Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải
Chương 31 : quyễn 3
***
Sau khi xuống xe, Trương Hoành Lượng chủ động chỉnh lại cà vạt. Hắn hoàn toàn không ngờ Trịnh Đạc lại lái xe thẳng đến khách sạn năm sao cao cấp nhất toàn thành phố khiến bộ âu phục tốt nhất của hắn cũng tỏ ra quá giản dị. Hắn quay lại thoáng nhìn, Trịnh Đạc vẫn mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lại tỏ ra cực kì ung dung. Trịnh Đạc ném chìa khóa xe cho nhân viên trông xe rồi đi trước vào cửa, quay lại nhìn hắn một cái: “Khách sạn năm sao, cảnh sát gần như chẳng bao giờ động vào làm gì”.
Trương Hoành Lượng gật đầu, tỏ vẻ mình cũng rất quen thuộc nơi này: “Ờ, tôi đã tới khách sạn này nhiều lần rồi, chẳng bao giờ ngờ được ở đây lại mở sòng”.
Trịnh Đạc không hề bóc mẽ hắn: “Loại sòng cao cấp này không có người giới thiệu thì anh có đi đến cửa cũng không biết bên trong đang làm gì”. Anh ta vừa nói vừa bước vào thang máy, bấm nút lên tầng 8.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, Trương Hoành Lượng vẫn vô thức hạ thấp giọng: “Ở đây phí vào bàn là bao nhiêu?”
“Phí vào bàn là mười ngàn, mỗi ván thấp nhất năm ngàn, không giới hạn cao nhất. Chủ yếu là chơi mạt chược, xì tố, cũng có Black Jack. Hai tiếng chơi thắng thua hai ba triệu cũng là bình thường”.
“Hai tiếng?”
“Mỗi lần chỉ có hai tiếng, đến giờ là thu bài kết ván”. Trịnh Đạc dẫn hắn đi ra thang máy, đi tới trước cửa phòng 802 cuối hành lang, lấy thẻ từ ra quẹt. Người bên trong phòng ngẩng đầu nhìn cửa rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc. Một cậu bé rất trẻ, thậm chí có cảm giác như chưa quá hai mươi tuổi, trên người mặc áo ngủ tơ tằm và mái tóc rối bù mở cửa phòng ngủ ra, vui vẻ chạy tới: “Trịnh đại ca, anh đến rồi”.
“Đây là bạn tôi, Lục Thiên Phóng”.
Trương Hoành Lượng vốn không hề quá để ý tên nhóc trắng trẻo quá mức, mặc áo ngủ, tóc nhuộm ba màu, hai mắt hơi thâm, nhìn rất công tử bột này, đến tận lúc Trịnh Đạc nhắc đến cái tên đó: “Lục Thiên Phóng? Bố nó là…”
Trịnh Đạc ho nhẹ một tiếng: “Hôm qua anh đã nhận lời rồi, từ hôm nay trở đi anh bắt đầu đến làm”.
“Lưu đại ca đâu?”
“Lưu đại ca của em có việc”.
“Vâng”. Lục Thiên Phóng gật đầu rất ngoan ngoãn: “Em giới thiệu mọi người cho anh biết”.
Dứt lời hắn đưa mắt nhìn một vòng: “Hai người mặc âu phục đen đó là bảo an Giáp, bảo an Ất. Ba cô gái mặc váy là Xuân Hoa, Thu Nguyệt, Đông Cúc…”
“Em lại đặt tên lung tung cho mọi người rồi”.
“Ha ha, để bảo mật mà”.
Trịnh Đạc biết, chủ yếu là tên nhóc này cơ bản không nhớ rõ hoặc thậm chí chẳng muốn nhớ tên những người không quan trọng đó. Cho dù là ô sin nhà nó đã làm gần chục năm nhưng nó cũng không nhớ người ta tên là gì, nhà ở. Ngược lại, đối với những người “quan trọng” thì nó sẽ nhớ rất kĩ chỉ sau một lần gặp mặt: “Vậy ở chỗ này anh tên là gì?”
“Anh à?” Lục Thiên Phóng gãi đầu: “Đội trưởng bảo an”.
Trịnh Đạc rất ngán ngẩm: “Đây là bạn anh, anh ấy họ Trương…”
“A, anh ấy chính là đại diện khách hàng Đinh muốn đến xem xét tình hình mà anh nói đấy à?” Xem ra trước Trương Hoành Lượng đã có các đại diện khách hàng Giáp, Ất, Bính rồi.
“Đúng vậy. Trong tay anh ấy có mấy khách hàng rất lớn”.
Lục Thiên Phóng đưa tay về phía Trương Hoành Lượng: “Bạn của Trịnh đại ca chính là bạn tôi”.
Trương Hoành Lượng đưa tay bắt tay nó. Cơ hội đổi đời Trương Hoành Lượng hắn chờ đợi bao nhiêu năm nay cuối cùng đã xuất hiện ngay trước mắt.
***
Lâm Gia Mộc nhìn màn hình theo dõi thấy Trần Thục Lương xách một túi nhựa lớn đi ra cửa, có điều không đi thang máy mà đi thang bộ. Cô lập tức đóng cửa sổ theo dõi, mở trang mua hàng trực tuyến, vừa lật đến trang thứ ba mục giày nữ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Chị Trần, hôm nay ban ngày không phải đi làm à?”
“Hôm nay tôi trực tối”. Tinh thần Trần Thục Lương tốt hơn hẳn mọi ngày, tóc không còn buộc lại mà buông xõa sau vai, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng có vẻ ít hơn mọi ngày: “Nghe nói cô và Trịnh Đạc đều thích thịt bò hấp tương tôi làm, chồng tôi bảo tôi nấu nhiều hơn một chút để mang lên cho cô”.
“Làm phiền chị thế này ngại lắm”. Lâm Gia Mộc lấy dép lê trong tủ giầy dép ra cho Trần Thục Lương thay: “Chị trực ca tối sao bạn ngày không tranh thủ ngủ một chút?”
“Tôi không ngủ được… Sáng sớm ông xã tôi đã ra ngoài gặp bạn rồi, Khải Hân cũng đi học rồi, tôi không có việc gì làm nên đi chợ mua thức ăn. Lần này không chỉ hấp thịt bò mà còn hấp cả gan gà và thịt ba chỉ nữa”.
“Hì hì, chị đi vào đi”. Lâm Gia Mộc kéo cô ta vào phòng khách, đưa tay vuốt vuốt tóc cô ta: “Chị Trần, tóc chị đẹp thật đấy, buộc lên thật sự là phí quá”.
“Biết làm sao được, yêu cầu của công việc mà. Bây giờ xõa tóc ra tôi lại thấy không quen”.
“Chị buông tóc nhìn đẹp hơn nhiều”. Lâm Gia Mộc cười nói, lại mở tủ lạnh lấy nho và chuối ra: “Nho này em mua sáng sớm hôm nay, ngọt lắm”.
“Nho năm nay ngọt hơn mọi năm”. Nói xong Trần Thục Lương lại chần chừ một lát: “Tôi nghe Khải Hân nói… buổi chiều hôm kia nó…”
Trần Khải Hân vẫn nói chuyện đó với mẹ: “Chuyện nhỏ mà, con bé Khải Hân thông minh lắm, biết phải mở cửa ra cho thoáng gió, còn biết tìm người lớn nhờ giúp đỡ. Nếu không thì có khả năng xảy ra chuyện lớn thật. Để một đứa bé ở nhà một mình như vậy thật sự là không an toàn”.
“Khải Hân rất hiểu chuyện, hơn nữa bố nó cũng ít khi để nó ở nhà một mình…”
Ít khi à? Lâm Gia Mộc đã theo dõi nhà họ Trương mấy ngày rồi, gần như ngày nào Trương Hoành Lượng cũng để Khải Hân ở nhà một mình ít nhất hai tiếng, mà ban ngày Khải Hân vẫn phải đi học: “Thỉnh thoảng một hai lần cũng không được, chị Trần, chị phải nói với anh ấy…”
“Anh ấy… tự lo được mà”.
“Ông bà nội Khải Hân đâu? Nếu bố nó không có thời gian trông con thì chị đưa nó về nhà ông bà nội cũng được”.
“Ông nội Khải Hân trúng gió liệt nửa người, mẹ chồng tôi phải chăm sóc ông. Hơn nữa ông bà ở cùng gia đình bác cả tôi, chồng tôi là con thứ. Quan hệ của anh ấy với anh trai chị gái cũng không tốt lắm”.
“À”. Gia Mộc gật đầu: “Vậy còn bà ngoại Khải Hân? Em nghe chị nói bố mẹ chị li hôn từ sớm… Mấy năm nay mẹ chị không hề liên lạc với chị à?”
Vẻ mặt Trần Thục Lương lập tức trở nên lạnh lùng: “Tôi và bà ấy không liên lạc từ lâu rồi, tôi coi như bà ấy đã chết”.
“Vậy thì…” Trước giờ khi bàn công chuyện hay thảo luận về luật pháp với người khác, Lâm Gia Mộc luôn luôn ăn nói lưu loát, nhưng nói chuyện phiếm thì lại không phải sở trường của cô: “Đúng rồi, chị Trần, em đang chọn giầy trên mạng, chị xem giúp em xem đôi nào đẹp”.
“Tôi chọn đồ kém lắm”.
“Chị cứ xem giúp em, em thật sự không quyết định được”. Lâm Gia Mộc kéo Trần Thục Lương: “Đi nào…”
“Được rồi”. Trần Thục Lương đi vào phòng ngủ, thứ đầu tiên cô ta chú ý tới không phải là màn hình máy tính mà là…
“Ơ, sao trên giường cô chỉ có một cái gối?”
Lâm Gia Mộc giải thích với vẻ thờ ơ: “Hôm qua Trịnh Đạc uống nước ngọt trên giường làm bẩn gối, em mang ra ngoài giặt khô rồi”.
“Giặt khô? Giặt khô một cái gối bao nhiêu tiền? Nếu chỉ dính nước ngọt thì có thể xử lí đơn giản mà”.
“Thật à? Em tưởng dính nước ngọt khó giặt lắm”.
“Tiệm giặt quần áo chỉ kiếm được tiền từ những người như cô thôi, thực ra dễ giặt lắm… Lần sau nếu có việc tương tự thì cô cứ nhờ tôi làm cho”.
“Chị Trần, bây giờ hiền thê lương mẫu như chị hiếm lắm, chồng chị thật là một người may mắn”.
“Những việc này đều là bà nội tôi dạy cho tôi. Bà nói phụ nữ nhất định phải chịu khó, phải biết cách chăm sóc đàn ông, chăm sóc gia đình, như vậy mới là một người phụ nữ tốt”.
“Mặt này em thật sự không ổn”.
“Các cô gái trẻ bây giờ đều không chú ý chuyện này”. Trần Thục Lương thở dài: “Năm ngoái có bốn y tá ở chỗ tôi lấy chồng, đến giờ đã có hai li hôn, còn một đôi cũng cãi nhau suốt. Hỏi bọn nó tại sao lại li hôn, nguyên nhân toàn là vì những chuyện vặt vãnh, hai người không ai nhường ai, cãi nhau suốt ngày, thế là bỏ nhau”.
“Bọn trẻ bây giờ đều coi trọng tự do mà”. Lâm Gia Mộc cười nói, cô chỉ chỉ một đôi giầy trên màn hình: “Chị Trần, chị cảm thấy đôi giày này thế nào?”
Trần Thục Lương nhìn đoi giày cao gót đó, lắc đầu: “Cao quá, bước đi sẽ không thoải mái”.
Lâm Gia Mộc nghiêng đầu nhìn: “Em cũng thấy thế… Hay là chị xem mấy đôi trong giỏ hàng của em…” Cô mở giỏ hàng ra, món hàng được đưa vào giỏ mới nhất là… Nurofen.
Trần Thục Lương hơi kinh ngạc: “Cô mua thứ này làm gì? Hiệu thuốc dưới lầu cũng có mà”.
“Thuốc bán trên mạng rẻ hơn”. Lâm Gia Mộc cười nói: “Em hay bị đau bụng. Đúng rồi, chị Trần, hiệu quả của Tramadol có tốt hơn Nurofen không?”
Nụ cười của Trần Thục Lương đông cứng trên mặt: “Tôi… Tôi bị đau thần kinh nên mới uống thuốc đó… Nếu cô chỉ bị đau bụng bình thường thì dùng Nurofen là được rồi… Cô nói hai vợ chồng cô nhiều năm chưa có con, hay là có liên quan đến chứng đau bụng này? Có cần đến bệnh viện tôi khám hay không?”
“Vợ chồng em đã khám rồi, bác sĩ nói cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì, phải trông vào duyên phận. Có thể vì mấy năm đầu tiên em vẫn tránh thai, khi đó em rất sợ có thai, ai ngờ bây giờ muốn có thai cũng không có được”.
“Chuyện này đúng là phải dựa vào duyên phận thật”. Trần Thục Lương cười rất miễn cưỡng, hiển nhiên vẫn nghĩ đến chuyện Tramadol: “Tôi còn chưa giặt quần áo, giờ phải về giặt đây”.
“Ở đây chơi lát nữa, quần áo để ngày mai giạt cũng được…”
“Ngày mai tôi còn có việc…” Trần Thục Lương nói với giọng hơi yếu ớt rồi vội vã chào Lâm Gia Mộc. Đi tới cửa, Lâm Gia Mộc gọi Trần Thục Lương lại: “Chị Trần, chị quên thay giày”.
“Ờ, đầu óc dạo này chán quá”. Trần Thục Lương quay lại, vội vã thay giầy rồi đi thẳng về nhà mà quên cả đóng cửa lại.
Nếu như là dùng thuốc bình thường thì làm sao cô ta lại bối rối như vậy, xem ra đúng là đã nghiện thuốc giảm đau rồi…
Lần này Điền Cầm Cầm thật sự phải nợ cô một ân tình rất lớn, bây giờ Lâm Gia Mộc cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều mỗi khi nghĩ đến năm mươi ngàn tệ trong thẻ ngân hàng. Thường xuyên bị bạo hành, một mình kiếm tiền nuôi cả nhà, con gái suốt ngày bị đánh đập, bản thân phải uống thuốc giảm đau tác dụng mạnh mới có thể rời giường được… Bất cứ một lí do nào cũng có thể làm cho một số người sẵn sàng lựa chọn li hôn, nhưng trong mắt Trần Thục Lương, tất cả những thứ này cộng lại cũng chỉ là những góc khuyết nhỏ của một “gia đình hạnh phúc”. Tất cả những đau khổ cô ta phải chịu đều là điều bình thường đối với người phụ nữ trong hôn nhân, cũng bình thường, hiển nhiên như việc cô ta bỏ trọn một ngày ra làm ba hộp thịt hấp to đùng cho gia đình hàng xóm chưa quen biết được nửa tháng theo chỉ thị của chồng mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!