Tạo Hóa Thần Đế - Sưu tầm
Bách ảnh sát đao
Thiên Mặc nhìn xung quanh cái động phủ này một lúc. Trên tường động phủ,
dưới nền còn bám lên những vết máu còn chưa khô. Ở dưới ao sen vẫn
không còn nước nữa mà là máu, thậm chí hoa sen kia cũng chết rụi, không
còn nửa điểm sinh cơ. Chắc là Bạch Vũ đã đưa hắn từ dưới ao lên.
Thiên
Mặc nhìn cơ thể toàn là máu lại cực độ chán ghét. Hắn không phải là sợ
máu mà là cái huyết này thực sự là cực độ tanh tưởi. Hắn rũ quần áo ra,
dùng vài đạo khứ trần quyết làm sạch cơ thể. Bất quá khi hắn nhìn cơ thể
mình mới là thực sự khiếp sợ. Da thịt hắn lại là trơn bóng cực độ. Hắn
dùng thần niệm quét lên bên ngoài cơ thể một chút, cảm thấy da thịt ẩn
chứa cường đại lực lượng mà hắn cũng phải hít sâu một hơi. Hắn không
nhịn được mà nóng bỏng nhìn Bạch Vũ nói:
– Bạch Vũ, đánh tao đi!
Bạch Vũ nghe thấy Thiên
Mặc nói vậy liền trợn tròn mắt nhìn hắn.
– Sao? Lão đại muốn ta đánh lão đại?!
– Phải! Nhanh đi! Lắm lời!
– Được, đó là lão đại nói đó nha!
Bạch
Vũ lui ra sau một bước, dơ một bàn chân lên. Móng vuốt sắc nhọn xòe ra,
lao tới bụng Thiên Mặc. Tiếng xé gió vang lên, đủ biết lực lượng lớn cỡ
nào. Bất quá nó còn chưa dùng hết lực mà Thiên Mặc chỉ dùng một phần
chân nguyên để phòng ngự mà thôi.
” Keng”, tiếng kim loại va
chạm vang lên. Bạch Vũ dùng đôi mắt không thể tin nhìn vào cái chân của
mình. Còn Thiên Mặc lại mừng rỡ nhìn vào một vết xước trên bụng của
mình. Giống như hắn đã nghĩ, chính là sau khi bị ngâm vào máu này, sức
phòng ngự của hắn đã tăng lên cấp độ mới.
– Lão đại, sao lại thế này?
Bạch
Vũ ngơ ngác hỏi Thiên Mặc. Nó không dùng hết công lực để đánh Thiên Mặc
nhưng nó nghĩ là không phải chỉ có một vết thương nhẹ như vậy đâu.
Nhưng đằng này sự thực lại không như nó nghĩ.
– Có lẽ cái máu này đã luyện thể cho tao, à không chính là cả mày nữa!
Thiên Mặc nói với Bạch Vũ rồi lại ngạc nhiên nhìn vết thương trên bụng đang từ từ khép lại.
– Quả nhiên là cực phẩm huyết!
Thiên
Mặc lẩm bẩm. Hắn còn nhớ trong mấy bộ phim ở trái đất, người ta được
ngâm trong nước thuốc hoặc chất gì đó để tăng sức mạnh. Bất quá những
thứ đó chỉ là phim ảnh mà thôi, chính hắn đây đã ngâm trong máu để luyện
thể mới là thật. Thiên Mặc không mặc quần áo nữa mà phi thân nhảy vào
cái ao sen kia. Bây giờ chỉ trong cái ao này mới chứa máu còn sót lại.
Bạch
Vũ nhìn lão đại để chym thộng lộng nhảy vào cái ao kia thì cũng chạy
theo. Nó không ngốc, lão đại nói năng còn lộn xộn nhưng mà nó vẫn là rất
hiểu, chính là máu này có thể dùng để luyện thể.
Vẫn là cảm
giác đau đớn nóng rát kia xâm nhập vào tận cốt tủy. Chỉ là lần này Thiên
Mặc không còn cảm giác bị ngất xỉu nữa, thậm chí là chân nguyên cùng
thần thức cũng
khong bị cấm chế như lúc trước. Bởi vì không bị ngất xỉu
cho nên Thiên Mặc có thể cảm nhận được trong cơ thể mình dường như đang
được lọc rửa cặn bã, tuy có Thiên Minh Cực Châu hỗ trợ tu luyện lọc rửa
cặn bã trong cơ thể nhưng vẫn là còn sót, chính là bây giờ được máu này
lọc rửa. Cơ thể được bỏ đi cặn bã lại còn như đang được cường hóa, cuối
cùng Thiên Mặc hắn dứt khoát vận công tu luyện. Càng làm cho hắn mừng
rỡ là tu luyện như vậy lại mơ hồ thấy kinh mạch dường như là đang thêm
cường hóa vậy. Kinh mạch lớn là bình thường, nhưng để kinh mạch cứng cáp
lại là rất khó.
Cũng không biết qua bao nhiêu ngày, Thiên Mặc
tỉnh lại. Hắn nhìn xung quanh một lúc thì thấy máu ở cái ao này đã cạn
khô rồi, ngay cả nước trong ao cũng cạn hết trơ cả đáy. Thiên Mặc đứng
dậy, tính toán chắc cũng qua khoảng nửa tháng. Thi triển vài đạo khứ
trần quyết làm sạch cơ thể, lại khoác lên bộ hắc y. Trong đầu hắn vẫn
còn là đang suy nghĩ đây là máu gì mà lại đem lại lợi ích lớn như vậy,
chỉ là cái mùi của máu này thực sự là tanh tưởi không gì sánh được. Bạch
Vũ một bên cũng đồng thời tỉnh lại, lúc nó nhìn sang lão đại thì trợn
tròn mắt.
— LÃO ĐẠI!
– Đệt cmm! Có chuyện gì?
Thiên
Mặc còn mải suy nghĩ thì bị cái cực phẩm Bạch Vũ này hét dọa sợ suýt tè
ra quần. Hắn trừng mắt quay qua nhìn Bạch Vũ, bất quá mắt của hắn vẫn
xa xa bé hơn mắt Bạch Vũ nhiều lắm.
– Tóc lão đại…?
Bạch Vũ cũng không để ý tới ánh mắt bốc ra tên lửa của Thiên Mặc mà là nhìn chằm chằm lên đầu của Thiên Mặc.
– Gì?
Mặc
dù là hỏi lại Bạch Vũ nhưng Thiên Mặc cũng không đợi nó trả lời mà dùng
thần niệm quét lên, tất nhiên là nếu hắn có thể dùng mắt để nhìn lên
thì hắn cũng dùng mắt rồi.
– Di…
Thiên Mặc kinh dị một
tiếng. Tóc của hắn dĩ nhiên chuyển sang mà đen rồi. Trước kia tóc của
hắn vẫn là màu bạch kim, bây giờ lại chuyển sang màu đen như thế này.
Chẳng lẽ là bị thiếu máu, sau khi hấp thu cái tinh huyết này tóc của hắn
mới có thể chuyển sang màu đen? Thiên Mặc tự hỏi rồi tự lắc đầu, tu sĩ
cũng có lúc bị mất máu nhưng nếu nói tu sĩ bị bệnh thiếu máu mới là
chuyện tiếu lâm.
– Thôi kệ đi, như vậy cũng tốt!
Thiên Mặc
khoát tay nói. Hắn vẫn thích tóc đen, tóc trắng trông ngầu nhưng lại hơi
già. Nếu đã chuyển sang tóc đen vậy cứ để như vậy đi, lo nhiều làm gì?
– Mày trông càng ngày càng dị a!
Thiên
Mặc lại chú ý sang cái bộ phiến lân của Bạch Vũ, lúc này những đường
viền đỏ trên đó càng đậm, cái cánh đen lúc này ở đường viền lại có một
chút ám đỏ. Trông thật cực kì kì dị.
Thiên Mặc châm Bạch Vũ một
quả cũng không có thêm dài dòng mà lấy ra thanh đao thượng phẩm chân khí
để luyện hóa, tốt nhất là có một món pháp khí tự vệ rồi hãy nói. Hắn
không dám ra ngoài vào lúc này, ai biết được đầu yêu thú kia không đi mà
còn ở bên ngoài.
Nửa ngày sau, Thiên Mặc buông cay đao trên tay
xuống. Nửa ngày dùng thần niệm không ngừng luyện hóa, hắn cũng biết
được đây cũng không hoàn toàn là một món hoàn chỉnh chân khí thượng phẩm
đao mà là một cái phôi đaothể. Sau này hắn còn có thể thêm tài liệu vào
đó để luyện, không khéo lại là một cái đẳng cấp tốt hơn. Đối với cái
này Thiên Mặc là không lo lắng, luyện khí với hắn cũng chỉ là sớm muộn.
Nếu để người khác biết một cái kim đan lại muốn trở thành một đan sư,
khí sư, trận pháp sư cùng mọt lúc sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ là phải
xách dép lên vả hắn vỡ mồm. Người khác làm không được, Thiên Mặc lại tự
tin có thể làm được, hắn có Minh Châu, lại thêm thiên phú ngộ thiên có
truyền thừa bá đạo của sư phụ Thạch Nham, hắn còn phải sợ gì? Sư phụ hắn
làm được, chẳng lẽ hắn không làm được? Bất quá hắn còn khong biết sư
phụ hắn lúc có những thành tựu kia cũng phải trải qua nhiều khó khăn
cùng với tu vi cao mới bắt đầu học tập. Cái phôi đao này có tám mươi mốt
đạo cấm chế, dùng thực lực của hắn bây giờ chỉ có thể luyện hóa đến cấm
chế thứ hai mươi chín, như vậy cũng khiến hắn hài lòng.
Thiên
Mặc thử chém ra mộ đao, đao ảnh bay ra đánh thẳng lên tường động phủ,
tạo nên một tiếng động lớn, ngay cả Bạch Vũ cũng bị kinh
hoảng. Cái đao
ảnh
này tiêu tán đi để lộ một vết chém sâu hoắm.
– Đao tốt!
Thiên
Mặc không nhịn được tán thưởng một câu, phải biết được động phủ này
cứng rắn, hắn lại có dùng chưa tới phân nửa công lực, đủ biết đó là một
đao tốt.
Thiên Mặc cất cái đao này vào nhẫn, tiếp tục lôi ra
ngọc giản đao kĩ sứt mẻ kia. Cái này công pháp bị sứt mẻ nên hắn cũng
không biết rõ đẳng cấp. Thiên Mặc đưa thần niệm vào trong, tới phần bị
sứt mẻ thì thiên phú ngộ thiên sẽ tiếp tục thôi diễn ra phần mới, đồng
thời Thiên Mặc cũng hiểu rõ nếu như làm như vậy thì pháp kĩ này sẽ không
còn như trước nữa. Bất quá như vậy cũng tốt, thiên phú ngộ thiên là của
hắn, tất nhiên sẽ thôi diễn ra công pháp tốt nhất cho hắn.
Ba
ngày ba đêm, Thiên Mặc vứt cái ngọc giản sứt mẻ qua một bên. Thần thức
của hắn tuy là cường hãn nhưng mà liên tục như vậy ba ngày ba đêm cũng
làm hắn cực độ mệt mỏi. Nhưng là hắn lại rất vui, dùng ba ngày hắn đã
thôi diễn ra pháp kĩ mới dựa trên pháp kĩ bị sứt mẻ kia. Nội dung pháp
kĩ mới do hắn thôi diễn ra đã nằm ngay trong óc của hắn cũng không cần
cái ngọc giản này nữa.
Nghỉ ngơi một lúc, Thiên Mặc lại tiếp tục
chìm đắm vào pháp kĩ này. Cái bộ đao kĩ này có chín chiêu thức, bất quá
hắn còn chưa biết tên cụ thể mỗi chiêu thức là gì. Đồng thời dùng thực
lực của hắn bây giờ chỉ có thể đi nghiên cứu đao thức thứ nhất mà thôi.
Đao
thứ nhất: Bách ảnh sát đao! Chính là đao ảnh, một đao ảnh sinh ra mười,
mười sinh ra trăm, mỗi đao ảnh đều mạnh như nhau, giữ nguyên sức mạnh
của đao ảnh thứ nhất bổ ra. Trăm đao ảnh vây quanh đối thủ, tìm điểm yếu
của đối thủ để giết tới, đem đối thứ tứ phân ngũ liệt.
– Thật là mạnh mẽ đao kĩ!
Thiên
Mặc cảm thán một câu, đây chỉ là thức đao thứ nhất, tám thức còn lại sẽ
mạnh cỡ nào? Thiên Mặc cũng không có nghĩ thêm nữa mà lấy thanh đao đã
luyện hóa ra. Nói là đao cũng không thật sự là đao, mà chỉ là một cái
phôi thể đao hình mà thôi.
Thiên Mặc dồn chân nguyên vào đao, thần thức bắt đầu hình thành đao thế. Khí thế từ đao trên tay hắn dần dần trở nên cường đại.
– Lão đại làm cái quái gì vậy?
Bạch
Vũ một bên nhìn thấy Thiên Mặc muốn thi triển đao kĩ liền kinh hoảng
hét lớn. Thiên Mặc bị Bạch Vũ làm ồn liền tỉnh lại, đâu là trong động
phủ a, lúc trước đao kia là muốn thử đao, lần này hắn muốn thi triển đao
kĩ vậy còn khác a. May là có Bạch Vũ nhắc nhở nếu không hắn thật sự
chém đao thức thứ nhất rồi. Cái động phủ này chắc chắn thật, thực lực
của hắn kém thật nhưng ai biết trước điều gì đâu nè? Lỡ may cái động phủ
này bị sập xuống thì sao? Có lẽ hắn không sao nhưng mà dù sao thì chủ
nhân cái động phủ này cho hắn nhiều thứ như vậy mà hắn lại phá đi động
phủ của người ta. Lúc trước lớn miệng nói muốn cùng Hàn Phong đánh sập
nơi này cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi, nếu hắn làm như vậy cũng không
khác kẻ vô ơn là mấy.
– Ra ngoài thử chiêu đê!
Thiên Mặc
khoát tay Bạch Vũ đi ra ngoài. Một lúc sau, Thiên Mặc và Bạch Vũ khiếp
sợ đứng trước cửa động phủ nhìn quang cảnh phía trước. Nơi này lúc trước
vẫn là một mảnh cổ thụ, dây leo mà bây giờ làm gì còn nữa? Trước mắt
hắn bây giờ là một mảnh bình địa, nhiều cây cổ thụ bị đập nát trên mặt
đất, đất thì nhiều chỗ bị cày xới lên, huyết
vẫn còn vương vãi khắp nơi
nhưng có dấu hiệu bị khô dần, mùi máu tanh này Thiên Mặc rất quen
thuộc, chính là máu mà hắn và Bạch Vũ đã ngâm qua trong động phủ.
– Loại chiến đấu kinh khủng như thế này…
Thiên
Mặc khiếp sợ nói, hắn trong lòng vẫn là một mảnh lạnh như băng. Cũng
may là cũng không có ai trong mấy người đánh nhau này vào trong động phủ
này, không thì hắn có trăm cái mạng cũng không đủ người ta giết. Thế mà
hắn còn ngây ngô ở trong cái động phủ kia mấy tuần liền. Không thể ở
đây lâu! Thiên Mặc lập tức có ý nghĩ này. Lúc trước họ không có vào
nhưng mà bây giờ họ quay lại thì làm sao nào? Lúc đó muốn chạy cũng khó,
à không đúng, loại cường giả như này có lẽ chưa đợi hắn kích phát bùa
chú thì đã bị người ta đập bẹp như con gián rồi
– Mau đi nhanh, chỗ này không thể ở lâu đâu!
Thiên
Mặc quay sang nói với Bạch Vũ rồi huy động chân nguyên chạy như điên
sang một cái hướng khác. Bạch Vũ cũng nhanh chóng chạy theo, nó vừa nhìn
biểu hiện của lão đại liền biết lão đại ý nghĩ, nó cũng là có ý định
như vậy. Thiên Mặc vừa chạy được vài phút cũng đã cảm nhận được một khí
tức cường đại sau lưng lan tới. Quả nhiên là như vậy! Thiên Mặc càng là
cấp tốc chạy đi. Hắn còn chưa nghĩ tới sẽ dùng tờ phá không phù cấp bảy
kia, đó là một cái bảo mệnh của hắn a, không thể tùy tiện dùng được. Rất
may là người kia vừa mới tới nên không quan tâm đến hắn, nếu đợi người
kia phát hiện tình huống bên trong động phủ thì hắn có mọc thêm cánh
cũng không thoát được.
– Bạch Vũ, đưa tao chạy!
Thiên
Mặc bất đắc dĩ phải nhờ Bạch Vũ, tên này chạy nhanh nhưng là không quan
tâm đến người khác, lúc trước khi nó còn là thân rắn mang hắn chạy đi
làm hắn ăn đủ, hắn cũng không biết khi đó đã va vào bao nhiêu thân cây
đâu.
Bạch Vũ nghe Thiên Mặc nói liền
xốc Thiên Mặc lên lưng rồi chạy vèo vèo. Quả nhiên là tốc độ của nó là càng ngày càng cường đại
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!