Sủng Phi Của Thuận Đế
Chương 37: [h]
Bàn tay hắn lần mò xuống hai cánh hoa xinh đẹp mà mơn trớn, vuốt ve.
Hạt trân châu nhỏ vì động tình mà hơi nhô lên.
– Ưm… Hoàng thượng… đừng.
Minh Trạch ấn hai tay nàng xuống, mút lấy bờ môi, khuấy đảo khoang miệng nàng.
Hắn lột sạch y phục ném sang một bên. Trong bóng tối Kỳ Phượng Nhi không nhìn thấy gì cả chỉ biết quơ quạng lung tung.
Đã lâu rồi không gần gũi, Minh Trạch như muốn dung nạp cơ thể nàng vào người hắn. Hôn môi không đủ thỏa mãn. Hắn cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh của nàng.
– A…. Đau.
Minh Trạch lướt xuống đôi gò bồng đào của nàng, ra sức xoa nắn. Chỉ một lúc sau nó đã cứng lên. Hơi thở của hai người dồn dập.
Một dòng nước ấm chảy men theo hai bắp đùi của Kỳ Phượng Nhi. Lý trí của nàng bây giờ đã bị cuốn đi sạch. Nàng vươn tay cởi tẩm y của hắn, lộ ra long thể rắn chắc.
Cự long đã sớm bành trướng. Hắn kịch liệt ma sát bên dưới của nàng. Kỳ Phượng Nhi ngửa cổ lên thở dốc. Một cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy.
– Ưm… ưm
Mấy tiếng kêu của Kỳ Phượng Nhi lọt vào tai Minh Trạch như một liều thuốc kích thích.
Hắn đưa tay xuống khẽ chơi đùa với nhụy hồng, cảm nhận được sự ướt át.
– Tiểu yêu tinh! Nhanh như vậy mà đã muốn rồi.
Minh Trạch phả vào tai nàng một luồng khí. Kỳ Phượng Nhi quay đầu sang một bên, cắn chặt môi tránh những lời khiêu khích của hắn.
Thấy biểu tình của nàng, Minh Trạch không mấy hài lòng. Đem cự long tiếp tục ma sát
– Gọi Trẫm.
– Hoàng….. thượng… aaaa
Minh Trạch khẽ lắc đầu.
– Gọi Trẫm là Trạch.
Kỳ Phượng Nhi run lẩy bẩy. Ai dám gọi thẳng tên Hoàng thượng chứ.
Nhận ra sự lo lắng trên gương mặt nàng, Minh Trạch tiếp tục vuốt ve cơ thể nàng, dấy lên ngọn lửa dục vọng.
– Hoàng…. Trạch!
Minh Trạch nở một nụ cười thỏa mãn.
– Thế mới ngoan!
Nói rồi hắn liền đem long căn cứng rắn đâm vào hoa huyệt của nàng. Thủy dịch chảy ra ngày càng nhiều.
– A…. aaaaaa. Chậmmm… lại aaaaaa…. Hoàng thượng…..
Minh Trạch bỏ qua lời nói của nàng tiếp tục rút ra cắm vào. Xem ra đêm nay Kỳ Phượng Nhi không được nghỉ ngơi tốt rồi!
*****
Hắn có được một đêm thỏa mãn nên sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần khá thoải mái.
Đang phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bẩm báo:
– Hoàng thượng. Phúc Quan nữ tử cầu kiến!
Phúc Yên Nhi!
Ba chữ này làm hắn khá ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi hắn không còn ngó ngàng đến vị phi tử này nữa. Tất cả đều là do Thái hậu chăm sóc. Tuy vậy hắn vẫn cho gọi nàng vào.
Phúc Yên Nhi bước vào mang theo cái bụng gần tám tháng.
– Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
– Thân thể nàng bất tiện. Mau ngồi đi.
Đợi Phúc Yên Nhi an tọa, Minh Trạch liền hỏi thăm nàng:
– Mọi chuyện ở Hương Noãn các vẫn tốt chứ?
– Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm. Mọi thứ vẫn rất tốt. Hôm nay thiếp đến là có chuyện muốn thỉnh cầu….
Nhìn thấy gương mặt khó xử của Phúc Yên Nhi, Minh Trạch liền dịu giọng.
– Nếu thiếu cái gì thì nàng cứ nói.
…..
Khôn Ninh cung….
– Ngươi nói rằng: Sáng nay, Hoàng thượng bước ra khỏi Giáng Vân các tâm trạng rất tốt sao?
– Hồi Hoàng hậu. Đúng vậy!
Bạch Trân Ly khó chịu ra mặt. Bỗng nhiên nghe được lời thông truyền:
– Hoàng thượng giá đáo.
Tâm tình nàng ta liền tốt hẳn lên. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng thượng cùng Phúc Yên Nhi bước vào thì nụ cười liền vụt tắt.
– Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
– Thân thể Hoàng hậu bất tiện mau đứng dậy đi.
Phúc Yên Nhi cũng nhún gối thỉnh an:
– Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu. Hoàng hậu vạn phúc kim an.
– Ngươi đến đây có việc gì?
Bạch Trân Ly rất khó chịu. Lâu rồi Hoàng thượng mới tới còn dẫn theo tiện nhân này đi.
– Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Thấy Minh Trạch nói vậy, Hoàng hậu phải nén sự tức giận xuống.
– Chắc nàng cũng biết Yên Nhi sắp đến ngày lâm bồn rồi.
Hoàng hậu khuôn mặt lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc. Nàng ta sinh con thì liên quan gì đến mình.
– Yên Nhi muốn xuất cung đến Cảm Nghiệp tự để cầu phúc và sinh con ở đó. Trẫm muốn hỏi ý kiến của Hoàng hậu.
– Thần thiếp mong Hoàng hậu đồng ý.
Khi Bạch Trân Ly đang suy nghĩ thì Minh Trạch liền nói:
– Hoàng hậu hãy đồng ý đi. Yên Nhi phải có tâm trạng thoải mái thì mới có thể sinh con được.
Bạch Trân Ly liền trưng ra một nụ cười giả tạo:
– Được. Vậy ngươi cứ xuất cung đi rồi hãy mang về một đứa bé kháu khỉnh nhé!
Rời khỏi điện Hoàng hậu, Phúc Yên Nhi thở phào một hơi. Nàng quay sang nói với Minh Trạch:
– Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng đã giúp đỡ.
– Không có gì. Hoàng hậu tàn nhẫn như thế nào không phải Trẫm không biết. Nàng muốn tránh cũng là điều đương nhiên.
*****
Nặn mãi mới ra chữ.
Au biết điểm nghề rồi đấy! Giỏi nè! Có bn nào cũng đạt giỏi như au không
4/2/2018
22:05
Wattpad
Hạ Băng Băng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!