Sáng Sớm Hôm Sau
Chương 3: Em cũng thích đúng không?
Tưởng Nhất Minh thỉnh thoảng sẽ kể về người “anh em” này trước mặt Trì Ý, gọi là “anh em”, cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, không phải quá thân thiết. Dù sao thì Tưởng Nhất Minh quen ai cũng xưng anh gọi em.
Trì Ý không có ấn tượng gì lắm với Tần Tranh, mà có cũng không phải ấn tượng tốt. Những thứ Tưởng Nhất Minh kể với cô về hắn cơ bản đều không phải chuyện gì hay ho.
Nào là hắn cậy điều kiện gia đình tốt, kiêu căng ngạo mạn, không xem ai ra gì, rồi thì nói hắn ỷ có gương mặt đẹp trai, hay đi thả thính, đùa bỡn tình cảm con gái nhà người ta……
Trì Ý lại không ngốc, nhìn ra được Tưởng Nhất Minh tỏ ra coi thường Tần Tranh nhưng cũng lại có chút âm thầm đố kị.
Tuy rằng hắn hết sức che giấu, nhưng không thể phủ nhận, Tưởng Nhất Minh ước ao cuộc sống của Tần Tranh, không thì sao mỗi lần bạn cùng phòng bàn nhau đi ăn đều mang cô tới, còn không phải muốn khoe bạn gái với Tần Tranh hay sao.
Trì Ý ban đầu còn chưa nhận ra cái tâm tư đó của Tưởng Nhất Minh, chỉ thấy hơi là lạ, anh ta lại thích cùng cô làm bộ làm tịch trước mặt người ngoài.
Mãi đến một lần say rượu mới hỏi cô: Có phải con gái bọn em đều thích kiểu đàn ông như Tần Tranh đúng không?
Trì Ý lúc đó không trả lời Tưởng Nhất Minh, cảm thấy vấn đề này có hơi bất ngờ cũng hơi thừa thãi, thực sự không cần thiết dùng cách này với cô để tìm lại tự tôn đàn ông của mình.
Có điều Tưởng Nhất Minh lại hiểu lầm sự im lặng ấy, ra vẻ đã hiểu, dùng giọng điệu châm chọc trước nay chưa từng có nói với cô một câu: Em cũng thích nó chứ gì? Xời, con gái các người, đúng là thực tế.
Trì Ý không rõ tâm trạng của mình sau khi nghe câu nói đó, là lời thật lúc say, hay chỉ là anh ta say rượu nói bừa.
Sau khi tỉnh rượu Tưởng Nhất Minh lại như không nhớ rõ những lời đêm đó, hoặc là vẫn nhớ nhưng lại chỉ giả vờ quên mất mà thôi……
Tâm tư phiêu đãng, Trì Ý hít liền mấy hơi hết nửa điếu thuốc còn lại, mùi khói nồng nặc như tràn vào lục phủ ngũ tạng, cuồn cuộn trong ngực, vừa khó chịu lại vừa có chút khoái cảm tự ngược.
Dập tắt tàn thuốc, Trì Ý không nhìn đến Tần Tranh, phủi quần áo cứ thế bước đi, chỉ là trước đó không hiểu sao lại đem bật lửa trong túi ném cho hắn.
Mãi đến khi cô đi khuất tầm mắt, Tần Tranh mới cúi đầu nhìn cái bật lửa nhựa trong tay, cũng không biết cô tiện tay lấy chỗ nào, màu sắc quê mùa, mặt trên còn in hình cô gái ăn mặc hở hang.
Nghĩ đến câu “Không có” kia của cô ấy, Tần Tranh không nhịn được cười, lại đem bỏ cái bật lửa này vào túi, làm phát ra tiếng kim loại va chạm, mà va vào chính là bật lửa của hắn.
Lần đó xem như lần đầu tiên Tần Tranh chính thức quen biết Trì Ý, mà cũng không tính là quen biết, chỉ là cùng hút thuốc một chỗ thôi, huống hồ người kia có vẻ không thoải mái lắm nữa cơ. Sau đó bọn họ mặc dù trong trường cũng thỉnh thoảng gặp phải, nhưng cơ bản đều là thoáng qua, mà người ta thậm chí liếc còn chả thèm liếc đến hắn.
Có thể nói, ngoại trừ lần đó, giữa bọn họ không có kỷ niệm gì đáng kể cả…… Mà cũng không phải, hình như có một lần, nhưng mà lần này lại có chút khó nói.
……
Quản lý ký túc xá Đại học S, đối với nam sinh từ trước đến giờ đều rất thoải mái, cơ bản là chỉ cần buổi tối kiểm tra người trong phòng đều có mặt là được, thỉnh thoảng ầm ĩ một chút hay là có bạn gái, bạn học nữ ra vào, dì quản lý cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dần dần thường xuyên bắt gặp bạn trai bạn gái ra vào ký túc xá nam, mọi người cũng tập mãi thành quen. Dù vậy, Trì Ý cũng rất ít đến phòng ký túc của Tưởng Nhất Minh.
Lần đó cũng do không còn cách nào mới đến phòng hắn.
Nghỉ hè cô không về nhà, không khéo ngày đó ra ngoài lại quên mang chìa khóa, bạn cùng phòng tất cả đều về quê, đợi một lúc vẫn không thấy người quản lý ký túc đâu, Tưởng Nhất Minh định dẫn cô về phòng mình chờ một lúc, dù sao buổi tối hai người cũng cùng ra ngoài ăn cơm, hơn nữa không tiện đứng đợi ngoài trời.
Trì Ý im lặng rầu rĩ, kỳ thực lưng áo cô mồ hôi đã ướt dính sát vào người, trời tháng bảy chính hạ, vừa nóng vừa khó chịu.
Tưởng Nhất Minh thấy Trì Ý không nói lời nào, sau đó cũng hết cách, đành dỗ Trì Ý là người trong ký túc xá đều về nhà hết rồi, chẳng còn ai đâu, em có qua cũng không có ai dèm pha, sau đó Trì Ý mới gật đầu.
Kỳ thực câu “Chẳng có ai đâu” của Tưởng Nhất Minh, ít nhiều làm Trì Ý dao động. Tần Tranh nghỉ hè cũng không về nhà, chỉ là hắn bình thường ban ngày không về phòng, cũng tính như không ở, huống hồ —— Tần Tranh có trong phòng thì sao chứ, hắn mang bạn gái về, còn ước để Tần Tranh nhìn thấy đây!
Phòng ký túc của Tưởng Nhất Minh, đúng là không có Tần Tranh, cả phòng vắng vẻ, làm Trì Ý thoải mái không ít. Tưởng Nhất Minh về thấy trong phòng thật sự chả có ai, lại thấy thất vọng man mát, dù sao Trì Ý rất ít khi đến phòng hắn, bình thường mà thế này bảo đảm có thể làm cho mấy tên bạn cùng phòng kia ước ao đến đỏ mắt……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!