Đợi Anh Về Nhà - Đợi Anh Về Nhà - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Đợi Anh Về Nhà


Đợi Anh Về Nhà - Chương 1


“Chính Kiệt, tay đứt rồi” Diệp Tử từ trong bếp chạy ra, khuôn mặt nhăn nhó, nước mắt chảy dài, đưa cái tay chảy đầy máu cho Tư Chính Kiệt.

Tư Chính Kiệt đang đọc báo trong phòng khách, nghe cô khóc lóc, khuôn mặt anh phút chốc tối sầm lại, đôi mắt đẹp bỗng dưng lạnh đi thập phần. Anh để cô ngồi trên ghế sofa, bắt đầu chăm chú vào vết thương trên đầu ngón tay. Tư Chính Kiệt lại nhìn Diệp Tử, dịu dàng hỏi: “Đau không?”

“Ừ” Cô rơi nước mắt, gật gật đầu.

Anh thổi nhè nhẹ vào vết thương, lạnh lùng nói: “Lần sau tuyệt đối không vào bếp, mỗi bữa, anh đều nấu cho em ăn”

…………

“Chính Kiệt, đầu đau” Diệp Tử nằm đắp chăn trên giường, người nóng như lửa đốt. Chiều nay đi làm về, trời đột nhiên đổ mưa, cô không mang ô, đành phải dầm mưa cho tới khi xe buýt tới. Về nhà, thấy đầu đau như búa bổ, cô mới biết mình bị sốt.

Tư Chính Kiệt bê một chậu nước lạnh đặt lên bàn, vắt một chiếc khăn, đắp lên trán cô.

Đợi cô uống thuốc xong, anh mới lạnh lùng hỏi: “Sao không gọi anh đến đón?”

Diệp Tử nhìn anh, mắt bắt đầu ươn ướt: “Điện thoại em hết pin, không gọi được.”

Anh ôm cô vào lòng, giọng đầy chua xót: “Là anh không chăm sóc em tốt, sau này không đi xe buýt nữa, tan làm, anh đều đến đón em.”

Một đôi vợ chồng, dù có hạnh phúc đến đâu, ít nhiều cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn, ít nhiều cũng sẽ xảy ra tranh chấp. Những điều đó có thể khiến họ chia ly mãi mãi, nhưng cũng có thể khiến họ có cảm giác bị giày vò. Trong cuộc sống, ta mất đi người mà ta luôn yêu thương, cô đơn trải qua mọi thứ, đó là một điều vô cùng khủng khiếp.

“Tư Chính Kiệt, anh làm em đau…” Diệp Tử đứng trước mặt anh, lạnh lùng lên tiếng, cô không biểu hiện bất cứ điều gì khác, chỉ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt phủ một màn sương lạnh. Có lẽ, sống với anh lâu như vậy, liền bị lây nhiễm không ít bệnh lạnh lùng.

“Tư Chính Kiệt, em với anh là loại quan hệ nực cười gì vậy? Haha..Một người chân thành bày tỏ, một người chân thành tin tưởng, chỉ mong có được sự thấu hiểu. Đổi lại là cái gì? Sự phản bội, lừa dối? Anh ra ngoài cùng tình nhân làm bao nhiêu chuyện không thể chấp nhận nổi, nếu em không nhìn thấy anh ân ái cùng người phụ nữ kia, anh có phải rất thản nhiên muốn dấu cả cuộc đời? Anh trẻ tuổi, bị thế giới bên ngoài thu hút. Nếu như vậy, cuộc hôn nhân này diễn ra nhằm mục đích gì? Chỉ cần không kết hôn, anh đâu bị gán cái tội ngoại tình?” Diệp Tử nói chậm rãi, lời bộc lộ vô cùng lạnh nhạt xen lẫn một chút giễu cợt.

Tư Chính Kiệt không lên tiếng, khuôn mặt ma mị toát ra vẻ u tối sâu thẳm.

Anh lừa dối cô, cô lại phát hiện ra tất cả, anh cũng đâu có gì để phản bác. Từ khi cưới, anh đã quyết định sẽ làm tất cả để bù đắp cho Diệp Tử, một phần cũng là để làm giảm tội lỗi của chính mình. Anh lăng nhăng, bị thế giới bên ngoài dụ hoặc, người trẻ tuổi như anh, vốn đâu dễ chấp nhận việc cảnh một vợ một chồng chung sống chung thủy. Nếu không phải do bố mẹ bắt ép, anh nhất định không lấy cô.

“Xin lỗi” Tư Chính Kiệt nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh lạnh lẽo vô cùng. Anh biết, cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn, vậy thì có lý do gì để dây dưa lằng nhằng. Anh là người dứt khoát, đưa ra quyết định tuyệt đối không hối hận. Chi bằng nói một câu xin lỗi, chấm dứt tất cả, cũng chả còn ai nợ ai.

“Ừ” Cô gật đầu, một mạch đi lên phòng.

Tư Chính Kiệt theo dõi bóng dáng cô biến mất, lòng không khỏi thắc mắc.

Rõ ràng cô rất tức giận, nhưng vì sao lại tỏ ra lạnh nhạt? Cô đã nói ra những lời trong lòng, chứng tỏ cô rất tuyệt vọng, vậy vì lí do gì mà không rơi nổi một giọt nước mắt? Diệp Tử ngây thơ trong sáng, tức giận, vui vẻ đều thể hiện ra bên ngoài, nguyên nhân nào khiến cô lại thản nhiên như thế? Đến bây giờ anh mới hiểu ra, người cùng chung sống với mình từng ấy năm, anh tưởng đã biết tất cả, nhưng thật ra lại chẳng hiểu được gì, giống như người dưng sống với người dưng, sống lâu ngày hiểu rõ thói quen, nhưng không hiểu rõ tâm tình.

Gương mặt Tư Chính Kiệt xuất hiện ý cười nhàn nhạt. Như vậy cũng tốt, Diệp Tử phát hiện anh ngoại tình, với cái tính của cô, nhất định sẽ tuyệt vọng đến mức đòi ly hôn. Theo quy tắc của anh, anh mất một nửa tài sản, cô đắc ý, anh vô cùng hài lòng. Dường như đó là tất cả những gì anh suy nghĩ, không hối hận, không nuối tiếc, chỉ thấy ánh mắt anh sắc bén, vạn lần như vực sâu không đáy, sâu thẳm đến đáng sợ.

Diệp Tử lên trên phòng, một tay đóng chặt cửa. Cô ngồi trên chiếc ghế ở bàn trang điểm. Trong đầu cô đang có một luồng suy nghĩ vô cùng phức tạp. Đôi mắt cô lộ vẻ u sầu, gương mặt tròn trịa xinh xắn mang nét ảm đạm thê lương.

Nước mắt cô bắt đầu rơi, lăn dài trên má rồi trôi tuột xuống cằm, bất chấp Diệp Tử cố kìm nén, cố nhẫn nhịn. Cuối cùng, con người cũng chỉ có một giới hạn nhất định, kìm nén càng lâu, càng nhiều, cảm xúc càng mãnh liệt, tuôn ra như một dòng thác, liệu ai có thể ngăn cản?

Thì ra, cô là đứng trước mặt anh, bị anh lừa dối vẫn có thể nhẫn nhịn như thế. Không phải vì muốn giữ thể diện, cũng không phải vì sợ bản thân mất mặt. Chỉ là không muốn bản thân yếu đuối, nhất là trước mặt anh. Cô lạnh lùng, thẳng thắn, vì muốn anh biết cô không tức giận, anh có thể yên tâm mà nói ra những lời thật lòng. Đáng tiếc, anh ngoài hai chữ xin lỗi, không nói ra bất cứ câu nào khác, cô hoàn toàn tuyệt vọng.

Thì ra, hoàn toàn lừa dối một người chính là một câu xin lỗi cũng có thể dễ dàng nói ra. Nói ra không một chút chật vật, nói ra như đã trút được gánh nặng trong lòng.

Tư Chính Kiệt rời khỏi nhà ngay lập tức, tối nay anh có tụ tập vài người bạn đi uống rượu, anh không thích trễ hẹn. Diệp Tử nghe thấy tiếng xe của anh, nhanh chóng chạy đến cửa sổ, nhìn chiếc xe biến mất, cô mới dám bật khóc thật to.

Tư Chính Kiệt, trên đời này, đã có người phụ nữ nào, khóc vì anh chưa? Tư Chính Kiệt, em biết em không phải là người đầu tiên, nhưng nhất định là người cuối cùng.

Tư Chính Kiệt, thế giới này giả dối, điên loạn là thế, em sợ bị lạc, anh dắt em đi được không?

Tư Chính Kiệt, ai cũng có một lần trong đời hận thù một ai đó, phải đau đớn vì một ai đó. Đến cuối cùng, em cũng có can đảm để hỏi chính bản thân mình, mày đã tuyệt vọng hay chưa?

Một người độc ác tuyệt tình, rõ ràng đã phạm phải sai lầm, vẫn thản nhiên vui thú với đời. Một người chân thành, lương thiện, làm tất cả để cuộc hôn nhân có kết cục tốt đẹp, tại sao lại phải một mình chịu đựng? Mất đi rồi mới biết chân trọng. Sau tất cả, chỉ có ông trời mới biết, kẻ giả dối, người ngu ngốc, ai đau hơn ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN