Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục - Chương 9: Không Biết Sông Chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
329


Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục


Chương 9: Không Biết Sông Chết



“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Phương Trì Hạ cảm thấy xấu hổ, muốn rút chân ra, nhưng thử vài lần đều không thành công.

Giãy không thoát, cô đơn giản cũng không giãy giụa nữa, “Giữ tôi như vậy, không cảm thấy không thú vị sao?”

“Hửm? Vậy cô cảm thấy thế nào mới thú vị?” Anh ung dung nhìn cô, sau đó buông lỏng bàn tay đang chế trụ cô.

Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm anh hai giây, hai cánh tay đột nhiên ấn lên người anh, đôi môi hướng về phía mặt anh……

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cũng không có quá bất kì xâm nhập gì, chỉ dừng lại ở đó, nhưng rõ ràng lại làm cơ thể Lạc Dịch Bắc cứng đờ, trên môi có cảm giác tê dại như bị dòng điện xẹt qua.

Phương Trì Hạ im lặng nhìn anh, khóe mắt lóe sáng nhìn đai lưng áo tắm của anh, bàn tay theo ngực anh chậm rãi đi xuống.

Ánh mắt Lạc Dịch Bắc tối lại.

Phương Trì Hạ chuyển tầm mắt, thừa dịp anh thất thần, bàn tay kéo đai lưng áo tắm của anh ra, liền bị anh giữ chặt, muốn nhanh chóng thít chặt lưng áo tắm lại, nhưng mà, thời điểm muốn thắt, cô lại thất bại.

Đai lưng bị anh mở ra……

Không phải cô không đủ nhanh, mà là anh quá mức nhanh nhẹn!

Phương Trì Hạ phản xạ có điều kiện muốn trốn xuống dưới giường, nhưng còn chưa kịp xoay người, người đàn ông phía sau đã như mãnh hổ nhào tới.

“Cô phải trả giá lớn, cô gái không biết sống chết này!”

Ngay khi anh trầm giọng cảnh cáo, Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã bị đẩy lui về sau mấy bước, đầu gối khuỵu xuống tấm thảm dày……

Một đêm dài…

Phương Trì Hạ đau đến nỗi không thể hô hấp.

Thời điểm tỉnh lại đã là sáng sớm.

Căn nhà rất bừa bộn, quần áo hai người rơi khắp nơi, ga trải giường cũng bị chà đạp đến mức lộn xộn, xung quanh vẫn còn tràn ngập dấu vết của đêm qua.

Người bên cạnh tựa hồ vẫn còn đang ngủ say, đôi mắt nhắm chặt.

Mỗi nơi trên người Phương Trì Hạ cơ hồ đều rất đau, xương cốt như bị người ta tháo ra rồi lắp lại, chỉ động thôi là đã cảm thấy đau.

Lưu manh!

Hung hăng mắng thầm người bên cạnh một ngàn lần, cô nhặt quần áo của mình trên mặt đất lên rồi mặc vào, nhưng cô lại không lập tức rời đi.

Phương Vinh cuối cùng có rời khỏi đây không, cô không biết.

Tối hôm qua cô may mắn tránh được một lần, nhưng nếu ra khỏi đây, nhất định cô sẽ không còn may mắn như thế!

Phương Trì Hạ châm chước một chút, quyết định ở lại chờ người trên giường tỉnh rồi sẽ cùng nhau rời đi.

Cô không biết thân phận Lạc Dịch Bắc, nhưng ngay cả Phương Vinh lẫn phục vụ cũng không dám xông vào, khẳng định lai lịch đối phương cũng không nhỏ!

Cô chính là không cốt khí như vậy, tuy rằng tối hôm qua còn hận không thể giết anh, nhưng hôm nay lại còn phải dựa vào anh để rời đi.

Cốt khí gì đó đều chuyện nhỏ, thất thân là chuyện lớn, loại thời điểm này, cô cũng không còn biện pháp khác.

Chỉ cần cô có thể mượn anh để rời khỏi đây, về sau đi ra ngoài, nếu gặp lại anh, cô sẽ nghĩ cách tránh đi.

Đối với người đàn ông trước mắt này, thân thể của cô đã cho anh tối hôm qua, nếu ở lại với anh thì cô lại có hại, cứ coi như cô bị chó cắn nhiều lần là được rồi.

Nghĩ như vậy, Phương Trì Hạ xoay người đi vào phòng tắm, xả nước đầy bồn, lại thêm chút tinh dầu, tự mình làm một bồn tắm nước nóng.

Nước ấm là cách giảm đau nhức rất tốt, cô nằm trong bồn, từ tối hôm qua đến bây giờ, đấy lần đầu tiên cô thả lỏng chính mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN