Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Chương 15: Yêu nghiệt họa thủy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê


Chương 15: Yêu nghiệt họa thủy



Đêm khuya, trên đường phố bóng người thưa thớt.

Hai con ngựa trắng kéo một chiếc xe ngựa xa hoa, lúc này nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc vì hai con ngựa trắng kia không có người điều khiển mà vẫn chạy rất nhịp nhàng.

Bạch y nam tử ngồi đối diện Thanh Linh là một nam tử tuấn mỹ khuynh thành, lần đầu tiên nàng nhìn rõ hắn chỉ có thể kết luận: người này so với yêu nghiệt quả thật còn đẹp hơn đến ba lần, mười phần họa thủy a.

Màu da hắn trong suốt như ngọc, trong mắt phượng hẹp dài lưu chuyển hào quang mỹ lệ khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Môi mỏng nhấp nhẹ, như cười như không. Hắn ngồi ở đó, trên người toát ra một loại mị hoặc rung động lòng người, hơi thở thánh khiết.

Người này lớn lên so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn, làm cho Thanh Linh thân là nữ tử cảm thấy mặc cảm sâu sắc, khó trách nguyên chủ thân thể này lại đối với hắn nhất kiến chung tình.

“Nhìn đủ chưa??” Giọng nói Tần Liễm bình bình không nóng không lạnh.

“Chưa đủ” Nàng mặt dày đáp, ánh mắt vẫn như cũ làm càn phóng trên thân người ta. Dù sao nàng cũng đang dịch dung, không sợ mất mặt.

“Thích không??” Hắn giống như cười mà như không, dùng một ngón tay thon dài trắng nõn chạm nhẹ trên mặt mình, động tác mị hoặc chọc người thế mà hắn lại làm rất tự nhiên.

Bị hắn hỏi như vậy, Thanh Linh sững sờ, một hồi lâu, ngượng ngùng quay đầu đi không trả lời. Ánh mắt lại bắt gặp banh vải nhiều màu nằm ở một góc trong xe ngựa, lòng nàng rơi lộp bộp một tý, không khỏi đoán rằng Tần Liễm chẳng lẽ có bệnh ưa thích nam nhân?? Nếu không, hắn sao có thể nhận banh vải nhiều màu từ nam nhân, còn đối với một nam tử hỏi vấn đề quái dị ‘thích không’ này.

Thanh Linh dần dần đứng ngồi không yên, có lẽ Tẫn Liễm cứu nàng từ trong tay Hách Liên Dực, nói đưa nàng đến Tướng phủ cầm họa là giả, muốn đem nàng nạp vào phủ mới là thật! Trời ạ, không cần a, nàng là nữ tử, không phải là nam nhân a, nên không phải khẩu vị của người này đâu a. Không được, nàng không thể vào Tướng phủ, nếu vào Tướng phủ, Tần Liễm phát hiện nàng không phải làm nam, còn nhìn thấu thân phận Nhị tiểu thư phủ Uu Viễn Tướng quân của nàng liền nguy rồi.

“Ơn cứu giúp của Tướng gia, tiểu nhân đã cảm ơn. Tiểu nhân chỉ là một người thô kệch, không biết phong nhã, họa của Tướng gia rơi vào tay tiểu nhân thì thật đáng tiếc lãng phí, cho nên bức họa kia, tiểu nhân sẽ không lấy. Đêm đã khuya, tiểu nhân cũng không đến làm phiền Tướng phủ, cáo từ.”

“Lâm Công tử nếu đã phải vội vã rời đi, bản Tướng tất nhiên sẽ không ngăn cản.” Thanh Linh vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, không ngờ người này dễ nói chuyện như vậy. Đáng tiếc, vừa rồi nàng nghe chỉ là nửa câu trước, lúc người này nói tiếp nửa câu sau, nàng hận không thể nhảy dựng lên đánh thật mạnh vào đầu hắn.

“Ngày mai Lâm công tử có rãnh rỗi, hãy đến Tướng phủ lấy Băng Ngọc Liên. Bất quá, bản Tướng không chắc chắn ngày mai Lâm công tử đến đây, Băng Ngọc Liên có còn ở đó hay không.”

Thanh Linh quay đầu lại, phát hiện Tần Liễm đang ngắm gốc cây Băng Ngọc Liên, chết tiệt, mà hình ảnh kia nhìn còn quá đẹp mắt!! Cây kia là Băng Ngọc Liên của nàng. Cây nàng đưa cho Diệp Thanh Ngọc là giả, Băng Ngọc Liên thật nàng luôn giấu vào trong ngực.

“Băng Ngọc Liên của ta sao lại ở trong tay ngươi??” Hắn lấy đi lúc nào?? Hắn có sờ soạng ngực của nàng hay không?? Vừa nghĩ tới khả năng hắn nhân cơ hội sờ soạng ngực của nàng, gò má liền một trận nóng hổi, đáng giận, tên hỗn đãn này!

“Tất nhiên là lấy được!” Hắn cười nhẹ, nói như chuyện đương nhiên.

“Trả Băng Ngọc Liên cho ta.” Nàng đưa tay đến đoạt lại, nhưng không biết Tần Liễm dùng thủ đoạn gì, hai tay chỉ nhoáng một cái, Băng Ngọc Liên trong tay hắn liền biến mất vào hư không.

“Bản Tướng có hứng thú với Băng Ngọc Liên, nên muốn lấy ra ngắm nhiều môt chút, ngắm đủ rồi tất nhiên sẽ trả lại cho Lâm công tử”

Thanh Linh động cổ tay, định đem ngân châm phóng về hướng Tần Liễm, ai ngờ nàng động mãi, mà một cây châm bay ra cũng không có. Nàng rất nhanh đã kịp phản ứng, ngân châm của nàng nhất định đã bị hắn lấy đi. Lòng Thanh Linh một trận lạnh lẽo, Tần Liễm không dấu vết đem toàn thân nàng lục soát một lần, có lẽ hắn đã phát hiện ra nàng là nữ tử. Nàng lại nghĩ không ra, nếu như Tần Liễm đã phát hiện nàng là nữ tử, vậy thì tại sao nhất định phải đưa nàng về Tướng phủ?? Chẳng lẽ là do nàng bó ngực quá chặt nên hắn không phát hiện ra??

Về phần vì sao muốn đưa nàng đến Tướng phủ, hắn cũng nghĩ không thông, chỉ thấy lúc nàng nghe chính mình nói sẽ không ngăn cản nàng rời đi, nàng tựa như tiểu hồ ly đi ăn trộm thành công vui mừng híp mắt, khiến hắn không nhịn được nổi lên tâm tư trêu chọc một tý. Khi hắn nhắc nhở nàng Băng Ngọc Liên đang ở trong tay hắn, nàng híp lại mắt hồ ly trừng hắn, mắt thấy nàng muốn xù lông, nhưng hết lần này đến lần khác lại không dám phát tác. Hắn cảm thấy bộ dáng này của nàng thật đáng yêu.

Lòng yên tĩnh như hồ nước nhiều năm qua không sóng không gió, đột nhiên bị người quăng vào một cục đá, tạo nên từng vòng gợn sóng, từ đó không được an bình.

“Haha, tiểu nhân đột nhiên cảm thấy có hứng thú với bức họa kia, tiểu nhân đi theo Tướng gia đến Tướng phủ một chuyến cũng được.” Nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, Băng Ngọc Liên dù gì cũng đáng không ít tiền, vì Băng Ngọc Liên nàng sẽ cùng hắn đến Tướng phủ. Huống chi võ công người này cực cao, hắn nếu như không muốn cho nàng đi, nàng trốn cũng không thoát. Nàng phát hiện người này thích tiên lễ hậu binh, mềm không được sẽ trực tiếp mạnh bạo. Lúc mang nàng từ chỗ Hách Liên Dực đi như thế, hiện tại đối với nàng cũng như thế.

Vào Tướng phủ, Tần Liễm cho người an bày một gian phòng khách cho Thanh Linh nghỉ ngơi trước.

Nàng vào đến trong phòng, đập vào mắt là một nơi hết sức xa hoa mà không khiến người cảm thấy tục. Sàn nhà từ ngọc ấm dát thành, bàn ghế là gỗ lim thượng hạng, ấm trà cái ly đều làm bằng bạch ngọc thượng đẳng. Hàng chục viên trân châu lớn bằng ngón tay cái xỏ thành cái mành dưới ánh sáng viên dạ minh châu phát ra ngân quang, dùng lụa thiên tàm ti cực phẩm đan thành tấm màn tung bay trong gió đêm bên cửa sổ.

Trời ạ, người này rốt cuộc vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân mới làm nên một nơi xa hoa như thế này. Còn có, ở đây thật sự là phòng khách sao?? Có người chủ nhân nào sẽ cho khách ở trong ổ kim cương sao?? Trong lòng chợt lóe ra một ý niệm, chẳng lẽ hắn muốn xây kim ốc giấu nam nhân??

Thanh Linh căng thẳng bất an, không còn dám nghĩ tới việc lấy lại Băng Ngọc Liên từ tay Tần Liễm.

Tiền tài chuyện nhỏ, chạy trối chết mới trọng yếu nhất!!

Nhìn bốn góc trong phòng đều được đặt một viên dạ minh châu to như quả đấm tản ra u quang, nàng nhanh tay lấy đi hai viên.

Chạy trối chết là chuyện lớn, nhưng tiền tài cũng là trọng yếu!!!

Nàng cầm lấy giấy bút trong phòng, vội vã viết vài chữ, nội dung là nàng lấy đi hai viên dạ minh châu kia thế cho Băng Ngọc Liên. Hắc hắc. Như vậy cũng không tính là ăn trộm đi.

Ra khỏi cửa phòng, Thanh Linh đi đến phía tường rào Tướng phủ.

Trước tường rào có một khu rừng trúc, Thanh Linh vừa tiến vào một bước, liền có ám tiễn phá không bắn ra, kẹp lấy khí thế bén nhọn mà phóng đến. Nàng hút một ngụm khí lạnh, may mà thân thủ nàng nhạy bén, nhanh chóng rút khỏi rừng trúc, khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếp.

Trong rừng trúc có trận pháp, nàng thấy được cửa ra trong đó.

Kiếp trước Đại ca thích vơ vét các loại trận pháp về nghiên cứu, trong thư phòng cất giữ vô số các trận pháp khác nhau. Bị hắn ảnh hưởng, nàng cũng thích xem trận pháp, những lúc nhàn rỗi thường lôi ra nghiên cứu.

Trận pháp rừng trúc kiếp trước nàng cũng đã từng xem qua, theo trí nhớ kiếp trước phá được trận pháp, bình yên xông qua rừng trúc, phi thân leo tường rời đi.

Một bóng trắng đứng yên dưới hành lang, bạch y trong bóng đêm đặc biệt kỳ ảo mờ mịt.

Đột nhiên, bên cạnh bóng trắng xuất hiện một bóng đen cùng một thể với bóng đêm: “Công tử, có muốn đem người này bắt trở lại hay không??”

“Không cần” Tần Liễm thản nhiên nói.

Biết y thuật, biết dịch dung. Nữ giả nam trang đoạt phần thưởng, đánh Vinh vương một trận, phá được trận rừng trúc. Không biết nha đầu kia tiếp theo còn có thể mang lại cho hắn bao nhiêu kinh hỷ, hắn đột nhiên hết sức mong đợi.

Thanh Linh trở lại phủ Tướng quân cũng đã được mấy ngày, nhưng vẫn chưa nghe tin tức không tốt nào từ Tướng phủ truyền ra, nàng rất yên tâm cầm hai viên dạ minh châu đến tiệm cầm đồ, đổi được không ít tiền bạc.

Buổi trưa lúc trở lại Tướng quân phủ ngẫu nhiên gặp lại Hách Liên Dực. Vết thương trên mặt Hách Liên Dực bị Thanh Linh đánh đã lành. Hắn vừa thấy nàng liền tiến lên lôi kéo làm quen.

Thanh Linh cười lạnh, Hách Liên Dực muốn lôi kéo phủ Tướng quân, nên mấy ngày trước cùng Diệp Thanh Ngọc đi vô cùng gần. Sau khi phát hiện mặt Diệp Thanh Ngọc bị hủy, hắn tám phần là không nhìn được dung mạo bị hủy kia, nên ngược lại đem chủ ý đánh lên đầu nàng.

“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, không xong rồi, nô tỳ nhìn thấy Vinh vương tự mình đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, hai người còn vừa nói vừa cười.” Hương Lá vội vàng xông vào phòng ngủ Diệp Thanh Ngọc, nàng bây giờ đã là đại nha đầu bên cạnh Đại tiểu thư.

Diệp Thanh Ngọc nghe vậy, hé ra khuôn mặt vốn đã xấu xí dần vặn vẹo, càng thêm như ma quỷ. Bàn tay nàng vung lên một cái, ấm trà cùng vài cái cốc trên bàn toàn bộ đều rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn xoang xoảng của ly trà vang khắp phòng.

Hương Diệp đứng ở một bên bị cơn tức giận của Diệp Thanh Ngọc dọa sợ, không dám hó hé ra một tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN