Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải


Chương 2


Trích lời Gia Mộc: Hôn nhân tan vỡ sẽ là một sự tấn công rất lớn đối với bất kì ai, đặc biệt là li hôn do có người ngoại tình. Người ngoại tình luôn tìm ra lí do cho việc ngoại tình của mình, lúc này phải nói rõ cho thân chủ hiểu, bất cứ lí do đường hoàng nào cũng đều là ngụy biện. Rác chính là rác, có bao nhiêu lí do thì cũng vẫn là rác. Đương nhiên, đối với bên thứ ba, điều quan trọng nhất là phải hiểu rõ thân chủ mình thật sự muốn gì.

Sau khi nói chuyện với chị họ, Tần Du vẫn tự hỏi mình câu hỏi này. Trước khi bước lên chiếc ghế đó, cô hi vọng Trương Gia Kiệt gọi điện thoại cho cô, ăn năn hối lỗi với cô, bỏ Điền Kiều Kiều quay lại bên cạnh cô, hai người cùng tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân hoàn mĩ. Nhưng bây giờ cô không xác định được nữa, cô chỉ có thể xác định: “Tôi muốn li hôn, nhưng tôi không muốn Trương Gia Kiệt nhận được một xu nào. Tôi muốn Điền Kiều Kiều không thể sống yên ổn ở thành phố này, tôi còn muốn Trương Gia Kiệt mất việc, lại trở lại nguyên hình trước kia”.

Tần Du căm thù hai người này như vậy không phải là căm thù vô lí. Trương Gia Kiệt là mối tình đầu của cô. Khi đó cô là sinh viên đại học, Trương Gia Kiệt chỉ là sinh viên cao đẳng nghề, không có ưu điểm gì ngoài một ngoại hình rất đẹp trai. Sau khi tốt nghiệp cô cũng tìm được việc trước, Trương Gia Kiệt làm việc tại vị trí có đồng lương chỉ hơn hai ngàn tệ trong suốt ba năm, sau đó cô nhận thấy tình hình không ổn, quyết đoán bảo hắn bỏ việc đi học. Chẳng những hắn lấy được bằng đại học liên thông mà còn lấy được cả chứng chỉ chuyên ngành. Khi tìm việc lần hai, nhờ có những mói quan hệ của cô, hắn thuận lợi tìm được một công việc với mức lương một năm là năm mươi ngàn, cộng thêm tiền thưởng theo doanh số. Sau đó vì có kết quả công việc xuất sắc, hắn được tăng lương thăng chức mấy lần, mới đạt được mức lương một năm cả trăm ngàn như bây giờ. Nhưng trong thời gian trọn sáu năm trước đó, cô đều phải nuôi hắn ta, nộp học phí cho hắn, trả tiền sinh hoạt, tiền vay ngân hàng mua nhà, tiền quà cáp thăm hỏi bố mẹ hai bên.

Không ngờ chuyện đầu tiên hắn làm sau khi “thành đạt” chính là đánh đòn phủ đầu cô bằng cách cặp bồ. Cô không thể quên được Trương Gia Kiệt từng nói với cô, hắn vốn là một người không có tham vọng nhưng lại bị cô ép tiến lên phía trước, sống cùng cô khiến hắn ngạt thở, cô là một người phụ nữ đáng sợ, không có bất kì ai có thể sống với cô được hơn một năm, mấy năm nay hắn vẫn phải nhẫn nhịn cô…

Chính là những lời này đã đập nát ước mơ hoàn mĩ của Tần Du, đẩy cô đến cảnh cả ngày tự trách mình, cũng khiến cô nảy ra ý nghĩ nhảy lầu tự tử, vĩnh biệt cuộc đời vô vọng này.

Hôm qua chị họ cô lại nói: “Lúc một tháng kiếm được hai ngàn, tại sao Trương Gia Kiệt không nói em làm nó ngạt thở? Lúc nó bỏ việc, phải nhờ em nuôi ăn học, tại sao không nói em bức ép nó? Lúc đó áp lực của nó còn lớn hơn bây giờ nhiều mà sao không thấy kêu ca? Nó lí do lí trấu chỉ đơn giản là để che giấu sự thật rằng nó chỉ là một thứ rác rưởi hèn hạ!”

Tần Du chẳng qua chỉ đi nhầm vào ngõ cụt, sau khi đã suy nghĩ thông suốt, không còn ý nghĩ quyên sinh, tư tưởng báo thù cũng lập tức trở nên mạnh mẽ.

Nghe thấy điều kiện của cô, Lâm Gia Mộc gật đầu: “Tốt, sự hài lòng của khách hàng chính là tôn chỉ của chúng tôi. Trước hết cô giao một nửa chi phí, sau khi xong việc chúng tôi sẽ nhận phần còn lại. Bởi vì chị họ cô là chỗ thân quen nên tôi bớt cho cô hai mươi phần trăm”.

