Phế vật ma pháp sư - Chương 1: Kiếp này làm phế vật ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Phế vật ma pháp sư


Chương 1: Kiếp này làm phế vật ?


Tương truyền Chiến Thần điện là một nơi rất thần bí, người đời chỉ nghe qua danh hào của nó chứ thực hư Chiến Thần điện ở đâu, nội tình thế nào thì không ai biết được.

Thời điểm này, dưới đáy một khe nứt bửa đôi trên một vách núi khổng lồ, sâu đến vạn trượng, chung quanh sương mù bao phủ dày đặc ,lại thấy như ẩn như hiện một toà điện ngọc cổ kính, bên cạnh có một thác nước treo ngang, có chim sa, có cá nhảy, cảnh tượng tựa chốn bồng lai tiên cảnh đầy hư ảo.

Người ngoài không biết nơi đây là gì, chỉ có các cao tầng, và cực ít các nội môn đệ tử mới biết, đây là một trong tam điện chính của Chiến Thần điện.

Lúc này, bên trong đại điện xuất hiện hai bóng người. Một lão nhân tóc bạc trắng, xung quanh tỏa ra khí tức phừng phừng, dáng người cao gầy, cặp mắt có hỗn độn quấn quanh như muốn xuyên thấu mọi thứ. Phía đối diện bên trái lão là một vị nam trung niên, ước chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, thân mang đạo bào tím ,mơ hồ bảo quang lấp loé như ẩn như hiện. Nếu có người ngoài ở đây, trông thấy hai vị này, chỉ sợ sẽ vô cùng chấn động.

“Khiếu Phong chết rồi “

Lão nhân khẽ đưa ánh mắt tới một chiếc ghế trống, nhẹ nhàng nói. Phải biết lão đã từng này tuổi, đối với một người chết chỉ sợ cũng sẽ vô cùng dửng dưng, không thèm quan tâm, tuy nhiên việc này quá mức quan trọng, liên quan đến rất nhiều nhân vật đầu sỏ.

“Chết rồi?”

Nam trung niên nghe biến sắc, lòng trầm xuống, hiển nhiên là không ngờ được, giọng nói mang theo một lực lượng vô hình, đè ép chung quanh, rất là nặng nề.

Lão nhân và vị nam trung niên này tuy tuổi tác có chút chênh lệch nhưng bối phận lại ngang hàng, là nhị vị điện chủ của Chiến Thần điện.

Hai vị điện chủ trầm mặc, không ai nói với ai câu nào nữa nhưng trong lòng trăm mối. Vốn Chiến Thần điện cả thảy có chín vị hộ pháp, năm vị trưởng lão và ba vị điện chủ, cảnh giới cả ba vị điện chủ đều là Chí Tôn pháp sư. Bây giờ đột nhiên chết mất một vị, Chiến Thần điện chẳng khác gì một con quái vật bị cắt mất một cái chân . Bảo sao họ không trầm mặc cho được. Hơn nữa thông tin này nếu truyền ra nội bộ Chiến Thần điện, chỉ sợ tất cả các đệ tử đều phải chịu một sự đả kích nặng nề.

Lát sau, chỉ thấy nam trung niên hít một hơi, hỏi rằng:

“ Dạ lão, thế vật kia đâu ?”

Mặc dù địa vị ngang nhau, thế nhưng nam trung niên vẫn kính gọi lão nhân một tiếng “ Dạ lão”, có thể thấy được hắn vẫn là tâm kính đối với lão nhân này.

Mà lão nhân khẽ lắc đầu trả lời:

“Không rõ, theo tin tức thu thập được, Khiếu Phong giao chiến với Đế Quân ba ngày ba đêm bất phân thắng bại, tuy nhiên sau cùng xuất hiện một người thần bí liên thủ với Đế Quân đánh hắn ngã xuống, vật kia cũng biến mất không thấy”

Nam trung niên khẽ cau mày:

“ Dạ lão, rốt cuộc thần bí nhân này là ai? Không lẽ vật kia bị Đế Quân cướp đi rồi?”

Đối diện với câu hỏi của nam trung niên, lão nhân khẽ liếc hắn một cái, sau đó lại thở ra một hơi nói:

“ Chưa biết được, tạm thời chúng ta cứ đứng một bên quan sát xem sao đã, ngay cả cái chết của Khiếu Phong cũng không nên thông báo ra vội”

Cách điện đài của Chiến Thần điện rất xa xôi, có một vật thể lạ đang bay trên không trung. Vật thể dạng trong suốt, có thể nhìn xuyên qua giống như một tấm màn mỏng, xung quanh được bao bọc bởi một lực lượng vừa thần bí vừa cường đại.

“ Khốn kiếp! Đế Quân khốn kiếp!”

Lúc này Khiếu Phong không còn uy diễm như xưa nữa, hắn chỉ còn một phần tàn hồn còn sót lại không ngừng chửi bới. Hắn đã rất cực nhọc để đoạt vật đó về tay, không ngờ cuối cùng bị ép phải sử dụng. Mang theo một ít tàn hồn còn lại, hắn thầm mong sẽ tìm được một cơ thể vô chủ để nhập vào, nếu không hắn sẽ tan biến, vĩnh viên không thể siêu sinh. Nhưng đời nào có như mơ ? Hắn phù dật khắp nơi đã hai ngày mà không thấy một cái xác người nào để nhập vào, mà toàn xác chó, xác dê không. Điều này làm hắn càng muốn phát điên. Trong khi ma lực bảo vệ tàn hồn ngày càng suy yếu.

“ Đó là?”

Đúng lúc đang sắp tuyệt vọng, Khiếu Phong bỗng thấy trong một góc khuất bên vệ đường có một người chết. Lập tức hắn mừng như điên, muốn vái lạy thổ địa một phen. Khiếu Phong không do dự lập tức bay xuống. Trước mắt hắn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đầu tóc rối vò như tổ quả, khuôn mặt dài, sống mũi thô kệch. Đặc biệt là hàm răng vẩu của hắn vô cùng kinh dị, y chang một cái bò cào. Cộng thêm một cái mụn ruồi to bằng hạt đậu trên khoé mép, trông hắn thật giống một tên đại lưu manh chính hiệu. Tóm lại ngoại hình quá tầm thường, nếu không muốn nói là vô cùng, vô cùng xấu. Khiếu Phong trong lòng đang vui sướng đột nhiên như bị sét đánh vụt tắt. Nếu bây giờ hắn có một khuôn mặt, hẳn sẽ là đen ngòm xám xịt.

Phải biết kiếp trước hắn tuy không dám nhận là anh tuấn nhưng chung quy khuôn mặt cũng dễ nhìn. Bây giờ tự nhiên bảo hắn đầu nhập vào một thân thể vô cùng khó coi thế này, hắn cũng cảm thấy hơi do dự.

“ Thôi kệ đi, dù sao cũng chết, có thân thể vẫn tốt hơn”

Tự nhủ trấn an bản thân, Khiếu Phong tàn hồn đột nhiên loé lên, biến mất vào trong cái xác kia, bắt đầu dung hợp.

Thời gian không ngừng trôi, một canh giờ, hai canh giờ,.. không biết qua bao lâu, cuối cùng Khiếu Phong cũng hoàn toàn làm chủ được cơ thể. Hắn ngồi dậy, duỗi duỗi lại nắm chặt bàn tay kiểm tra một lượt xem có xảy ra vấn đề gì không, khi xác thực mọi thứ hoàn toàn bình thường, hắn mới thở ra một hơi dài, than:

“ Không nghĩ tới Diệp Khiếu Phong ta đường đường là một Chí Tôn, lại trở thành một kẻ đến cả một chút ma lực cũng không có như bây giờ”

Cảm giác tay chân không có một tia lực lượng nào, Khiếu Phong không khỏi cảm thấy mất mát, lại mỉm cười tự giễu, lộ hàm răng vẩu lấp lánh. Nói thì nói vậy, nhưng hắn cũng không phải loại người không biết lý lẽ, giữ được cái mạng nhỏ là tốt rồi, miễn còn sống mọi thứ đều có thể, chung quy cũng không có gì đáng phải thất vọng.

Dung nhập thân thể xong, Khiếu Phong cũng nhận biết được lai lịch của thiếu niên này qua ký ức cũ của hắn. Thiếu niên này tên là Vũ Bằng, mười sáu tuổi, mồ côi từ nhỏ, từ lúc bảy tuổi được Nam Cung gia tộc nhận làm vào làm phục dịch. Tuy nhiên, Nam Cung gia tộc đối xử với hắn rất tàn bạo, hơi sai một chút là mắng mỏ, thậm chí cho ăn đòn liệt giường. Mới đây trong một lần hắn bị bỏ đói, không kiềm được lỡ ăn vụng một chén tế sa, sợ quá bỏ trốn mất dạng. Cuối cùng vẫn là bị chết đói ở chỗ này.

Khiếu Phong không khỏi thở dài, nghĩ đến lúc hắn còn nhỏ, phụ mẫu hắn lo cho đủ điều, không thiếu một thứ gì. Từ quần áo, tiền bạc cho đến các loại binh khí, bí thuật để hắn tu luyện, cuộc sống vô ưu vô lo. So với Vũ Bằng thì hắn may mắn hơn vạn lần. Mặc dù vậy, hắn cũng không vì thế mà lười biếng. Hắn vốn chăm chỉ, lại thông minh, cho nên tu luyện mấy chục năm đã trở thành một cái Chí Tôn pháp sư, không lâu sau lại nhậm vị nhị điện chủ của Chiến Thần điện, địa vị cùng danh vọng xa xa nào có mấy người có thể so sánh?. Trải qua gần bốn trăm năm, phụ mẫu, thân nhân sớm đã không còn, bằng hữu lúc trẻ càng chẳng còn mấy ai. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi vì thế mà cảm thấy bản thân cô tịch quá, lại khao khát có một hiền thê bầu bạn.

”Ngươi yên tâm, kiếp này có ta, tiểu tử ngươi chết cũng không vô ích”

Khiếu Phong trong bộ dáng Vũ Bằng cười cười, lại vô tình càng để nộ ra hàm răng vẩu, bộ dáng trông giống tinh tinh xổng chuồng khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng sợ.

Lúc này Khiếu Phong đứng dậy, đưa tay phủi mạnh bộ quần áo đã rách nát, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc vài cái. Hiện tại hắn cũng chưa biết phải đi đâu, chắc chắn là không quay về Nam thị phủ rồi, quay về đó để gia chủ Nam Cung gia giết hắn chắc. Tế Sa là một loại bảo vật thiên địa tái sinh, rất quý hiếm, có tác dụng tẩy tuỷ. Ăn một chén Tế Sa của lão bán mười tên Vũ Bằng đi cũng không đủ đâu. Mặc dù đối với Khiếu Phong, nó chỉ một đồ vật tầm thường, không thèm liếc một cái. Tuy nhiên, Tế Sa đối với loại tiểu gia tộc như Nam Cung gia vẫn là trân quý vô cùng. Khẽ lắc đầu, Khiếu Phong muốn tìm một cái địa phương tốt để hắn tu luyện, sớm bước vào Tinh Vân sơ kỳ. Thân thể không có một chút ma lực, hắn căn bản không quen.

Pháp sư trên thế giới này tu luyện thông thường chia theo tám đại cảnh giới, từ thấp đến cao là : Lưu Tinh, Thiên Nguyên, Chân Linh, Tam Hoá, Vũ Hoàng, Hỗn Độn, Võ Thánh, Chí Tôn. Mỗi cảnh giới lại chia thành bốn cấp độ nhỏ gồm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Càng về sau chênh lệch càng lớn khủng khiếp. Về cơ bản mỗi một pháp sư chỉ có thể thức tỉnh và thi triển một trong thất đại hệ: Địa,
Hoả, Thuỷ, Phong, Lôi, Băng, Triệu Hồi. Có hai hệ khác cực hiếm là Không Gian hệ và Thời Gian hệ, vô cùng nghịch thiên. Chỉ đến khi bản thân đạt thực lực Võ Thánh cấp độ mới có thể thức tỉnh thêm một hệ thứ hai. Tuy nhiên, có một số ít pháp sư bẩm sinh thức tỉnh được song hệ, đó đều là thiên tài các môn phái dốc lòng bồi dưỡng. Chỉ có các Chí Tôn mới có thể tuỳ ý thi triển cửu hệ, đến cấp độ này, pháp sư đều có khả năng hủy thiên diệt địa. Thời điểm đó, mọi người thường gọi hắn là Diệp Tôn Chủ.

Khiếu Phong chậm rãi lết từng bước nặng nề. Trên đường, nhiều người trông thấy hắn thì ánh mắt tỏ ra khinh khi, lại bịt mũi nhắm mắt tránh xa, vẻ mặt kinh tởm như gặp một bãi phân. Khiếu Phong vẫn là ngoài mặt làm ngơ nhưng trong lòng cười khổ không thôi, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp hoàn cảnh này.

“ Vũ Bằng”

Thời điểm này, Khiếu Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn, hắn đảo mắt nhìn quanh. Trước mắt hắn không xa lại có ba thanh niên, tuổi tác ước chừng không lớn lắm, đại khái hơn hắn hai, ba tuổi, bộ dáng đa dạng, cả ba đều đang nhìn hắn mà nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt đầy gian xảo.

Chết cha! Đây không phải mấy tên đệ tử Nam Cung gia tộc sao ?. Thời điểm Khiếu Phong trông thấy y phục của bọn chúng thì hắn đã kinh nghi rồi, bây giờ thấy hoa văn kia hắn càng thêm khẳng định.

Khiếu Phong cười cười giả bộ khờ khạo nói:

“ Không biết các vị sư huynh tìm ta là có chuyện gì sao ?”

Thấy bộ dáng đần độn của Khiếu Phong, lại lộ hàm răng vẩu ra, nhất thời ánh mắt một thanh niên tỏ ra chán ghét, nghiến răng nói:

“ Hừ! Ngươi còn muốn giả bộ? Ăn cắp Tế Sa của Gia chủ rồi bỏ trốn, gan ngươi cũng lớn thật đấy. Ngoan ngoãn theo bọn ta trở về, chờ đại trưởng lão xử tội ngươi còn có hy vọng sống”

Đoạn hắn nói xong, lại nhớ đến khoản ban thưởng kia, hai tròng mắt chợt tỏa sáng. Khiếu Phong nhíu mày, lúc này hắn có ngu ngốc cỡ nào đi nữa cũng biết nếu hắn phản kháng, ba thanh niên trước mặt này tuyệt đối sẽ dùng vũ lực, gồng ép hắn áp tải đi. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Khiếu Phong chắp tay khách khí nói:

“Kính xin ba vị sư huynh bỏ qua cho ta một lần này, Vũ Bằng cảm kích vô cùng”

Dù biết khả năng không cao, hắn vẫn cầu xin. Hắn nói lời này cũng là lời thật từ đáy lòng, hiện tại hắn chỉ là một thường nhân, không có chút lực phản kháng nào, tuỳ tiện cho người ta nhào nặn. Mà nghe Khiếu Phong nói vậy, một tên bật cười hắc hắc nói:

“ Vũ Bằng a! Điều này chúng ta không thể tự quyết định được. Tốt nhất là ngươi nên theo chúng ta về, bằng không, đừng trách chúng ta độc ác”

“ Đúng vậy”

Nói xong, lại bẻ tay kêu lạch cạch, bộ dáng rất côn đồ. Khiếu Phong trong lòng giận dữ, lúc trước khi Vũ Bằng làm việc trong Nam Cũng gia, bị đối xử tệ bạc không bằng một con chó, bây giờ còn muốn dùng mọi cách bắt hắn về luyện huyết để chiết lại Tế Sa, trừ khi hắn điên mới quay về. NAM…CUNG…GIA…TỘC, vũ bằng nghiến răng nghiến lợi phát ra từng chữ.

“Tốt thôi”

“Để ta đi th.. đám chó săn các ngươi có giỏi xông tới mà bắt lão tử”

Khiếu Phong giả vờ từ bỏ nói, song đột nhiên xoay hướng ngược lại mà chạy. Dám giờ trò với chúng ta ? Ba thanh niên kia ngây ra một lúc, vội vàng đuổi theo.

“ Giỏi cho một tên Vũ Bằng, ngươi chạy thoát sao ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN