Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam - 31. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 11.3: *TRÒ CHƠI CHẾT CHÓC*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam


31. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 11.3: *TRÒ CHƠI CHẾT CHÓC*


– Không có?! Không có sao?!!

Người thanh niên quát to, nét kinh ngạc thấy rõ. Tôi cũng chưa dám tin vào sự thật trước mắt, đôi môi run run định lặp lại 2 từ “đúng vậy” nhưng chẳng tài nào thốt lên được. Đại Bàng như người bị đẩy xuống vực thẳm khi mọi thứ phải nhẫn nhịn từ đầu trở thành trò hề, danh dự của người lính ấy bỗng chốc không bằng nổi một chiếc chìa khóa.

Tôi điên tiết và thật sự thất vọng, tất cả quay như con rối mua vui cho những kẻ sát nhân mà cả 3 à những kẻ hành nghề đồ tể.

1 gia đình đã bị phanh thây xẻ thịt chỉ để chuẩn bị cho một âm mưu hèn hạ, 1 trò chơi bệnh hoạn mà hắn dám ngụy biện về sự nhân tính trong con người khi ngay từ đầu tất cả đã không có nổi cái gọi là công bằng.

Dù thế nào thì chiếc đồng hồ vẫn đang đếm ngược như gáo nước lạnh không ngừng tát thẳng vào mặt cả 3.

57 giây.

Tôi đấm mạnh lên bàn mặc cho đống phân thối hoắc đang dính trong lòng bàn tay.

– Tao sẽ giết mày, nhất định sẽ giết mày!

Tôi nói với sự phẫn nộ, người thanh niên lúc này đã chạy đến bên kiểm chứng. Anh ta liên tục nhìn lên bàn mổ rồi lại quay xuống đống chất thải dưới đất, cố gắng níu kéo sự thật phũ phàng với dáng vẻ tàn tạ đáng thương. Cả người anh bất ngờ run bắn lên, đôi tay không tài nào che nổi cảm giác đau xót hiện trên gương mặt. Ít giây sau, phải cố gắng lắm anh mới có thể chạy đến bên người chị gái.

Chẳng ai trong chúng tôi có thể chấp nhận được chuyện này.

– Lũ dối trá..tao ghê..gởm chúng mày.. – Đại Bàng nói trong từng tiếng nấc nghẹn

50 giây.

– Chúng ta sẽ để mọi chuyện kết thúc như thế này sao? – tôi hỏi Đại Bàng

Đại Bàng ngồi phệt xuống đất, những ngón tay đan xen lấy nhau chốc chốc lại vò đầu bứt tai, ánh mắt hướng về phía 2 chị em nhà họ rồi lại đến cái đồng hồ tử thần.

– Liệu chiếc chìa khóa…có đúng là ở trong bụng 3 người này? – anh thẫn thờ lên tiếng

– Vậy nó ở đâu? Chúng ta thậm chí đã phải mổ bụng họ như lời hắn nói.

– Tôi cũng đang thắc mắc y như…

2 ánh mắt đồng thời chạm nhau qua ánh đèn leo lắt, rồi bỗng chốc cả tôi và Đại Bàng đều mồm miệng há hốc reo lên.

– Vẫn còn 1 người nữa!!!

Chỉ trong khoảnh khắc, chúng tôi nhanh chóng chú ý đến xác người đàn ông bị khâu miệng đang ngồi trên chiếc xe lăn. Không cần nói Đại Bàng đã cầm ngay con dao mổ trên bàn phi đến, tôi cũng tức tốc đuổi theo mồm gọi anh thanh niên.

45 giây.

Cả cơ thể người đàn ông gấp rút được chúng tôi kéo xuống sàn nhà, lột bỏ chiếc áo chua lòm khó ngửi. Qua ánh sáng trắng pha lẫn bụi bặm, đôi chân tật nguyền như hai nhánh cây già cỗi bị đốn khỏi thân để cắm lên thân xác gầy gò. Đại Bàng rạch phăng 1 đường sâu hẳn xuống dạ dày, thứ chất lỏng màu đỏ không trào ra mà thay vào đó là những cục máu đông đặc, chứng tỏ người này đã chết trước khi chúng tôi đến đây.

Cả 2 khẩn trương thao tác để nhanh chóng kết thúc công việc man rợ, dạ dày lại 1 lần nữa chẳng có gì cả, tất cả bắt đầu chùng xuống, cảm giác tuyệt vọng len lỏi nhưng vẫn cố hy vọng chiếc chìa khóa cứu sống người phụ nữ kia đang ở đâu đó trong ổ bụng. Người thanh niên lúc này cũng nhảy vào phụ giúp.

30 giây.

Chúng tôi thật sự tuyệt vọng, thật sự quá tuyệt vọng. Cái xác bị mổ xẻ tứ tung, kể cả ruột già rồi đống phân thối bên trong cũng chẳng bỏ sót mà miếng gỉ sắt khốn kiếp ấy vẫn không chịu xuất hiện! Cả 3 người ngồi thất thần, trong lòng đều dự cảm sự sống của cô gái kia sẽ chấm dứt trong gang tấc.

Đột nhiên, ánh sáng đèn pin của tôi bắt đầu yếu dần, rồi nó chợt tỏa ra 1 cách nhấp nháy khiến tôi phải vỗ nhẹ lên cánh cung để chỉnh lại.

Trong khoảng xen kẽ bởi 2 mảng sáng tối đối lập, khuôn mặt trắng bệch suốt từ trán cho đến cổ chỉ trừ cái mồm đã bị khâu của người đàn ông hiện lên thoắt ẩn thoắt hiện như muốn giết chết cả ba, nếu không đề phòng chắc chắn ông ta sẽ vùng ngay dậy bóp cổ tất cả chúng tôi.

Có lẽ nào…

– Nó ở trong mồm ông ta! Mau!! – tôi thốt lên

Chỉ mới nói đến 2 chữ “trong mồm”, Đại Bàng đã nhanh như tia chớp rạch phăng 1 đường ngang mồm xé toạc tấm da, gấp rút cắm con dao mổ vào banh rộng 2 quai hàm. Một thứ nước màu vàng có váng tanh tưởi đổ ộc ra với cái mùi kinh khủng xộc lên khiến chúng tôi không sao ngửi nổi. Người lính chiến khẩn trương bịt mũi, dí đèn vào quan sát.

– Mẹ kiếp….

– Lại thế rồi.. – anh thanh niên thấy vọng ngồi phục xuống đất

20 giây.

Chó chết, thời gian đã sắp về con số không! Tất cả những gì chúng tôi thu được chỉ là công cốc công cò và 1 sự tuyệt vọng lên tới đỉnh điểm. Tôi nhận thấy “chiếc chìa khóa” mà kẻ đó nói chỉ có thể kiếm được ở trong trí tưởng tượng hoặc không thì nó cũng ở cái nơi mà đến khi chết một mình hắn mang theo, chắc hẳn hắn đang ngồi ở đâu đó rung đùi vui mừng vì mọi việc vẫn diễn ra đúng theo kịch bản.

Những tiếng rít chợt khẽ vang từ chiếc bàn mổ khiến chúng tôi giật mình nhìn sang, sự biến đổi đã xảy ra đối với người vợ. Cô ta vẫy vùng tuy yếu ớt nhưng vô tình lại đẩy những nội tạng đặt bên cạnh rớt xuống đất, số khác thì lại bị giữ trong ổ bụng. Trông rất tởm lợm.

Tất cả chứng kiến cảnh người chết sống dậy mà không khỏi rùng mình méo mặt, chẳng thể nào chấp nhận được một điều phi lý rành rành như thế. Nó như 1 cú đấm thẳng vào các quy luật của tạo hóa bởi 1 chủng loài vi rút khát máu.

– Lũ xác sống khốn kiếp!

Anh thanh niên không kìm nổi cơn giận như bão tố. Nếu không phải do lũ người chết thì sẽ chẳng có những chuyện như vậy xảy đến, và tôi sẽ không phải mổ bụng moi gan đồng loại, ngay cả trong mơ cũng chưa từng có 1 chất liệu chớm nở.

Nhưng hiện thực là hiện thực, chúng ta chẳng ai thay đổi được quá khứ.

Tôi đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về người phụ nữ đang phải chịu nỗi thống khổ dày vò, chỉ vài giây ngắn ngủi nữa là sinh mạng sẽ tuyệt đối chấm dứt.

Cả cơ thể tôi chán nản buông thõng, trong lòng rất xót xa. Tôi cố gắng cùng Đại Bàng đi đến chỗ 2 chị em họ để xin lỗi ngay trước phút giây sinh tử.

15 giây.

1 vật thể lạ đột nhiên ngăn cản khiến tôi suýt vấp ngã. Thì ra là cái điện thoại phát ra nội dung của trò chơi quái ác, tôi được thể đá mạnh nó đi với tâm trạng tức tối uất ức, nhanh chóng nắp bật vỡ và pin bắn tung ra ngoài. Nhưng đồng thời, những lời nói của kẻ thủ ác lại đột ngột thi nhau kéo về lấp đầy suy nghĩ.

Tất cả các dữ kiện đều đã được đưa ra trước mặt, chẳng có chỗ nào là không hợp lý. Chắc chắn hắn ta đang chơi đùa với tính mạng của họ, bởi nếu không thì chiếc chìa khóa thật sự đang ở đâu?

– “3 người trong gia đình, đều bị cắt lưỡi và trói trên bàn. Chỉ có 1 chiếc chìa khóa duy nhất. Tất cả đều nhiễm máu đám người chết, biến đổi thành xác sống. Nó nằm trong bụng 1 trong số họ, xác sống, chiếc khóa..! Đúng rồi!!!!”

Tôi vui mừng reo lên khi đã giải được trò chơi hóc búa, dù biết khả năng vẫn còn là 50-50 nhưng có 1 tia hy vọng lúc này cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Sự sống của người phụ nữ không chừng vẫn có thể dành lại dù chỉ còn đúng một giây duy nhất!

– Chúng ta đều bị lừa hết cả rồi! Chiếc khìa khóa nắm giữ sinh mạng cô ta…đang nằm trong bụng Trâu Rừng!!! Nhanh! Chúng ta phải quay trở lại! Tôi sẽ giải thích sau!

Đại Bàng nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhưng cả 2 không có thời gian cho chuyện đó, ba chân bốn cẳng tức tốc phi về hành lang thứ hai. Người thanh niên cảm thấy khó hiểu chưa kịp hỏi đã bị tôi yêu cầu ở nguyên chỗ chị gái và nhắc thời gian giúp chúng tôi.

10 giây cuối cùng.

Cả 2 quỳ phục xuống cái xác của Trâu Rừng, hất bay tấm vải phủ, đặt cái đầu sang 1 bên. Phát đâm bởi dao xuyên qua bụng vô tình lại là may mắn khiến chúng tôi bớt công đoạn. Tôi lập tức xé toạc chiếc áo lính để Đại Bàng thọc tay vào trong.

– Còn 5 giây!! Nhanh lên!!! – tiếng người thanh niên hét hoảng

Dạ dày đã được móc ra ngoài, tức thì 1 vết cứa mạnh theo sau. Bốn bàn tay thoăn thoắt banh nội tạng rộng ra, trước mắt vẫn chỉ là dịch vị dà dày.

Bỗng! Tôi cảm thấy 1 vật cứng cứng rọt vào giữa 2 khe ngón tay.

– Tìm được rồi!!

Tôi khẩn trương nhặt lên, đúng là nó, chiếc chìa khóa cứu sống người phụ nữ cuối cùng đã tìm thấy rồi.

– Còn 3 giây thôi!!

Tôi gấp rút chạy hết tốc lực quay lại, đồng hồ đã nhảy về 2 giây cuối cùng. Khoảng cách vẫn còn khá xa. Sẽ không kịp mất!

– Bắt lấy!!!

Tôi hét to đồng thời ném đi chiếc chìa khóa, cũng là ném đi những hy vọng cuối cùng về phía chàng thanh niên. Cô ta sống hay chết, chỉ còn quyết định ngay lúc này thôi.

Anh ta đã bắt được.

Tôi khẩn trương chạy lại xem xét, ngay sau là Đại Bàng. Cả 2 thở phào nhẹ nhõm khi thấy đồng hồ đã chạy về con số 0 vừa lúc chiếc chìa khóa được xoáy vào ổ. Trước mặt, chàng thanh niên không giấu nổi vẻ sung sướng đang nhanh nhẹn mở 2 cánh sắt của thiết bị từ nãy vẫn ôm lấy đầu người chị gái, nhanh chóng giải thoát cô ta khỏi trò chơi quái ác.

– Tại sao…không mở được?!!

Anh ta hoảng hốt kêu lên khiến chúng tôi sững sờ tột độ.

– Cái gì?!

Đại Bàng vội vã ghé sát người kiểm tra, cố gắng kéo rồi đẩy, làm đủ mọi cách mà 2 cánh của thiết bị không hề nhúc nhích. Tôi quá đỗi hoảng sợ không biết nói gì, cứ đứng như trời chồng nhìn lên can dung dịch a-xít.

– Thiết bị này…ngay từ đầu chưa hề bị… khóa lại! Đại Bàng vừa tức giận vừa kinh hãi. Đến trong mơ tôi cũng không thể nào ngờ được khả năng này, thì ra hắn ta dùng thời gian chỉ nhằm mục đích gây áp lực tâm lý khiến chúng tôi tập trung vào việc giải thoát nạn nhân mà không để ý đến mọi thứ xung quanh. Đúng là một nước cờ quá sức thâm hiểm.

– Nếu nói vậy nghĩa là?…- tôi nói

– Là nó chính xác là 1 cú lừa ngoạn mục, hắn ta thật cao tay khi để chúng ta mới chính là người giết cô gái này sau khi bày ra đủ trò!! Chết tiệt!

– Như vậy..chị tôi sẽ phải..chết sao?

– Thiết bị này được thiết kế chỉ để khóa lại 1 lần duy nhất, khi cậu xoáy ổ khóa đã chặn lại toàn bộ chốt vẫn đang trong trạng thái mở. Đồng thời khởi động hệ thống can dung dịch axit…Xin lỗi….

– Không..không thể nào..

Người thanh niên vừa được trao hy vọng nay lại đột ngột bị lấy mất, mặt anh ta thẫn thờ như cái xác không hồn, mọi nỗi đau xảy ra liên tiếp dường như đã đập vỡ nát trái tim. Anh ta quỳ phục xuống trước người chị gái, từng giọt lệ không ngớt đổ ra không gian. Quá nhiều tổn thương, quá nhiều nước mắt, những người vô tội lần lượt phải chết còn kẻ thủ ác vẫn ung dung ngồi trong bóng tối để chơi đùa với cảm xúc của các nạn nhân.

Quân bài tiếp theo không biết sẽ là ai đây?

Chúng tôi chỉ biết ngậm ngùi xót xa, phẫn nộ cho tình cảnh của 2 chị em. Nếu hắn ta đột ngột xuất hiện lúc này, tôi sẽ không ngần ngại ghim ngay 1 mũi tên giữa trán để kết thúc sự sống của 1 loài cầm thú đội lốt người. Kể cả hắn có trốn dưới địa ngục tôi cũng nhất quyết dành lấy 1 vé để băm vằm hắn ra.

Can a-xít bắt đầu dịch chuyển, điều mà tôi sợ hãi cuối cùng cũng xảy ra, những thanh tăng-đơ liên kết bên dưới xô sang 2 bên, dòng dung dịch nhanh chóng được đổ vào 1 cái máng dẫn xuống thanh sắt bố trí ngay giữa khung kim loại. Người phụ nữ dù bị chặn họng không nói được nhưng cũng biết sự sống của mình sắp vụt tắt, thân người khẽ dãy dụa phản kháng lại định mệnh.

Nhưng rồi cô ta đột nhiên lắc mạnh, thứ chất lỏng nguy hiểm chắc chắn đã đổ ộc vào cổ họng, nếu cô ta không nuốt sẽ nhanh chóng dẫn đến tình trạng ngạt thở. Đây là 1 loại phản xạ không điều kiện của cơ thể. Cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nuốt nếu muốn tiếp tục thở để rồi lại chết khi nội tạng bị phá hủy.

1 cách giết người hết sức dã man!

Thứ axit đậm đặc này đi tới đâu sẽ phá hủy bộ phận cơ thể tương ứng tới đấy bởi nó là loại hóa chất háo nước cực mạnh, nước trong cơ thể sẽ bị hút sạch để ngưng kết lõi protein, từ vòm họng cho tới thực quản, dạ dày.

Chẳng mấy chốc, dòng hóa chất độc hại nhanh chóng trào ra khỏi mồm, chảy xuống 2 vai dính vào da thịt và quần áo. Tôi đã thấy những làn khói trắng bốc lên, phản ứng ăn mòn đang xảy ra. Người phụ nữ bây giờ đã không còn dãy dụa như trước, chắc chắc đã chết!

Cả 2 cố gắng kéo người thanh niên ra khỏi cái xác đang bị phá hủy, tâm trạng rất não nề. Những tiếng khóc thảm thiết bi ai ngay lập tức chuyển sang một tràng cười hết sức cổ quái. Đột nhiên, anh ta luồn tay qua eo rồi nhanh chóng giựt lấy khẩu súng của tôi.

1 cảm giác sợ hãi tràn đến cũng là lúc nòng súng chĩa thẳng trước mặt.

– Mày là ai?! – Đại Bàng tức giận quát lớn

(tiếc gì 1 dấu sao đề cử để động viên tác giả các bạn nhỉ? Dấu sao tuy nhỏ nhưng điều đó cho thấy bạn quan tâm đến câu chuyện đó. Và tác giả cũng rất vui nếu được kết bạn, làm quen với bạn qua facebook: https://www.facebook.com/longpham2810
Và bạn cũng đừng quên lên wall tác giả viết những dòng suy nghĩ, cảm nhận về câu chuyện để hối thúc tác giả mau ra chap mới nghen. Mãi yêu đọc giả)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN