Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Chương 95 - Chương 85.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê


Chương 95 - Chương 85.1



Editor: Yên Nhi

Tây Thành Bá nhìn chằm chằm sườn mặt của Tần Liễm, trong lòng lạnh lẽo.

“Trả Ngọc Ban Chỉ lại cho Bản Thái tử!” Hắn nói, trong giọng nói mang theo tuyệt vọng và giãy giụa.

Ánh mắt của Thanh Linh quái dị liếc nhìn hắn một cái: “Hiện giờ Bản công tử là chủ nhân của Ngọc Ban Chỉ này, trả lại cho ngươi sao, ngươi là đang kể chuyện cười à?”

Lần này Tây Thành Bá thật sự phun ra một búng máu, lúc hắn còn ở Tây Yến đều là đi ngang, không ngờ là đi tới Tiêu Dao Thành vậy mà bị khi dễ bắt nạt khắp nơi. Hắn hận, hắn thật sự hận, hận chính mình gặp phải Diệp Đàm – một tên giống y chang cường đạo như vậy!

Lúc này Thanh Linh lại cười tủm tỉm nhìn hắn, hắn đã sợ hãi đến chết lặng, ánh mắt dại ra nhìn nàng.

Nàng đến gần hắn, bắt lấy cổ tay của hắn rồi lấy băng hồn cắt qua. Máu đỏ thẫm chảy ra như suối, Thanh Linh lấy ra một cái lọ hứng máu đang chảy xuống của hắn.

“Ngươi muốn làm gì?” Hắn vốn nghĩ rằng mình đã run sợ chết lặng, lại lần nữa trở nên sợ hãi.

Lúc trước Bạch Nhiên bị Thanh Linh phân phó đi nấu canh Đông Tiễn Thảo đã trở lại, hắn bưng chén thuốc trong tay, nhìn thấy máu của Tây Thành Bá được Thanh Linh đựng vào lọ thì kinh ngạc nói: “Nhị công tử, ngài đây là?”

“Lấy máu, luyện chế thuốc giải, bỏ canh Đông Tiễn Thảo vào trong lọ đi.” Nàng trả lời, máu trên người của Tần Liễm nàng bất luận thế nào đều luyến tiếc xài, đành phải uất ức xài máu của Tây Thành Bá.

Canh Đông Tiễn Thảo có tác dụng duy trì máu không đông lại, chờ đến lúc nàng rảnh rỗi, sẽ suy nghĩ phải làm thế nào luyện máu này thành thuốc giải độc có thể tùy thân mang theo bên mình.

Tây Thành Bá té xỉu, bi thương kêu lên: Sao hắn lại gặp gỡ gia hỏa ăn thịt người không nhả xương này vậy chứ!

“Ngươi giết bổn Thái tử sẽ không có chỗ tốt gì đâu.” Máu từng chút chảy sạch, hắn có thể cảm thấy sinh mệnh cũng đang từng chút xói mòn, chân chính cảm nhận được tuyệt vọng.

“Nói cho ta cách dùng Ngọc Ban Chỉ, ta sẽ dừng tay.” Nàng cầm Ngọc Ban Chỉ, lại không biết điểm liên lạc giữa những thám tử phân bố ở các quốc gia của Trần gia, tìm không thấy người liên lạc, thì dù có lấy được Ngọc Ban Chỉ thì nó cũng trở thành đồ phế thải mà thôi.

Tây Thành Bá mím chặt môi, không nói.

Nàng thở dài: “Không nói? Ai, để cho ngươi chảy máu đến chết vẫn là tốt nhất. Ngươi chết rồi thì cũng hết chuyện thôi, hắc hắc, chỉ là lại tiện nghi đệ đệ tốt Tây Thành Hạ của ngươi rồi.” Nói xong, nàng dùng chủy thủ rạch một chút khiến miệng vết thương trên cổ tay hắn lớn thêm chút nữa.

Ánh mắt Tây Thành phức tạp, giống như là đang giãy giụa.

“Như vậy đi, ngươi nói cho ta điểm liên lạc của thám tử Trần gia ở Nam Hạ đi, ta liền lập tức dừng tay.”

Ánh mắt Tây Thành Bá khẽ xoay chuyển, làm lần giãy giụa cuối cùng: “Còn có, ngươi không được để lộ ra chuyện của hoang mạc Tây Lâm.” Hắn yêu cầu nói.

Thanh Linh nhìn về phía Tần Liễm, không tiếng động hỏi ý hắn, sau khi hắn gật đầu, nàng mới nói: “Có thể.”

Sau khi Tây Thành Bá thống khổ giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn đồng ý nói cho nàng điểm liên lạc của thám tử Trần gia ở Nam Hạ.

Thôi thôi, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.

“Có thể dừng tay chưa?” Hắn nén giận nói.

“Gấp cái gì? Chỉ là muốn lấy một ít máu của ngươi thôi mà.” Thanh Linh nói.

Bạch Nhiên ở một bên nhìn lộ ra vẻ mặt khinh thường, lấy hơn ba lọ máu của người ta rồi mà còn kêu mới một chút à?

“Các ngươi đang làm gì Thái Tử điện hạ vậy!” Lữ tiên sinh biết Tây Thành Bá tới tìm Diệp Đàm tính sổ, nhưng hắn đợi thật lâu cũng không thấy Tây Thành Bá trở về, liền mang theo hai võ sĩ Tây Yến tự mình đi ra tìm.

Hắn đi từ Úc Hương Viên đến nơi này, nhìn thấy tám võ sĩ Tây Yến nằm đầy đất, mà Thái Tử điện hạ tôn quý của bọn họ thì chật vật ngã trên mặt đất, tay còn bị người lấy huyết!

Lữ tiên sinh lửa giận ngập trời xông tới, mới vừa đi đến nửa đường, một tấm lụa trắng bất ngờ đánh tới, đánh hắn ngã trên mặt đất còn bị trọng thương. Hai vị võ sĩ ở phía sau hắn cũng bị y như thế, còn chưa kịp thấy rõ là ai ra tay là thì đã bị đánh ngã trên mặt đất.

“Còn đang suy nghĩ là người phương nào đến Úc Hương Viên gây sự đâu.” Thiên Nhất Tuyệt đi tới, đóa mạn châu sa hoa trên vạt áo rực rỡ mà chói mắt.

Có người bẩm báo với Thiên Nhất Tuyệt, Úc Hương

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN