Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya
Chương 5:Thư hồi âm trong hộp nhận sữa(5)
.
. Dĩ nhiên, Atsuya biết có sự kiện ấy. Nó chỉ không biết việc đó xảy ra năm 1980 thôi. Lúc ấy, phương Đông và phương Tây vẫn còn đang Chiến tranh lạnh. Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Liên Xô đánh Afghanistan năm 1979. Để phản đối hành động này, Mỹ là nước đầu tiên tuyên bố tẩy chay Thế Vận Hội, sau đó kêu gọi các nước phương Tây khác cùng làm theo, Nhật Bản thì do dự cho tới phút cuối nhưng rốt cuộc vẫn bắt chước Mỹ, chọn cách tẩy chay… Đây là tóm tắt nội dung Shota tra được trên mạng. Lần đầu Atsuya được nghe chi tiết sự kiện. “Nếu vậy thì vấn đề đã được giải quyết. Chỉ cần viết trong thư là Nhật Bản sẽ không tham dự Thế Vận Hội vào năm tới nên hãy dồn sức chăm sóc người yêu, quên chuyện thi đấu đi.” Shota sa sầm mặt trước câu nói của Atsuya. “Viết thế thì còn lâu bên kia mới tin. Thực tế thì trước ngày Nhật Bản chính thức quyết định tẩy chay, vận động viên thuộc đội tuyển quốc gia Nhật Bản đều tin rằng mình vẫn có thể tham dự Thế Vận Hội mà.” “Vậy thì nói là chúng ta đang ở tương lai…” Nói được nửa câu, Atsuya bèn nhăn mặt. “Cũng không được.” “Cô ấy sẽ nghĩ là chúng ta đang đùa thôi.” Atsuya tặc lưỡi, đập nắm tay lên bàn. “Nhưng mà,” Kouhei im lặng từ nãy giờ bỗng ngập ngừng lên tiếng, “Bắt buộc phải viết lý do sao?” Atsuya và Shota cùng lúc quay sang nhìn nó. “Ý tao là…” Kouhei đưa tay gãi gáy, “Mình đâu cần viết lý do thật. Chỉ cần viết là đừng luyện tập nữa, lo chăm sóc anh ấy đi. Không được à?” Atsuya và Shota quay sang nhìn nhau. Đứa nào đứa nấy đều gật đầu. “Phải rồi.” Shota nói. “Sao mà không được. Được quá ấy chứ. Cô ấy đang xin lời khuyên xem phải làm thế nào. Cô ấy đang tuyệt vọng tới mức thấy cọng rơm thôi cũng cố bám vào. Nếu vậy thì ta đâu cần phải cho cô ấy biết lý do thật. Chỉ cần viết là nếu yêu anh ấy thì nên ở cạnh anh ấy đến phút cuối, bản thân anh ấy cũng đang mong điều đó.” Shota cầm bút bi lên và bắt đầu viết. “Thế này được không?” Đoạn thư mà Shota đưa cho Atsuya xem gần giống như những gì nó vừa nói. “Được chứ sao không.” “Tốt.” Shota cầm bức thư, ra ngoài bằng cửa sau rồi đóng cửa lại. Có tiếng mở nắp hộp nhận sữa, cả tiếng đóng nắp “sầm” nữa. Ngay sau đó là “bộp”, tiếng thứ gì đó rơi xuống ở đằng trước. Atsuya đi ra phía tiệm. Nó nhòm vào cái thùng các tông đặt trước cửa cuốn thì thấy có một phong bì. “Cảm ơn tiệm đã hồi âm. Nói thật là tôi không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời thẳng thắn thế này. Tôi cứ nghĩ sẽ nhận được câu trả lời mơ hồ hơn, vòng vo hơn, để rồi cuối cùng phải tự chọn lấy con đường của mình. Nhưng tiệm Namiya đã không làm chuyện nửa vời như thế. Chắc vì thế mà ‘Tiệm tạp hóa Namiya chuyên gỡ rối’ mới được mọi người yêu mến và tin tưởng nhỉ. ‘Nếu yêu anh ấy thì nên ở cạnh anh ấy đến phút cuối.’ Câu này đã đâm một cú thật mạnh vào tim tôi. Tiệm nói đúng. Tôi chẳng việc gì phải băn khoăn cả. Nhưng mà, tôi không thể nghĩ rằng trong thâm tâm anh ấy cũng đang mong như thế. Hôm nay tôi vừa gọi điện cho anh ấy. Nghe theo lời khuyên của tiệm Namiya, tôi định sẽ nói cho anh ấy biết ý định từ bỏ Thế Vận Hội. Nhưng như thể đọc ý nghĩ của tôi, tôi chưa kịp nói gì thì anh ấy đã nói rằng nếu có thời gian để gọi điện cho anh thì anh muốn em dành thời gian đó để luyện tập. Anh rất vui vì được nghe giọng em nhưng trong lúc trò chuyện thế này, đối thủ đang bỏ xa chúng ta đấy, nghĩ đến chuyện đó là anh sốt ruột lắm. Tôi rất lo. Nếu tôi từ bỏ Thế Vận Hội, biết đâu sự thất vọng sẽ làm bệnh tình của anh ấy trầm trọng hơn. Tôi không thể quyết định được nếu không có gì đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện đó. Tôi có yếu đuối quá không? Thỏ Ngọc cung trăng.” Đọc xong bức thư, Atsuya ngước nhìn trần nhà đầy bụi. “Chả hiểu kiểu gì. Cô này làm sao í nhỉ. Nếu không nghe người ta khuyên thì ngay từ đầu đừng có hỏi.” Shota thở dài. “Biết sao được. Cô ấy đâu biết đang tham khảo ý kiến người ở tương lai.” “Cô ấy bảo nói chuyện bằng điện thoại nghĩa là bây giờ đang sống xa người yêu nhỉ.” Kouhei vừa nhìn bức thư vừa nói. “Tội nghiệp quá.” “Cái anh người yêu này cũng khó chịu thật.” Atsuya nói. “Anh ta phải hiểu cảm giác của cô ấy chứ. Thế Vận Hội chẳng qua chỉ là phiên bản màu mè của ngày hội thể thao thôi. Thể thao chứ có gì đâu. Thử hỏi, người yêu đang lâm bệnh vô phương cứu chữa như thế thì ai mà tập trung cho thể thao được? Đừng có cậy mình mắc bệnh rồi làm khó người yêu.” “Đàn ông cũng có nỗi niềm đàn ông mà. Anh ta cũng biết tham dự Thế Vận Hội là mơ ước của cô ấy. Tao nghĩ anh ta không muốn vì mình mà cô ấy phải từ bỏ ước mơ đâu. Chắc anh ta đang cố đấy, cố để tỏ ra mạnh mẽ, cố để tỏ ra bình thản.” “Chính vì thế tao mới bực. Anh ta lại cứ say sưa cố gắng như thế.” “Có lẽ thế chăng.” “Thế đây. Chắc chắn rồi. Cứ đòi làm nữ, à không, nam anh hùng trong vở bi kịch cơ.” “Vậy thì chúng ta sẽ viết gì trong như đây?” Shota vừa rê rê tờ giấy viết thư vừa hỏi. “Viết là đầu tiên phải thức tỉnh anh ta. Cứ nói thẳng với anh ta. Đừng có trói buộc người yêu chỉ vì môn thể thao đó. Thế Vận Hội thì khác gì ngày hội thể thao, đừng có quan trọng hóa lên.” Shota nhíu mày, tay vẫn cầm bút. “Không thể bắt cô ấy nói vậy được đâu.” “Không thể hay không gì đi nữa thì cũng phải làm thôi.” “Đừng có nói năng vô lý thế. Nếu làm được thì cô ấy đã chẳng gửi thư đến đây làm gì.” Atsuya đưa hai tay vò đầu. “Phiền phức quá.” “Hay nhờ ai đó nói giúp.” Kouhei khẽ nói. “Nhờ? nhờ ai chứ?” Shota hỏi. “Anh ta có nói với ai mình mắc bệnh đâu.” “Biết là thế nhưng đến cả bố mẹ cũng không nói thì không hay lắm nhỉ? Biết đâu nói ra mọi người sẽ thông cảm cho cô ấy .” “Phải rồi.” Atsuya búng ngón tay. “Trước hết phải nói thật chuyện bệnh tình đã. Với bố mẹ cô ta hay bố mẹ anh ta cũng được. Làm thế chắc chắn sẽ không có ai bắt cô ấy phải cố gắng vì Thế Vận Hội đâu. Shota, mày cứ viết vậy đi.” “Tao hiểu rồi.” Shota nói và bắt đầu lia chiếc bút. Dưới đây là đoạn thư nó viết. “Tôi hiểu cảm giác băn khoăn của cô. Nhưng về chuyện này, xin hãy tin tôi. Hãy nghĩ rằng cô đang bị lừa và làm như tôi nói. Nói thẳng ra là anh ấy đang sai lầm. Chỉ là thể thao thôi mà. Gọi là Thế Vận Hội đấy nhưng thực chất cũng chỉ là ngày hội thể thao quy mô lớn. Vì nó mà phải lãng phí khoảng thời gian ít ỏi với người yêu thì ngốc nghếch quá. Cô nên làm cho anh ấy hiểu được điều đó. Nếu có thể, tôi rất muốn thay mặt cô để nói với anh ta. Nhưng tôi lại không thể. Vì vậy, cô hãy nhờ bố mẹ cô hoặc bố mẹ anh ấy nói giúp. Nếu cô tiết lộ chuyện bệnh tật, chắc chắn mọi người sẽ giúp cô. Cô đừng băn khoăn nữa. Hãy quên Thế Vận Hội đi. Tôi không nói điều bất lợi cho cô đâu. Hãy làm như tôi nói. Chắc chắn cô sẽ thấy đúng vì đã nghe lời tôi. Tiệm tạp hóa Namiya.” Sau khi ra bỏ thư vào hộp nhận sữa, Shota quay vào. “Bọn mình nhấn mạnh đến thế rồi nên chắc lần này ổn đấy nhỉ.” “Kouhei.” Atsuya quay về phía cửa trước gọi. “Thư đến chưa?” “Vẫn chưa.” Có tiếng đáp của Kouhei từ phía tiệm. “Chưa à? Lạ nhỉ.” Shota nghiêng đầu. “Mọi lần đều đến ngay cơ mà. Hay là tại cửa sau chưa đóng hẳn.” Shota đứng dậy như thể muốn ra kiểm tra lại. “Đến rồi.” Cuối cùng cũng có tiếng vọng lại từ phía tiệm, Kouhei cầm bức thư vào. “Lâu lắm rồi tôi mới viết cho tiệm. Tôi là Thỏ Ngọc cũng trăng. Xin tiệm thứ lỗi vì nhận được thư của tiệm gần một tháng sau tôi mới hồi âm. Tại lúc tôi đang định hồi âm thì lại có đợt tập trung đội tuyển. Nhưng có lẽ đó chỉ là lời bao biện. Bởi một phần tôi cũng không biết phải viết hồi âm thế nào. Khi đọc câu tiệm nói rằng anh ấy đang sai lầm, tôi đã hơi ngạc nhiên. Tôi ngạc nhiên vì tiệm khẳng định chắc như đinh đóng cột dù người tiệm nhắc tới đang mắc căn bệnh vô phương cứu chữa. Chỉ là thể thao thôi mà, chỉ là Thế Vận Hội thôi mà… Có lẽ vậy. Mà không, đúng là như vậy đấy. Có lẽ chúng tôi đang nghĩ ngợi vì một chuyện chẳng đáng. Nhưng tôi không thể nói với anh ấy như thế được. Tôi biết, với những người khác thì đây là chuyện chẳng cần phải bàn, nhưng cả tôi và anh ấy đều đã từng đặt cả tính mạng mình vào môn thể thao đó. Tôi cũng nghĩ, một lúc nào đó phải nói với bố mẹ hai bên về bệnh tình của anh ấy. Nhưng giờ thì chưa thể. Em gái anh ấy vừa mới sinh con, bố mẹ anh ấy đang sống trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Anh ấy nói muốn bố mẹ được hạnh phúc thêm một thời gian nữa. Tôi rất hiểu cảm giác của anh ấy. Trong đợt tập trung vừa rồi tôi có gọi điện cho anh ấy mấy lần. Khi tôi kể rằng mình đang tích cực luyện tập, anh ấy vui lắm. Không phải anh ấy diễn đâu. Kể cả thế thì tôi vẫn nên quên Thế Vận Hội đi ư? Nên bỏ thi đấu, dồn sức vào chăm sóc anh ấy? Làm thế sẽ tốt cho anh ấy hơn? Càng nghĩ tôi càng thấy rối bời. Thỏ Ngọc cung trăng.” Atsuya muốn hét lên thật to. Lúc đọc thư nó đã thấy bực bội rồi. “Gì thế này, đồ con gái mắc dịch. Người ta đã bảo thôi đi mà vẫn còn đi tập trung đội tuyển. Nhỡ lúc đi anh kia chết thì sao.” “Chắc là tại cô ấy không thể trốn tập trung trước mặt người yêu được.” Kouhei nói bằng giọng từ tốn. “Nhưng rốt cuộc có đi tập trung cũng hoài công thôi. Cái gì mà càng nghĩ càng rối bời chứ. Người ta đã bảo cho như thế rồi còn không nghe.” “Tại cô ấy nghĩ cho người yêu mà .” Shota nói. “Cô ấy không muốn tước đoạt ước mơ của người yêu.” “Trước sau gì cũng bị tước đoạt cả thôi. Đằng nào cô ta cũng không thể tham dự Thế Vận Hội được. Chết tiệt! Chẳng nhẽ không có cách gì để cho cô ta biết à.” Atsuya lắc lắc đầu gối. “Bảo cô ấy bị chấn thương thì sao nhỉ?” Kouhei nói. “Nếu bảo cô ấy không thể tham dự Thế Vận Hội vì chấn thương chắc anh người yêu sẽ thôi đấy.” “Nghe có vẻ ổn.” Atsuya tán thành song Shota lại phản đối: “Không được. Làm thế thì khác gì tước đoạt ước mơ của anh ta. Chính vì không thể làm vậy nên Thỏ Ngọc mới phải suy nghĩ chứ.” Atsuya chun mũi. “Ước với chả mơ, lắm chuyện. Đâu phải chỉ có mỗi Thế Vận Hội mới là ước mơ.” Nghe vậy, Shota mở to mắt như thể mới nghĩ ra điều gì đó. “Phải rồi. Làm cho anh ta hiểu rằng không chỉ có mỗi Thế Vận Hội mới là ước mơ. Hãy cho anh ta một ước mơ khác thay cho Thế Vận Hội. Chẳng hạn như…” Nó suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Một đứa con.” “Một đứa con?” “Trẻ con ấy. Bảo cô ấy nói rằng mình đang có thai. Tất nhiên là con của anh kia rồi. Làm thế, cô ấy sẽ buộc phải từ bỏ Thế Vận Hội. Nhưng lại có được đứa con của chính mình. Điều đó cũng sẽ trở thành động lực sống.” Atsuya sắp xếp lại ý tưởng này trong đầu. Ở giây tiếp theo, nó đập hai tay vào nhau. “Shota, mày đúng là thiên tài. Làm vậy đi. Ý tưởng hoàn hảo đấy. Anh ta chỉ sống được chừng nửa năm nữa thôi, có nói dối cũng không bị phát hiện đâu.” “Tốt rồi.” Shota nói rồi ngồi vào bàn. Atsuya nghĩ cách này chắc sẽ ổn. Tuy không rõ thời điểm anh ta phát hiện bị bệnh nhưng qua các bức thư vừa rồi thì không phải là từ nhiều tháng trước. Có vẻ như trước đó anh ta vẫn có cuộc sống bình thường nên chắc chắn phải có quan hệ tình dục. Có thể họ đã tránh thai nhưng việc này có thể giải thích bằng cách nào đó. Tuy nhiên, ngay sau khi bức thư có nội dung như trên được cho vào hộp nhận sữa, bức thư có nội dung dưới đây đã được thả vào khe nhận. “Tôi đã đọc thư của tiệm. Tôi ngạc nhiên và rồi chuyển sang khâm phục trước ý tưởng bất ngờ của tiệm. Đúng là cho anh ấy một ước mơ khác thay cho Thế Vận Hội cũng là một cách. Nếu biết tôi có thai, anh ấy sẽ không bắt tôi phá thai vì Thế Vận Hội, chắc chắn anh ấy mong tôi sẽ sinh một đứa con khỏe mạnh. Tuy nhiên lại có vấn đề ở đây. Thứ nhất là thời điểm mang thai. Lần cuối tôi quan hệ với anh ấy có lẽ là hơn ba tháng trước. Giờ mới phát hiện có thai thì nghe hơi vô lý. Nếu anh ấy đòi bằng chứng thì tôi phải làm thế nào? Trong trường hợp anh ấy tin tôi, tôi nghĩ anh ấy sẽ nói với bố mẹ. Đương nhiên chuyện cũng sẽ đến tai bố mẹ tôi. Họ hàng, người quen rồi cũng sẽ biết. Tôi không thể nói với họ rằng chuyện mang thai là giả được. Vì sẽ cần giải thích lý do nói dối. Tôi không giỏi đóng kịch. Nói dối cũng kém. Tôi không đủ tự tin để đóng kịch suốt quãng thời gian mọi người xì xào chuyện tôi có thai. Bụng mãi không thấy to thì cũng kỳ nên sẽ phải ngụy trang, song tôi không nghĩ là có thể qua mặt được mọi người. Ngoài ra, còn một vấn đề nữa cũng rất quan trọng. Trong trường hợp bệnh tình của anh ấy diễn biến chậm hơn thì có khả năng thời điểm dự sinh giả sẽ đến khi anh ấy vẫn còn sống. Đến ngày đó mà chưa thấy sinh con thì toàn bộ sự việc sẽ vỡ lở. Chỉ tưởng tượng tới sự thất vọng của anh ấy khi đó thôi cũng khiến tim tôi đau nhói. Ý tưởng của tiệm rất tuyệt nhưng vì những lý do kể trên, tôi không thể làm được. Tiệm Namiya, rất cám ơn tiệm đã nghĩ tới nhiều phương án giúp tôi. Chỉ cần được tiệm lắng nghe thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Tôi rất biết ơn tiệm. Tôi nhận ra rằng, trong chuyện này, tự tôi phải tìm câu trả lời. Tiệm không cần hồi âm thư này của tôi đâu. Tôi rất xin lỗi vì bắt tiệm phải suy nghĩ nhiều. Thỏ Ngọc cung trăng.” “Cái quái gì đây.” Atsuya ném lá thư đi rồi đứng dậy. “Bắt người ta theo đến đây rồi lại bảo không cần hồi âm đâu. Cái cô này vốn dĩ đâu có muốn nghe ý kiến người khác. Cô ta bỏ qua hết còn gì.” “Ừm, tao nghĩ điều cô ấy nói cũng là lẽ thường tình. Đúng là cứ đóng kịch suốt thì mệt lắm.” “Vớ vẩn. Người yêu đang sống dở chết dở thế kia còn muốn gì nữa nào. Một khi đã quyết tâm thì cái gì cũng làm được hết.” Atsuya ngồi trước cái bàn ở bếp. “Atsuya, mày định viết hồi âm à? Nét chữ mày khác đấy.” Shota hỏi. “Mặc kệ. Không nói cho ra nhẽ thì tao không chịu được.” “Được rồi. Mày đọc đi. Tao sẽ viết y như lời mày.” Shota ngồi đối diện với Atsuya. “Gửi Thỏ Ngọc cung trăng Cô bị hâm à? Không, đúng là cô bị hâm rồi. Tôi đã cho cô gợi ý hay như thế mà sao cô không làm theo? Tôi phải bảo cô bao nhiêu lần là hãy quên Thế Vận Hội đi thì cô mới hiểu hả? Cô có luyện tập bao nhiêu vì Thế Vận Hội đi nữa cũng vô nghĩa thôi. Chắc chắn cô sẽ không thể tham dự được. Bỏ đi. Uổng công lắm. Bản thân việc cô băn khoăn cũng là vô bổ. Thay vì băn khoăn thì hãy đến với anh ấy ngay đi. Anh ấy sẽ buồn vì cô từ bỏ Thế Vận Hội ư? Đau buồn sẽ làm bệnh tình anh ấy nặng hơn ư? Đừng hành động ngu ngốc. Việc cô không tham dự Thế Vận Hội chưa là gì đâu. Nhiều nơi trên thế giới đang có chiến tranh. Rất nhiều nước cho rằng giờ không phải lúc nghĩ đến Thế Vận Hội. Nhật Bản cũng không phải ngoại lệ. Cô sẽ sớm biết thôi. Nhưng mà thôi. Cô cứ làm như cô thích. Cứ làm đi rồi tha hồ mà hối hận. Lời cuối, cho tôi được nhắc lại. Cô bị hâm rồi. Tiệm tạp hóa Namiya
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!