Công chúa và kị sĩ - Chương 8. Ngoại khóa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Công chúa và kị sĩ


Chương 8. Ngoại khóa


Xe buýt đều đã đặt xong, mỗi lớp một xe riêng, cực kì tiện lợi thoải mái. Trời còn chưa sáng rõ, toàn trường đều đã hứng chí bừng bừng mà bắt đầu lên đường.
Nhật Minh dùng một khuôn mặt đương nhiên ngồi cạnh Tường Vi, tin đồn tình cảm của hai người vốn không ít, trên confession của trường lúc nào cũng nổi rần rần, chẳng qua là cả hai nhân vật chính đều không có thói quen tham gia group mà thôi.
Tường Vi đánh cái ngáp, không coi ai ra gì mà tựa đầu lên vai Nhật Minh, rất nhanh thì ngủ. Hôm qua trời quá nóng, cô còn chưa có ngủ đủ đâu.
Thói quen chính là một thứ hết sức đáng sợ, nó nảy mầm rồi phát triển trong lúc người ta chẳng hề hay biết. Cũng giống như Tường Vi, cô từ nhỏ đã quen việc ỷ lại vào Nhật Minh, thứ gì có thể ỷ lại liền ỷ lại, một chút cảm giác khác thường cũng không có. Mà Nhật Minh, cũng dung túng cô ỷ lại.
Hắn ngày hôm qua cũng rất mệt, vì thế cũng không khách sáo ngủ theo. Hai người tựa vào nhau mà ngủ, hình ảnh hài hòa đến mức khiến người khác ghen tị.
Một nữ sinh nhanh tay chụp được hình ảnh này, không chờ nổi đăng lên diễn đàn của trường:
“Mỗi ngày đều bị hiếp dâm thị giác. Khổ không tả nổi, a a a a”
Bức ảnh nhanh chóng được like và chia sẻ với tốc độ chóng mặt, ai bảo hai người kia quá nổi cơ? Thậm chí còn có CLB fan riêng, phần lớn là mê mẩn sắc đẹp của nhân vật chính, còn lại thì bởi vì thích xem người khác khoe ân ái, còn mình than vãn phận FA (Thành phần cuồng bị ngược, có máu M)
Trái ngược với không khí sôi nổi trên diễn đàn, có một số người nhìn thấy bức hình lại chỉ thấy nhức mắt vô cùng.
Bảo Trân nhéo sống mũi, cô đã chờ lâu như vậy rồi, lẽ nào không có tác dụng sao? Cả ba người đều cùng nhau lớn lên, nhưng hắn mãi mãi chỉ chú ý đến Tường Vi! Rõ ràng cô cùng Tường Vi đều đứng ở một vạch xuất phát như nhau, thế nhưng Nhật Minh từ đầu đến cuối lại không hề nhìn cô một lần!
Cô có cái gì so ra kém Tường Vi? Tướng mạo không thua kém, gia thế không thua kém, thậm chí thành tích học tập còn tốt hơn cô ta, vì cái gì, vì cái gì tất cả mọi người lại chỉ vây quanh Tường Vi?
Nhật Minh thích Tường Vi là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ Tường Vi. Hắn thích cô từ khi hai người còn nhỏ, tình cảm của hắn vẫn luôn không đổi, thậm chí là ngày càng lớn theo thời gian. Tất cả những việc hắn làm cho Tường Vi, Bảo Trân đều là người chứng kiến, cho nên cô không cam tâm. Một người như Tường Vi, vô tâm lại lười nhác, thật không đáng để hắn hi sinh!
Cô đã chờ đợi quá lâu rồi. Có lẽ lần này, là thời điểm tốt nhất để lấy lại những thứ vốn thuộc về cô.
oOo
Dưới có biển, trên có núi, thật sự là nơi du lịch tuyệt hảo. Tường Vi cảm thán ngắm nhìn thiên nhiên, nghe hướng dẫn viên thông báo lịch trình cũng chỉ tai này ra tai kia.
– Chúng ta sẽ ở đây một tuần, không thuê khách sạn mà sẽ cắm trại trên núi. Còn lại, các em cứ việc vui chơi thoải mái, nhưng nhớ giữ liên lạc bằng bộ đàm nhé?- Hướng dẫn viên là một cô gái trẻ, vô cùng thân thiện và nhiệt tình
Tường Vi không thích tắm biển, cũng không thích leo núi. Cô thuộc tuýp người lười vận động, cho nên chỉ đi vầy nước gần bờ mà thôi. Nhật Minh ngồi trên bãi cát, ánh mắt không rời khỏi Tường Vi mảy may, giống hệt một kị sĩ bảo vệ từ xa.
– Đã lâu không gặp, Tường Vi.
Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu Tường Vi, cô chậm rì rì ngước mặt nhìn lên.
Bảo Trân đứng dưới ánh sáng mặt trời, một đầu tóc đỏ rực càng thêm diễm lệ, thân hình nóng bỏng, ngay cả khuôn mặt cũng thuộc hàng yêu tinh. Cùng với Tường Vi quả thực là hai loại hình cực kì khác biệt, một người là Đông Phương mỹ nhân, tinh tế dịu dàng, một người lại nóng bỏng tựa yêu tinh.
– Xin lỗi, tôi không quen cậu.- Tường Vi thành thực đáp lời
Nữ sinh này, cô quả thực không nhớ ra là ai. Cho dù người ta dùng ngữ điệu giống như từng quen biết cô, nhưng không nhớ chính là không nhớ, biết đâu là nhầm người?
Bảo Trân mỉa mai nhếch mép, giọng nói cũng mang theo vài phần châm chọc:
– Cậu đương nhiên không nhớ tôi, tôi lúc nào cũng chỉ là cái bóng của cậu. Xem nào, tôi tên Bảo Trân, không biết đã làm cậu nhớ ra chút nào chưa?
Tường Vi đương nhiên biết Bảo Trân. Cô bạn nhút nhát và Nhật Minh là hàng xóm ngày xưa của cô, ba người từng chơi rất thân cho đến khi Bảo Trân chuyển nhà vào năm cấp 3. Nhưng hiện giờ, trông cô nàng khác quá, thật sự là ngay cả ba mẹ của Bảo Trân cũng không nhận ra con mình chứ đừng nói đến Tường Vi.
– Cái bóng? Tôi chưa từng cho rằng cậu là cái bóng của tôi, cũng chưa từng quên cậu. Chỉ là, cậu thay đổi quá nhiều mà thôi.
Ở Bảo Trân, Tường Vi đã không còn cảm nhận được tâm tính thiện lương, hiền lành ngày trước. Cô cũng không còn cảm thấy thân thiết được nữa. Con người, chung quy phải thay đổi, nhưng là chiều hướng tốt hay xấu mà thôi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN