăn, nhưng sự quan tâm của cậu dành cho cô và anh dường như không chỉ đơn thuần trong giới hạn “bạn bè kinh doanh”. Nó phải hơn thế nữa, rất nhiều.
“Ý anh là?”, Chu Bạch Thảo điệu đà vắt chân qua một bên, khẽ nhìn Vũ Lục Hàn với cái nhìn khinh rẻ. Cô gái lại cúi đầu, tâm trạng phức tạp đến độ khó kiểm soát, bởi cô không hiểu vì lí do gì nàng tỏ ý không thích cô, còn bạn anh thì liên tục tra hỏi Vũ Lục Hàn về những gì đã qua từ hai tuần trước.
“Sao lại quan tâm quá nhiều đến việc đính hôn đó như vậy?”, Hàm Vũ Phong liếc nhìn cả hai bằng ánh mắt khó đoán, rồi vươn người dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
“Cũng chẳng có gì to tát”, Trần Hải Minh khoanh tay tại: “Cách đây nửa tháng tôi đã bắt tay cô gái này và gửi lời chúc mừng đến bạn tôi, nói rằng tôi rất vui vì anh ta cuối cùng cũng sẽ lấy vợ, còn chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Vậy mà tối hôm đó, tôi thấy chính cô ấy đi cùng người bạn thân của mình qua đêm trong khách sạn, và bây giờ vẫn cô ấy xuất hiện vô cùng thân mật bên bạn tôi. Không lẽ tôi không được quyền thắc mắc?”
“Chẳng có gì…”, hắn đáp, đôi mày hơi nhíu lại.
“James, tôi chơi với cậu đã hơn chục năm rồi, tôi chẳng lạ gì tính cách sắt đá, lạnh lùng của cậu. Nhưng cậu, bỗng nhiên nổi ham muốn với một cô gái, rồi nửa tháng trôi qua vẫn xuất hiện cùng cô gái ấy, biểu hiện thân mật, thử hỏi tôi biết giải thích thế nào?”
“Tôi… tôi xin phép… đi.. vệ sinh”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, nói rất nhỏ, luống cuống đứng dậy. Đôi giày cao lênh khênh khiến cô gái lảo đảo, nhưng rồi Vũ Lục Hàn cũng quyết định cúi đi thật thấp và bước thật dài để cân bằng trên đôi giày bảy phân. Cuối cùng cô cũng tự bước đi được, con gái luôn có bản năng đi giày cao gót!
Vũ Lục Hàn cố xuyên qua những đám người đông nhất để khuất tầm nhìn từ chiếc ghế salon. Cô bị trẹo chân khi cố đi nhanh, vội vàng ngồi thụp xuống đằng sau một bàn tiệc to nhất, quyết định tháo luôn đôi giày. Bàn chân cô đau nhức và đỏ hồng lên. Vũ Lục Hàn nhìn quanh, đi theo một cô gái rẽ sang một hành lang nhỏ khuất phía sau bức tường. Đó là vệ sinh. Vũ Lục Hàn không ngần ngại đi chân trần vào trong, chọn căn phòng trống gần nhất và ngồi lì trong đó. Cô cảm thấy như nhẹ đi một nửa. Không biết vì sao, có lẽ bạn của hắn cũng kì lạ và khó hiểu y như hắn. Vũ Lục Hàn không thể chịu được ánh nhìn khó chịu, thái độ lạnh lùng và những câu hỏi dồn dập về chuyện cô không muốn nhắc đến nhất. Đến thời điểm này, không hề sai khi nói rằng Hoàng Lâm là người dễ chịu nhất cô từng biết.
“Vì sao lại cứ nhắc đến chuyện đó?”, ngay khi Vũ Lục Hàn rời đi, Hàm Vũ Phong dụi tắt điếu thuốc mới cháy một phần ba, nhìn chàng trai tóc đỏ với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Biểu hiện của hắn khiến cả ba người bạn bất ngờ và bối rối.
“Vậy vì sao cậu muốn giấu kín quan hệ ấy? Không lẽ có chuyện gì đã xảy ra mà tôi không được phép biết?”, Trần Hải Minh nhíu mày: “Đó là chuyện riêng của tôi và cô ấy. Tôi không cần phải nói cho bất cứ ai”
“Kể cả em?”, Chu Bạch Thảo lên tiếng. Hắn nhìn nàng, đôi mắt nàng cương nghị nhưng van nài. Hắn lập tức quay đi.
“Kể cả em.”
“Thôi nào”, Hoàng Lâm ngay lập tức giảng hòa khi thấy không khí bắt đầu căng thẳng. Cậu thân thiết với Hàm Vũ Phong, và cậu hiểu rằng một con người hướng nội như hắn sẽ luôn có một thế giới riêng. Hoàng Lâm cũng chẳng khác gì hai người bạn của mình, không kém tò mò khi lần đầu nhìn thấy Hàm Vũ Phong có ham muốn qua đêm với một cô gái lạ tại vũ trường. Khi cậu nhận ra cô gái kia không phải là tiếp viên, cậu đã ngay lập tức muốn chạy đi hỏi cái con người sắt đá cả đời chưa từng nhìn một cô gái: vì sao lại hành động như thế? Ngay bây giờ cũng vậy, hơn ai hết, Hoàng Lâm quan sát cô gái ấy nhiều hơn cả Trần Hải Minh. Một người con gái rất nhạt nhòa, làn da – dưới ánh đèn đỏ tuy không nhìn rõ – nhưng ngồi cạnh Chu Bạch Thảo đã thấy sắc chênh rõ ràng. Khuôn mặt tròn nhưng không có chút da thịt ở má, hai má hóp và thiếu sức sống, phần xương quai hàm hơi vuông ra của một gương mặt tròn may mắn được mái tóc cắt ngắn đến cằm che khuất. Đôi mắt nhỏ, nhìn qua là biết dân mọt sách, bị cận, đeo kính nhưng có lẽ cận không nặng nên bình thường không cần kính, chỉ đeo khi mắt cần làm việc thời gian dài. Mũi ngắn, không cao và thẳng như Chu Bạch Thảo, hai cánh mũi hơi to ngang, không hài hòa nhỏ nhắn như cô gái trong nhóm cậu. Vũ Lục Hàn có miệng hơi nhỏ, nhưng lại hợp với toàn gương mặt nhỏ bé và hốc hác. Cô gái này có lẽ chỉ đẹp lên khi đã trang điểm. Với một nhan sắc mộc không hề nổi bật như thế này, tính tình quá nhút nhát, quá tự ti, quá nhiều bối rối và sợ hãi,.. Vậy, dựa vào đâu Hàm Vũ Phong có thể bị thu hút bởi cô gái này?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!