Trước khi đến đây, Tần Du đã nghe chị họ nói đến vấn đề này. Cô lấy mười ngàn tệ vừa rút từ ngân hàng ra giao cho Lâm Gia Mộc: “Tôi không cần giảm giá. Tôi chỉ muốn lúc anh chị bắt quả tang thì tôi phải có mặt tại hiện trường”. Tần Du còn tức giận vì một vấn đề khác, Trương Gia Kiệt vẫn tuyên bố hắn và Điền Kiều Kiều “trong sạch”, hắn chỉ ngoại tình về tình cảm chứ không hề ngoại tình thể xác. Hắn trách Tần Du hiểu lầm hắn vô căn cứ mà cứ bức bách hắn không thôi, còn làm ảnh hưởng đến công việc của Điền Kiều Kiều, vì vậy hắn mới buộc phải li hôn.

“Vẫn là câu nói kia, sự hài lòng của khách hàng chính là tôn chỉ của chúng tôi”. Lâm Gia Mộc nhận tiền, cất vào trong túi xách: “Đây là danh thiếp của tôi, chúng ta sẽ duy trì liên lạc”. Lâm Gia Mộc đưa cho cô một tấm danh thiếp, trên danh thiếp chỉ có ba chữ Lâm Gia Mộc và hai số điện thoại di động: “Bên trên là số điện thoại của tôi, bên dưới là của Trịnh Đạc. Nhưng nếu có việc gì thì cô cứ liên lạc với tôi”.

“Được rồi”.

***

Trịnh Đạc tắm xong đi từ trong phòng tắm ra, vừa vặn nhìn thấy Lâm Gia Mộc đang bỏ tiền vào két sắt: “Vẫn không tín nhiệm ngân hàng à?”

“Tạm thời không tin được”. Lâm Gia Mộc quay lại, nhíu mày nhìn trang phục của Trịnh Đạc. Áo trắng sát nách, quần soóc ka ki, dép lê, thật sự không phải trang phục làm việc: “Anh… chấp hành quy định ăn mặc tại văn phòng cho đàng hoàng vào”.

“Nếu em bố trí lại văn phòng cho giống văn phòng theo đề nghị của anh thì anh sẽ chấp hành đàng hoàng”.

Văn phòng tư vấn của Gia Mộc được mở ngay tại một căn hộ bên trên quán trà. Căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng sinh hoạt chung, phòng sinh hoạt chung chính là phòng tiếp khách, nhưng lại bày một chiếc ti vi LCD hiệu LG bốn mươi hai inch, hệ thống âm thanh ba chiều, một máy chiếu, một bộ sofa bọc da, thoạt nhìn không khác gì một căn hộ bình thường. Điểm bất đồng duy nhất so với các căn hộ khác chính là các loại thiết bị bày la liệt trong tủ thiết bị chuyên nghiệp.

Một gian phòng ngủ bày hai cái bàn, cũng là chất đầy các loại thiết bị. Phòng ngủ còn lại thì dùng làm phòng tư liệu.

Trịnh Đạc không chỉ một hai lần yêu cầu bố trí lại thành một văn phòng đúng nghĩa, đồng thời thuê một trợ lí đến làm các việc vặt vãnh nhưng Lâm Gia Mộc vẫn không đồng ý. Kết quả là hai người phải thay phiên dọn dẹp vệ sinh, vì Lâm Gia Mộc thật sự không biết làm việc nhà nên cuối cùng người làm vẫn là Trịnh Đạc đã được huấn luyện chu đáo trong quân đội. Anh ta có oán trách gì cũng là phải lẽ.

Lâm Gia Mộc vẫn không để ý tới yêu cầu của anh ta: “Đàn ông các anh thường mở những loại tin nhắn quảng cáo nào?”

Trịnh Đạc cười cười: “Tin nhắn quảng cáo bình thường thôi”.

“Đã thử rồi nhưng hắn không mắc lừa”. Lâm Gia Mộc vừa nói vừa mở trang weibo và QQ của Điền Kiều Kiều ra, quả nhiên đều là xuân buồn thu nhớ, cái gì mà tôi muốn một tình yêu quang minh chính đại; cái gì mà tình yêu làm con người thương tổn; cái gì mà nửa đêm chợt nhớ tới anh không ngủ được; anh nói trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba; mình chỉ cần đứng nhìn anh là đã đủ, vì sao cô ta lại nhất định phải cưỡng ép mình? Cô ta lại gọi điện thoại đến, mình lại khóc Lời lẽ cực kì ngây thơ trong trắng, ai không biết sự tình sẽ thật sự cho rằng cô ta mới là người bị hại.

Ngoài những thứ này thì chỉ có ảnh các loại giầy dép và quần áo cô ta mới mua. Theo đánh dấu trên các bài viết của cô ta, Lâm Gia Mộc tìm được cửa hàng trực tuyến cô ta thường xuyên mua hàng. Cô giả danh chủ cửa hàng online đó, gửi cho cô ta một tin nhắn quảng cáo sản phẩm mới, quả nhiên cô ta mở ra xem ngay. Phần mềm giám sát trên chiếc máy tính để bên trái Lâm Gia Mộc thông báo đã kiểm soát được điện thoại của Điền Kiều Kiều, cô lại giả danh Điền Kiều Kiều gửi một tin nhắn cho Trương Gia Kiệt. Một lát sau, phần mềm tiếp tục thông báo đã giám sát thành công điện thoại của Trương Gia Kiệt.

Lâm Gia Mộc mở lịch sử trò chuyện giữa hai người, lại thông qua chương trình thanh toán trực tuyến tìm được nội dung chi tiêu của hai người trên các website lớn. Bắt được chúng rồi! Chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường đồng nghiệp thông thường mà lại mua đồ lót gợi cảm cho đối phương? Thậm chí đơn hàng mua sắm sớm nhất là từ tháng năm năm ngoái, theo Tần Du nói, cuối năm ngoái quan hệ giữa cô và Trương Gia Kiệt còn rất tốt, lúc nói đến chuyện sinh con, Trương Gia Kiệt còn rất vui vẻ…

Trịnh Đạc thoáng nhìn qua danh sách mua sắm vừa được in ra: “Oa ha ha, họ yêu nhau thật là say đắm, mua một lúc năm mươi hộp Durex”. Anh ta nhíu mày, có điều cũng không hề quá kinh ngạc. Làm nghề này của họ, danh sách mua sắm kì quái đến mức nào cũng đã từng nhìn thấy, cặp nam nữ này vẫn còn được coi như “bình thường”.

“Chúng lại à ơi rồi”. Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều lại bắt đầu tán tỉnh lẫn nhau. Sau khoảng hơn năm mươi tin nhắn đong đưa vô nghĩa, Trương Gia Kiệt bắt đầu nói đến vấn đề chính: “Xin lỗi em, hình như anh không thể cho em một mái nhà đàng hoàng được. Cô ta nói li hôn thì được, nhưng nhà thì không thể cho anh”.

“Em chỉ cần được sống với anh thôi, những thứ khác em không để ý”.

Xem đến đây, Trịnh Đạc mới bật cười: “Cô ả Điền Kiều Kiều này kể ra cũng tương đối có khá phách đấy chứ”.

Lâm Gia Mộc lườm anh ta: “Đàn ông các anh vừa sinh ra đã ngu ngốc như vậy hay là sau khi trở thành đàn ông mới trở nên ngu ngốc?” Cô vừa dứt lời, Điền Kiều Kiều đã cập nhận trạng thái weibo, lại là một đoạn dài thu buồn xuân nhớ, đại để là mình bất chấp tất cả vì tình yêu, mình không cần gì hết, không thực dụng như một số người cho rằng cưới chồng mấy năm là có thể chiếm được nhà của người ta.

Lâm Gia Mộc hầu như phải bật cười. Tất cả những ả bồ nhí đều luôn nói mình vì tình yêu, cuối cùng lúc nhìn thấy tiền thì mới lòi cái mặt tham lam vô sỉ ra. Tần Du nói cô cần căn hộ, xem ra đã chạm đúng chỗ đau của ả Điền Kiều Kiều này.

Lâm Gia Mộc có điện thoại, người gọi là Tần Du: “Cô đọc weibo của cô ta rồi chứ?”

“Cô ta đã biết tôi theo dõi weibo của cô ta”.

“Bài mới đăng quả là đặc sắc”.

“Bây giờ đã có rất nhiều người biết cô ta làm bồ nhí nên đương nhiên phải đăng bài thật đặc sắc”. Tần Du cười lạnh. Khi không còn đau khổ sợ người khác biết chồng mình cặp bồ bên ngoài thì cô cũng là một người đáo để. Mới hơn ba mươi tuổi đã trở thành quản lí cao cấp của công ty, ả lễ tân Điền Kiều Kiều vừa tốt nghiệp đại học kia sao có thể so bì mức khôn ngoan với cô được: “Ngày mai là thứ bảy, tôi dẫn bố mẹ tôi đi xem nhà”.

“Ờ”.

“Số tiền gửi tiết kiệm mấy trăm ngàn dù sao cũng phải tiêu hết mới được”.

Bố mẹ Tần Du là người bản địa, cả hai người đều thành thật chất phác, một người là công nhân xí nghiệp quốc doanh đã về hưu, một người thôi việc mở một cửa hàng nhỏ ở nhà. Trước kia ông bà có một căn hộ tập thể được phát, đến lúc cải cách nhà đất, hai người đã gom góp hơn mười ngàn để mua đứt căn hộ này luôn. Hơn hai mươi năm trước, nhân dịp khu nhà tập thể đó bị giải tỏa, ông bà lại được đền bù căn nhà tám mươi lăm mét vuông hiện nay đang ở, ngoài ra còn có hai phòng ở và một gian cửa hàng cho thuê. Hai vợ chồng không thích tiêu tiền, chỉ thích dành dụm, mà dành dụm rồi cũng không đầu tư gì cả mà chỉ biết mua nhà khác. Vì vậy ngoài ngôi nhà được đền bù khi giải tỏa, ông bà còn có một cửa hàng cho thuê khác, tất cả đều là tài sản riêng của hai ông bà. Nhưng cặp vợ chồng già này vẫn sống rất giản dị, mọi người nhìn thấy đều cho rằng họ chỉ là những người dân thành phố thông thường. Nhìn chung ở thành phố này, những người như vợ chồng họ cũng không phải là hiếm.

Như vậy, lẽ ra bố mẹ cô cũng không cần mua nhà nữa làm gì, nhưng Tần Du lại nhất quyết bắt bố mẹ cô đi mua nhà mới, hiển nhiên là cô đã tìm ra cách giải quyết số tiền gửi tiết kiệm của mình.

“Đã làm thì phải mạnh tay một chút, nếu phải vay nợ thêm thì càng tốt”. Tiền gửi tiết kiệm của nhà Tần Du toàn bộ đều là một mình cô dành dụm, hai năm nay Trương Gia Kiệt mới bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng hắn lại phải nuôi bồ, sao có thể mang tiền về nhà được. Thậm chí ngày lễ ngày tết, với lí do mang về biếu bố mẹ, hắn còn lấy hơn hai mươi ngàn từ tay Tần Du. Khi ra tòa, toà án sẽ không để ý đến những chuyện này, tất cả được phân xử như tài sản chung của hai vợ chồng. Tần Du mua nhà cho bố mẹ dưới dạng cho biếu có chứng nhận của pháp luật, nhà được đăng kí tên ông bà, không có bất cứ quan hệ gì với Trương Gia Kiệt. Hắn có muốn đòi thì cũng phải kiện tụng, mà các quy định của pháp luật về vấn đề này lại rất lằng nhằng với vô số phiền phức. Cũng may là thành phố này còn chưa quy định hạn chế mua nhà đối với người đã có nhà ở, nếu không cô lại phải giải quyết rất nhiều vấn đề phiền hà khác. Việc này mà thực hiện thành công thì Trương Gia Kiệt gần như sẽ không làm gì được số tiền tiết kiệm này nữa.

“Ờ”, Tần Du cười: “Tôi còn vay chị họ thêm một trăm ngàn nữa, chị ấy không tính lãi”.

“Bố mẹ cô biết chuyện này chưa?”

“Họ còn khuyên tôi hòa giải với Trương Gia Kiệt, tôi nói hắn không thèm nghe điện thoại của tôi nữa mà suốt ngày dính lấy con bé kia. Chị họ tôi cũng khuyên bảo thêm, bây giờ bố mẹ đã ủng hộ tôi li hôn, còn nói may mà tôi chưa có con”.

“Thế thì tốt”. Chỉ sợ bố mẹ không ủng hộ chuyện này mà nhất định bắt con gái giữ lấy cái gia đình đã tan nát kia. Tình trạng của Tần Du đã đủ thê thảm rồi, nếu bố mẹ lại không thông cảm thì sớm muộn gì cô cũng lại tái diễn cảnh tối qua.

“Ơ… Trương Gia Kiệt hẹn tôi đi ăn trưa”.

“Ở đâu?” Lâm Gia Mộc thoáng nhìn màn hình máy tính. Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều đang ở một chỗ. Cô có linh cảm rằng người hẹn Tần Du không phải Trương Gia Kiệt.

Tần Du đọc địa chỉ, Lâm Gia Mộc ghi lại. Đó là một nhà hàng bình thường, cách công ty của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều không xa.

“Cô cẩn thận một chút, tôi nghi là Điền Kiều Kiều hẹn cô”.

“Hừ, cô ta hẹn tôi thì càng tốt”. Nói xong Tần Du chào tạm biệt cô.

Trịnh Đạc cầm mảnh giấy lên, xem qua địa chỉ đó: “Trưa này chúng ta xác định được chỗ ăn cơm rồi”.

Lâm Gia Mộc cười hì hì, đưa bản sao chứng minh thư của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều cho anh ta: “Hẹn tay anh em vào sinh ra tử của anh đi ăn cơm đi. Tiền cơm em trả, còn chỗ này thì em đến một mình là được”.

Trịnh Đạc gãi gãi đầu: “Thế cũng được”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN