Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm
Chương 25
Tiêu Lạc Ngọc ngó xem vài lần, cười nói “Cũng không tồi, tiết kiệm bạc đi mời gánh hát.” Hoa Diệc Khê nghe vậy nhịn không được cười ra tiếng.
Bắt đầu lên đều là đệ tử các môn phái, tất nhiên cũng không mấy lợi hại, một hồi giao đấu có thắng có bại.
“Thật nhàm chán, muốn đánh tới khi nào? Dù sao bọn họ cũng không có khả năng lên làm minh chủ võ lâm, đánh có ý nghĩa gì?” Tử Lạc ngáp một cái nói.
Tiếng hắn nói chuyện tuy rằng không lớn, ở đây lại có rất nhiều người nghe được. Trên đài hai người vừa mới phân chia thắng bại, thắng lợi chính là một đệ tử Hổ bang, nghe được Tử Lạc nói, cả giận hét “Chỉ biết châm chọc, năng lực ngươi như thế nào không lên đây? Hoa các các ngươi là đồ rùa đen rụt đầu.”
Hoa các tuy rằng ở trên giang hồ vẫn luôn nổi danh thần bí, nhưng nổi danh dù sao cũng là dụng độc, mọi người đều rất muốn xem thử võ công Hoa các. Thanh Thương cũng không ngăn trở, thấp giọng nói “Cẩn thận chút.”
Tử Lạc cười cười, phi thân lên đài cao.
“Binh khí của ngươi đâu?” Hổ bang sử dụng là loan đao, Tử Lạc vẫy vẫy tay, thản nhiên nói “Đối phó ngươi, ta ngay cả tay đều không cần.”
“Ngươi…” Người này còn chưa nói xong, đã cảm thấy trong tim đau xót, rồi sau đó ngã xuống đất không dậy nổi. Tử Lạc đi qua, nhặt lên loan đao. “Hoa các như thế nào, không phải dạng như ngươi có thể nghi ngờ.” Hắn nói, những người khác chỉ thấy hàn quang chợt lóe, ở đây rất nhiều người đều không thấy rõ tự lúc nào, Tử Lạc đã ném đao, đứng ở chính giữa đài cao.
Đệ tử Hổ bang vừa rồi, tứ chi đã bị chặt xuống, ngay cả đầu cũng bị chém rụng. Máu tươi chung quanh đài cao phun tung toé.
Màn tiếp theo khiến những người này ánh mắt chớp động, vừa rồi thời điểm Tử Lạc dụng độc bọn họ hoàn toàn không có cảm giác, rồi sau đó Tử Lạc chém rụng thân thể đệ tử Hổ bang cũng chỉ có rất ít người thấy đao pháp của hắn.
“Kế tiếp là ai?” Tử Lạc nói.
“Ta muốn giết ngươi báo thù cho tiểu Ngô.” Một đệ tử Hổ bang khác nhảy lên, giận dữ nói.
“Tiểu Ngô? Ta cảm thấy ô quy(rùa đen) rất hợp với hắn.” Tử Lạc cười ha ha, lắc mình một cái liền nhảy tới phía sau đệ tử này, chờ hắn đi đến phía sau, đệ tử này mới cuống quít quay lại.
Sau một phen trêu chọc mèo vờn chuột, Tử Lạc lúc này mới một chưởng đánh bay đệ tử này xuống dưới đài, đương nhiên trong quá trình trêu chọc không thể thiếu một ít thương tổn da thịt, nhưng không trí mạng.
Hắn không phải tên ngốc, giết người đầu tiên là vì lập uy, nhưng giết nhiều, sẽ khiến cho lòng người căm phẫn.
Có liên tục vài người đi lên, đều nhanh chóng bị Tử Lạc đánh xuống, thân pháp của hắn rất nhanh, cơ hồ mọi người chưa kịp thấy rõ chiêu thức của hắn, đã nhìn thấy đối thủ bị Tử Lạc đánh rớt lôi đài.
“Tử Lạc công phu tiến bộ rất nhiều.” Hoa Diệc Khê nhẹ giọng nói. Đây là lần đầu tiên trước mặt Tiêu Lạc Ngọc nhắc tới người Hoa các, Tiêu Lạc Ngọc nghe vậy, cười bảo “Hắn trước kia công phu không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt, chẳng qua so với hiện tại kém rất nhiều. Khi con người có mục tiêu, dĩ nhiên sẽ trưởng thành tương đối nhanh.” Thanh Thương đi tới ngồi xuống trả lời thay.
Mấy ngày nay tuy rằng Tiêu Lạc Ngọc đối Hoa Diệc Khê rất tốt hắn đều nghe thấy, cũng từng gặp qua, nhưng mà hắn thủy chung có chút không yên lòng. Vừa chủ động ngồi lại đây, đừng nói võ lâm mọi người, chính Hoa Diệc Khê cũng kinh ngạc vạn phần.
Ngược lại Tiêu Lạc Ngọc trấn định như thường, ý bảo Tiêu Vân rót cho Thanh Thương một ly trà, Thanh Thương tiếp nhận, rất vừa lòng với trấn định của Tiêu Lạc Ngọc.
“Sau khi mặt trời lặn ta sẽ tới cửa bái phỏng, mong rằng tiêu Bảo chủ tiếp kiến.” Thanh Thương nói. Tiêu Lạc Ngọc mỉm cười, vỗ vỗ Hoa Diệc Khê, cười nói “Bất cứ lúc nào cũng cung kính đón chào.”
Này có qua có lại, mọi người bắt đầu hoài nghi Hoa các cùng Tiêu gia bảo đã đạt thành hiệp nghị gì đó, biến thành đồng minh. Mà Tử Lạc cũng thuận lợi thắng mười người, được liệt vào danh sách người đầu tiên đề cử vị trí minh chủ.
Đời trước thân phận Hoa Diệc Khê chính là tại đại hội võ lâm bị người phát hiện, đời này chi bằng trực tiếp chủ động. Hoa các là bảo đảm cuối cùng của Hoa Diệc Khê, chỉ cần nhìn y mất hết võ công còn có thể chỉ huy Hoa các là biết tại Hoa các y tuyệt đối là tồn tại có một không hai.
Tuy rằng Tiêu Lạc Ngọc tự phụ có thể bảo hộ hảo Hoa Diệc Khê, nhưng thêm một cái bảo đảm vẫn tốt hơn. Hắn đã nghĩ nếu như Hoa Diệc Khê thích Hoa các, liền đem Tiêu gia bảo dọn đến Giang Nam.
Lúc này mọi người thấy Tử Lạc đơn giản thắng mười người, càng thêm nóng lòng muốn thử. Có vài người tự biết chính mình không có khả năng lên làm minh chủ võ lâm, nhưng có thể lộ diện trước mặt quần hùng, cũng hấp dẫn vô cùng.
Lần này người lên đài Tiêu Lạc Ngọc cũng nhận thức, là Lạc Thủy môn đại đệ tử Chu Lam, Chu Lam mới vừa đứng trên đài cao, ánh mắt liền không tự giác nhìn về phía phương hướng Tiêu gia bảo.
Nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê trong ngực, cùng Thanh Thương đối diện, tinh quang trong mắt Chu Lam tối sầm, sau đó chắp tay đối với dưới đài nói “Tại hạ đại đệ tử Lạc Thủy môn Chu Lam, xin chỉ giáo.”
Lạc Thủy môn là đại phái nổi danh giang hồ, Chu Lam cũng là người định trước tương lai sẽ nhậm chức chưởng môn, một ít kẻ khôn khéo đương nhiên sẽ không cùng hắn tranh đoạt, lên đài đều là một số du hiệp đơn độc, cũng thực nhanh đã bị Chu Lam đánh khỏi lôi đài.
Hoa Diệc Khê cúi đầu trầm tư, sau đó nhìn Thanh Thương, Thanh Thương hiểu ý, quay lại nói với một người mặc áo choàng đen cùng hắn đến “Tả Yển.”
Hai người mặc áo choàng đen một người vốn đang mãi lo ăn uống, nghe vậy lập tức đứng lên, phi thân lên đài cao.
Thời điểm đứng trên đài, áo choàng trên người cũng bị cởi ra, dừng ở trên đài cao chính là một nam tử khoảng chừng hơn hai mươi tuổi. Nam tử một thân trường bào lam sắc, trong tay cầm hai thanh đoản kiếm.
Người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người hút một ngụm khí lạnh.
Không phải vì bộ dạng xấu xí, mà là vì người này thật sự quá mức xinh đẹp, nguyên bản vẻ đẹp Phượng Nhan đã khiến người ta cảm thấy không có khả năng còn có người đẹp hơn Phượng Nhan được nữa, nhưng nam tử này vừa xuất hiện, lập tức liền đảo điên nhận thức của mọi người.
Trên mặt Tả Yển lộ ra tươi cười, hơi hơi cúi chào mọi người. Thật nhiều người đều phải hít khí.
“Hắn cùng Hữu Yển là tả hữu hộ pháp của Hoa các, lúc ra cửa nếu không mặc áo choàng, thực dễ gây chuyện.” Thanh Thương nói. Tả Yển hướng mọi người trong Tiêu gia bảo nở nụ cười, Tiêu Lạc Ngọc có thể nghe được thanh âm hộ vệ phía sau hít khí.
Thanh Thương vẫn không yên lòng Tiêu Lạc Ngọc, vừa lúc nhân cơ hội này thăm dò một chút, Tả Yển sức quyến rũ cho tới bây giờ đều không ai có thể cự tuyệt nổi, có đôi khi ngay cả hắn đều sẽ thất thần một chút.
Tiêu Lạc Ngọc thần sắc tự nhiên, mặc dù lúc Tả Yển xuất hiện trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, nhưng cũng chỉ ngừng lại ở mức tán thưởng mà thôi.
Lúc này Chu Lam cũng có chút thất thần, mãi đến khi Tả Yển chắp tay hành lễ mới hồi phục tinh thần.
“Hoa các Tả hộ pháp, Tả Yển.” Tả Yển vẫn luôn cười cười, “Chu huynh hạ thủ lưu tình, chỉ là luận võ, điểm huyệt là ngừng được rồi, không cần đả thương người.”
Chu Lam gật đầu, đáp “Tất nhiên là như thế, xin chỉ giáo.” Dứt lời liền rút kiếm tiến lên, hai người thực nhanh đã vượt qua mấy hiệp, không thể không nói công phu Chu Lam đúng là không tồi, trong hàng đệ tử cũng là số một số hai. Tả Yển giao đấu luôn là vẻ mặt tươi cười, đoản kiếm nghênh địch cũng không rơi vào hạ phong.
Đột nhiên Tả Yển lắc mình một cái, nhanh chóng vòng ra sau Chu Lam, song kiếm nhất tề hướng bả vai Chu Lam, Chu Lam phản ứng nhạy bén, cũng không lập tức xoay thân, mà là xoay người về phía sau tránh thoát song kiếm, trường kiếm của mình cũng tùy theo hướng hai gò má Tả Yển.
Tả Yển không trốn, mà là cười với Chu Lam, tươi cười tựa như hoa nở khiến hắn ngây ngốc sửng sốt một chút, tốc độ kiếm đâm ra cũng chậm lại.
“Không tốt, Lam nhi mau tránh.” Chu Vân dưới đài hô to, nhưng đã chậm một bước, Tả Yển song kiếm tuy rằng tương đối ngắn, nhưng tốc độ của hắn lại đột nhiên nhanh hơn, song kiếm giao nhau thành hình cái kéo đánh về phía Chu Lam.
Chu Lam được Chu Vân nhắc nhở, khó khăn né một chút, nguyên bản song kiếm là hướng tới cổ họng của hắn, lúc này tránh thoát yết hầu, vai trái lại bị họa một đạo vết thương sâu có thể thấy được xương cốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vai trái Chu Lam quả thật bị phế.
“Lam nhi.” Chu Vân giận dữ, cũng không quản cái gì luận võ, nhảy lên đài cao. Hắn xem xét thương thế Chu Lam, sau đó một chưởng hướng Tả Yển đánh tới.
Nhưng Chu Vân lại bị người ngăn cản. “Chu chưởng môn, bây giờ nhanh chóng chữa trị cho Lam hiền chất mới tốt.” Ngăn Chu Vân chính là chưởng môn Thiết sa môn, Chu Vân lúc này cũng thanh tỉnh táo lại, oán hận nhìn Tả Yển một cái, ôm Chu Lam rời khỏi đài.
Người ở chỗ này cũng biết nếu luận y thuật, chỉ sợ không ai có thể hơn Hoa Diệc Khê, nhưng hiện tại rõ ràng nhìn ra Tiêu gia bảo và Hoa Diệc Khê cùng người Hoa các có liên quan, Chu Vân cũng có chút do dự, nhưng bởi vì thương thế của đồ đệ, vẫn là đi tới trước mặt Hoa Diệc Khê.
“Hoa thần y, nếu có thể chữa trị cho tiểu đồ, toàn bộ Lạc Thủy môn cảm kích vô cùng.” Khi nói chuyện, Chu Lam đã sắp bởi vì đổ máu quá nhiều hôn mê bất tỉnh. Nếu chú ý thì có thể nhìn ra, miệng vết thương trên vai trái Chu Lam còn có màu lam nhàn nhạt.
Tả Yển là người Hoa các, hắn làm sao có thể không dụng độc.
Tại Hoa các, tất cả mọi người nói kẻ đáng sợ nhất không phải là Các chủ hàng năm không thấy mặt, bởi vì Các chủ tuy rằng lạnh lùng nhưng chỉ cần không trêu chọc y, cũng sẽ không có vấn đề gì. Cũng không phải Hữu hộ pháp lạnh lùng hay Tử Lạc tính tình xúc động, mà là Tả hộ pháp luôn luôn mỉm cười thoạt nhìn cả người vô hại này.
Hoa Diệc Khê nhìn về phía Tiêu Lạc Ngọc, tuy rằng y bất mãn Chu Lam có suy nghĩ không an phận đối với Tiêu Lạc Ngọc, nhưng nếu hắn muốn y chữa trị vậy y khẳng định sẽ trị.
Tiêu Lạc Ngọc trầm tư, thản nhiên nói “Chu chưởng môn, Diệc Khê bị kẻ xấu gây thương tích, hiện tại tay chân cũng không thể hoạt động tự nhiên, cho dù muốn cứu trị cũng là hữu tâm vô lực.”
Kỳ thật Hoa Diệc Khê bây giờ tuy rằng còn chưa hoàn hảo, nhưng cứu người cũng không thành vấn đề, chính là Tiêu Lạc Ngọc đương nhiên biết vì sao Tả Yển đột nhiên được Thanh Thương phái lên, lúc này tự nhiên không thể rét lạnh tâm Hoa Diệc Khê.
Chu Vân nhìn sắc mặt Chu Lam đã tái nhợt, cảm thấy lo lắng vạn phần. Hắn nuôi nấng Chu Lam từ nhỏ, đối đãi tựa như con trai ruột, toàn bộ tâm huyết đặt tại trên người Chu Lam, hiện giờ gọi như thế nào cũng không động. Hôm nay thương thế của Chu Lam, cho dù chữa trị, cũng là một phế nhân. Trừ bỏ Hoa Diệc Khê, hắn không biết còn có ai có thể triệt để chữa khỏi Chu Lam.
“Tiêu Bảo chủ, chỉ cần đồng ý cứu trị Lam nhi, ta…” Chu Vân nói không được nữa, hắn đại diện Lạc Thủy môn, lúc này hứa hẹn cũng là Lạc Thủy môn hứa hẹn.
“Môn chủ, người xem miệng vết thương Đại sư huynh.” Một tên đệ tử Lạc Thủy môn đột nhiên kêu lên. Chu Vân nhìn lại, chỉ thấy nguyên bản máu đỏ thắm lại đột nhiên biến thành đen.
“Có độc… ” Chu Vân đột nhiên cảm thấy vô vọng, độc của hộ pháp Hoa các, nào có dễ dàng giải như vậy.
Lúc này Hoa Diệc Khê đột nhiên đưa cho Tiêu Lạc Ngọc một bình dược, Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận, hắn biết đây là Hoa Diệc Khê muốn chính mình quyết định, nghĩ nghĩ, sau đó nói “Chu môn chủ, ngươi xem như vậy được không, ta cùng Hoa các Các chủ có giao tình sâu đậm, ta nghĩ lời của ta cũng có tác dụng nhất định, không bằng…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!