Chờ Phong Lữ nở - Windy Hạ
Chương 1: Ban mai chiếu rọi
Dậy từ sớm tinh mơ, đọc sách, nhâm nhi trà (sữa) cũng là một thói quen tốt. Xây dựng được thói quen tốt như vậy, mà thực hiện đều đều không bỏ sót bữa nào lại càng tốt hơn!
Làn gió mát rượi từ ban công thổi vào làm bay bay những lọn tóc mai trên gương mặt thanh tú của Mao Tiểu Tuyết. Trên tay cô là cuốn sách đã được lật đến trang giữa, bên cạnh những ngón tay thanh mảnh là cốc trà (sữa) bốc khói nghi ngút. Thiệt thơ mộng a! Có điều, đôi mắt đen huyền kia không dừng lại ở trang sách đang đọc dở mà ở… dưới lòng đường!
Vốn dĩ Mao Tiểu Tuyết là một con sâu ngủ, một con sâu ngủ đích thực! Vì lý do gì đã khiến cô thay đổi quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy?
Đáp án chính là vì… Anh hàng xóm!
Hàng sáng, cứ đúng năm giờ, Triệu Khải Hoàng từ căn nhà đối diện bước ra sân tập thể dục. Nói là hàng xóm, chứ số lần Mao Tiểu Tuyết có thể gặp và nói chuyện với anh chỉ… Đếm trên đầu ngón tay mà thôi! Vì thế đây là cơ hội duy nhất mà ông trời ban cho cô. Phải chớp thời cơ!
Đã thế khi tập thể dục, Triệu Khải Hoàng còn cởi trần, để lộ vòm ngực rắn chắc, có mất máu không cơ chứ!?
Haizz… Thì ra đẹp trai cũng là một ma lực!
Quả thực Mao Tiểu Tuyết phải thương yêu ba mình hơn. Cũng nhờ ông tự dưng tự lành nổi hứng tập thể dục buổi sáng nên rủ Triệu Khải Hoàng cùng tập chung cho có động lực.
Ba ơi ba à! Sao bỗng dưng ba điển trai quá!
Tất nhiên, không phải Mao Tiểu Tuyết thích Triệu Khải Hoàng vì ngoại hình của anh. Chỉ là… Chỉ là… Từ lời nói, phong cách ăn mặc, cách ứng xử,… Tất cả mọi thứ về anh đều làm cô điên đảo.
Là ai đã nói câu: “Thích một người đâu cần lý do”? Ui, sao mà đúng thế không biết!? Từ tận đáy lòng, Mao Tiểu Tuyết muốn được gặp và xin chữ ký người đó.
Chẳng biết tự bao giờ cô đã bắt đầu quan tâm đến vẻ ngoài của bản thân rồi? Cũng chẳng phải tô son trát phấn hay quần áo đắt tiền hàng hiệu, đơn giản là mỗi khi ra khỏi nhà cô đều liếc nhìn mình trong gương, chỉnh qua mai tóc đen mượt và vuốt lại quần áo cho gọn gàng, phẳng nếp.
Vẻ xinh xắn thanh tú thì Tiểu Tuyết đã sẵn có rồi, chỉ là từ sau khi để ý tới bản thân hơn một chút, gương mặt cô thêm tươi tắn, các nét duyên dáng, mềm mại cũng trở nên rõ ràng hơn.
Gái ơi! Lớn rồi đấy!
Bỗng hai người ở dưới ngẩng đầu lên làm cô giật bắn. Mồ hôi túa ra như tắm, nét mặt gượng gạo cố tỏ ra bình tĩnh, thực may là ở khoảng cách khá xa, từ dưới nhìn lên trên nên hai người họ không mảy may phát hiện ra những dấu hiệu vô cùng bất thường ấy. Thế là Mao Tiểu Tuyết nhanh trí, nét mặt tỏ ra hào hứng, ra sức cổ vũ:
– Ba ơi! Cố lên! Cố lên!
“Hừm…” Chú Mao Đồng gật đầu hài lòng, vậy ra là con bé nhìn mình. Hóa ra lâu nay không uổng công bỏ ra bao công sức tập luyện. Không bận tâm xem Triệu Khải Hoàng có phải là lý do thực sự hay không, ông bố nào đó vẫn tin tưởng bản thân đã rèn luyện được thói quen tốt cho cô con gái.
Hu hu ba ơi con gái bất hiếu…
Triệu Khải Hoàng nhíu mày, ngước nhìn cô với ánh mắt khó hiểu rồi quay đi. Mọi thứ lại trôi đi như thể, như thể chưa hề có điều gì bất thường xảy ra trước đó. Mao Tiểu Tuyết nói không thất vọng thì là nói dối.
Không lẽ cô lu mờ đến thế? Không lẽ cô không đáng để anh bận tâm đến thế?
À mà thôi!
Thoát được kiếp nạn này là may mắn lắm rồi. Tất cả những thứ khác không cần quan tâm. Quên… quên hết đi… quên hết mau…
Thứ hai đầu tuần phải đến thật sớm. Sau khi xong xuôi đâu vào đó, Mao Tiểu Tuyết cất tờ tiền ăn sáng xanh lè còn thơm mùi nhựa mới vào nơi mà cô cho là an – toàn – nhất – có – thể rồi đạp xe lao như bay đến trường.
Ây da… muốn ăn sáng phải vòng đi vòng lại rồi rẽ vào con hẻm. Vừa rẻ vừa ngon mà lại… Lười quá! Thôi, hôm nay nhịn ăn sáng!
Như thường lệ sẽ là Mao Tiểu Tuyết đứng đợi Mạc Tinh Nguyệt ở cổng trường, còn hôm nay thì ngược lại hoàn toàn. Có một sự thay đổi không hề nhẹ! Không lẽ Trái Đất đã đảo ngược? Hay là cô vô nhầm hành tinh mất rồi!?
Ai đó trả cho con này đĩa bay về hành tinh mẹ cái!
Hỏi bất cứ đứa bạn nào cũng phải thừa nhận, Mạc Tinh Nguyệt hầu như toàn đến sát giờ. Còn những lần không đến sát giờ thì sẽ là đi muộn, đi muộn thực sự!
Có điều tâm trạng rối bời ngày hôm nay không cho phép Mao Tiểu Tuyết còn bận tâm quá lâu vào sự bất thường ấy. Cả hai vừa đi vừa ríu rít chuyện trò không ngừng. Cuối cùng, không thể giữ bí mật thêm được nữa, Mạc Tinh Nguyệt còn chưa kịp tra hỏi, Mao Tiểu Tuyết đã…
Tự khai!
– Tinh Nguyệt… Tao muốn nói mày nghe cái này… – Tiểu Tuyết cắn môi, ngập ngừng nói – Mày không được cười tao đâu đấy nhé!
– Rồi rồi, ok, nói đi – Tinh Nguyệt gật đầu lia lịa.
– Thực ra… thực ra… dạo này… tao… – Cô ngập ngừng, bẻ ngón tay.
– Ơ hay… Mày là này thế nào!?? – Tinh Nguyệt vểnh tai.
– Nhưng mày phải hứa, phải hứa không được kể với ai cơ – Tiểu Tuyết vẫn do dự – Cái này là bí mật, bí mật tuyệt đối!
– Ừ tao hứa! Gớm, mày cứ nói thử xem nào – Tinh Nguyệt gật đầu đợt hai. Trong lòng không khỏi kinh hãi, con nhỏ này trở nên nhõng nhẽo, ủy mị từ bao giờ vậy!? – Làm cái gì mà ghê thế!
– Tao… đang thích một người – Tiểu Tuyết nhắm mắt, lấy hết can đảm. Mặt cô đỏ như trái cà chua chín.
– Hả!? Ai? Giới tính thế nào? Ngoại hình ra sao? Tính cách như nào!? Bla bla…
Này…
– Tao có phải bạn mày không thế Mạc Tinh Nguyệt?!
****
Xưa nay, trong mắt tất cả những người hàng xóm láng giềng, Mao Tiểu Tuyết là một con nhóc hỗn láo, suốt ngày nhăn nhó, cau có mặt mày, đã thế còn soi mói chi li. Cô cũng không thích trẻ con, không chơi với chúng, cả với em gái ruột cũng không ngoại lệ!
Buồn cười nhỉ?
Con người ta bao giờ chẳng thị phi như thế! Những điểm tốt điều lành thì lúc nào cũng giậm chân tại chỗ, nhưng tiếng xấu thì lan nhanh còn hơn cả điện xẹt nữa. Người này nói với người kia, người kia kể cho người kìa,… mỗi người lại thêm chút mắm chút muối vào. Bảo sao! Các câu chuyện ngày xưa thường có bao nhiêu là dị bản!
“Cơn bão nào đưa em tới đây?”
“Bão thị phi chị ạ!”
Thế đấy! Lúc mắng nhiếc người khác thậm tệ, họ thường không suy xét đúng sai, không đặt mình vào địa vị của người khác, không tự liên hệ với bản thân có được tốt vậy không mà bàn tán. Hóa ra cái miệng không sinh ra để ăn cơm, mà sinh ra để đàm tiếu chuyện đời. Ôi chao! Phải chăng họ là những bậc cao tăng đắc đạo, thấu hiểu thế gian!?
Con nhóc hỗn láo, suốt ngày nhăn nhó ấy ngày nào về nhà cũng phải làm biết bao nhiêu là chuyện: bế em, cho em ăn, nấu cơm, quét nhà, lau nhà, lau bàn ghế, giặt quần áo, phơi quần áo, gấp quần áo, là quần áo,… vân vân, mây mây và chim chim, chẳng được ngơi tay. Còn con của họ? Ngồi vểnh râu xem ti vi chứ làm được gì! Đã thế, về đến nhà, lúc nào Mao Tiểu Tuyết cũng phải nghe mẹ phàn nàn, nghe ba quát mắng. Lúc cô học bài thì mẹ bắt làm việc nhà, làm việc nhà không có thời gian học thì ba lại chê học dốt, lười học.
Có phải mâu thuẫn quá rồi không!?
Đó chính là lí do vì sao con bé ấy gắt gỏng đấy!
Lắm lúc, Mao Tiểu Tuyết còn tự hỏi: nếu mẹ mình còn sống, mọi chuyện sẽ ra sao?
Có phải tất cả sẽ theo một chiều hướng khác, tốt đẹp hơn?
Cô thực sự không biết!
Người mẹ hiện tại của cô còn có một đứa con riêng, tên là Ngọc Thảo. Bao giờ Tiểu Tuyết cũng bị so sánh với con bé đó.
Có hôm, cô đang học bài, nghe thấy tiếng mẹ lúc này đang giảng bài cô em gái mới lên lớp ba.
– Mày học cho chăm vào, như chị Thảo Thảo ấy! Đừng có mà lại dốt nát như con Tuyết!
Ngọc Thảo sống cùng ông bà ngoại ruột nó ở thành phố D, thực may là con bé đó không ở đây. Chưa biết ai giỏi hơn ai đâu, nhưng thể nào nó cũng cười cô đến chết!
Thiện Trâm – cô em mới lên lớp ba đó tuy hay bị mắng vì học kém, nhưng thực chất là được chiều chuộng nhất nhà. Ai bảo, sinh ra con bé lại lanh lợi dẻo miệng hơn Tiểu Tuyết chứ!
Ông trời cũng thực quá bất công rồi!
Càng không may cho Tiểu Tuyết, chưa biết bản thân Triệu Khải Hoàng ra sao, nhưng người nhà anh hình như không ai ưa cô cả, mà, cô cũng không ưa họ.
Cũng dễ hiểu!
Mao Tiểu Tuyết xách cặp đi học, nghe thấy tiếng lanh lảnh của Miên Miên – cô em gái may mắn nào đó.
– Cô Khanh ơi, chị Thảo học _ giỏi _ đúng _ không ạ?
– Ừ đúng rồi con – Mẹ cô tươi cười.
Miên Miên thấy Tiểu Tuyết thì nói to, nhếch môi cười nửa miệng:
– Thế chị Tuyết giỏi – hay – dốt ạ?
Cùng là câu nghi vấn, cùng là phép tu từ ẩn dụ, cùng hỏi một vấn đề.
Nghe qua thì không có gì, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ thì hàm ý có vẻ không hề đơn thuần là hỏi thôi đâu.
Tất nhiên không chỉ vì thế mà cô đã ghét con nhóc, khá nhiều chuyện đã xảy ra. Vả lại Tiểu Tuyết này cũng không đến nỗi ghét ai đó tới ghét cay ghét đắng, có lời khó nghe nào mà chưa lọt vào tai cô chứ (theo Tiểu Tuyết thì là thế), vậy nên, đơn giản là không ưa. Không ưa, vậy thôi! Hôm nào nổi hứng lại có đối tượng để bóc phốt, ổn đấy chứ! :’>
Ừm, ở nhà thì vậy, nhưng đến trường, Mao Tiểu Tuyết lại là một con người hoàn toàn khác. Cực kỳ vui tươi và năng (chính xác là tăng) động, luôn luôn sôi nổi hoạt bát. Bởi lẽ khi tới trường rồi, cô không phải chịu đựng những ánh nhìn mỉa mai, chế giễu của hàng xóm, không phải nghe mẹ cằn nhằn, bố mắng mỏ, không cần quanh quẩn với đống việc nhà lộn xộn.
Chẳng hiểu sao, ngày hôm nay, niềm vui của Mao Tiểu Tuyết còn kéo dài cho tới khi đạp xe khỏi trường học. Hình như hôm nay con đường về nhà dài ra, dài ra rất nhiều “hay sao ấy! Nó thôi thúc cô đạp chầm chậm để ngắm kỹ càng những món quà quý giá mà thiên nhiên hiếm khi ban tặng. Ôi! Không lẽ cảnh vật cũng thay đổi theo tâm trạng và cảm xúc?
Đẹp đẽ quá!
Thơ mộng quá!
Đang mải cười vui tí tởn thì chiếc xe bỗng dưng dừng lại khiến Tiểu Tuyết suýt ngã, cũng may cô kịp chống chân. Tuột xích? Thủng lốp? Hết hơi?… Sao cũng được! Chẳng lẽ vui vẻ cũng là sai ư?
Cái quái…
Đang loay hoay chẳng biết làm thế nào thì cô nghe tiếng người gọi.
– Mao Tiểu Tuyết? Mao Tiểu Tuyết đó phải không?
Tiểu Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại. Cho đến mãi sau này, khi nhớ lại, cô không biết miêu tả cảm giác lúc ấy thế nào. Chỉ biết, lúc ấy… rất vui!
– A… anh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!