Có cả thiên hạ nhưng mất một người... - Chương 4: Người con gái Ma Vương yêu say đắm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Có cả thiên hạ nhưng mất một người...


Chương 4: Người con gái Ma Vương yêu say đắm


\”Hôm qua tôi đã nhìn thấy cô ta\”

Sự vui mừng hiện lên trong mắt anh, như thể người chết đuối vớ được một sợi dây. Anh lập tức lao đến bên cậu hỏi nhanh \”Tiểu Quân, em nói thật sao? Mau nói cho anh biết…\”

\”Đừng gọi tôi là Tiểu Quân!\” cậu hếch mặt \”Tên của tôi là Thiên Quân!\”

\”Được rồi! Vậy Thiên Quân, em có thể cho anh biết em đã gặp Kỳ Nhi ở đâu không?\”

\”Hôm qua… sau khi chúng tôi rời đi, tôi đã thấy chị ta đến gặp Hoa tỷ!\” cậu trả lời

\”Vô Thường?\” anh thật sự ngạc nhiên khi nghe điều này, tại sao Kỳ Nhi lại đến gặp Vô Thường? Chẳng lẽ cô đã biết Vô Thường chính là Linh Miêu? Không, không thể nào…

\”Vậy em có biết Kỳ Nhi gặp Vô Thường làm gì không?\”

\”Tôi không biết, nhưng có vẻ đó là chuyện về anh, anh hùng!\” đôi mắt Thiên Quân đanh lại, nhấn mạnh những chữ cuối cùng như muốn xoáy sâu vào trái tim anh một nỗi mơ hồ. Chưa bao giờ một người như anh lại cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt dò xét của một đứa trẻ đến thế! Nó khiến anh cảm thấy như tất thay mọi thứ đều do anh gây nên… hay thực sự là như vậy nhỉ?

\”Vậy sau đó em có biết Linh Nhi đi đâu không?\” cố giữ lại chút bình tĩnh, anh gặn hỏi

\”Chuyện đó thì tôi không biết.\”

\”Thế à. Cảm ơn em!\” anh lững thững bước đi, trong tâm hồn thay vì sự lo lắng ban đầu là sự nặng trĩu của một nỗi buồn không tên

\”Khoan đã.\” Thiên Quân vội gọi theo bóng người đang thất thểu, đợi cho anh quay lại cậu mới tiếp lời \”Không biết thứ này có thể giúp gì cho anh không nhưng…\”
…..
Thiên Quân vẫn ngồi trên tảng đá nhìn về phía anh đã đi khuất bóng tự bao giờ. Thở dài một tiếng não lòng, cậu ngả người ra nằm trên tảng đá, mặc cho tiếng cười đùa không ngớt của lũ trẻ xung quanh. Đưa đôi mắt buồn bã nhìn theo những đám mây đang lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm

\”Chị cũng nên học cách sống thật với trái tim mình đi… Linh Miêu à!\”
.
.

Sâu trong khu rừng âm u, có một bóng người nhanh nhẹn lướt trên nền đất, nhẹ nhàng đến mức tưởng như chỉ là một cơn gió khẽ thoảng… Và rồi, sau vài giây chần chừ, bóng hình ấy dừng lại trước một hồ nước tuyệt đẹp.

Những tia sáng mặt trời xuyên qua khẽ lá, chiếu xuống mở ảo và làm hiện lên trên mặt nước một gương mặt điển trai của con người được bao kẻ ngưỡng mộ, anh hùng! Anh đưa mắt nhìn xung quanh, không ngờ rằng trên trần thế lại có nơi đẹp đến thế, so với sông Ngân Hà còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Làn nước trong veo gợn từng gợn li ti theo những cơn gió nhẹ nhàng, phản chiếu lại hết thảy mọi thứ xung quanh theo một cách lạ lẫm, vô tình khiến người ta cảm giác như có một thế giới khác đang nằm ngay dưới mặt nước, những cây hoa hiếm có tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ đua nhau khoe sắc trong làn sương mờ ảo càng làm tăng thêm vẻ huyền bí… đẹp động lòng người! Nhưng chẳng hiểu sao vẻ đẹp này lại mang cái gì đó buồn quá đỗi…

\”Không biết thứ này có thể giúp gì cho anh không nhưng hãy đi về phía đông tám dặm, sâu trong khu rừng, đến nơi có hồ Nguyệt Cầm muôn hoa đua nở… Đó là nơi Hoa tỷ đang sống!
Tôi nghĩ chị ấy có lẽ sẽ biết câu trả lời mà anh đang tìm kiếm!\”

Anh nhẹ nhàng đưa tay xuống hồ nước mát lành như thể muốn dùng nó để gột rửa đi hết những sầu muộn của bản thân. Những lời nói của Tiểu Quân cứ vang vọng trong đầu anh như một đoạn nhạc không hồi kết. Ngay sau khi nghe cậu nói, anh đã bất giác mà lao đi trong vô thức, cho đến lúc nhận ra thì anh đã ở nơi cần đến rồi.

Có lẽ cậu bé nói đúng, dù là vì cái gì đi chăng nữa, câu trả lời của anh chắc chắn nằm ở chỗ cô ấy. Đúng là muốn tránh cũng chẳng thể tránh được, cuối cùng thì anh vẫn phải đối mặt với Vô Thường… à không, là Linh Miêu một lần nữa.

\”Thật khiếm nhã khi xâm phạm gia trang của người khác như vậy đấy!\” Một giọng nói vang vọng trong không gian đầy cợt nhả khiến anh giật mình vội đứng bật dậy, đưa mắt nhìn quanh

\”Ai?\”

\”Hừm, không cần lo lắng quá như vậy đâu, anh hùng!\” cái giọng ấy lại một lần nữa cất lên, nhưng rõ ràng hơn. Anh cố lắng nghe thêm một lần nữa

\”Ai vậy? Mau ra mặt đi!\”

\”Haha, ai biết được! Một người ngươi chưa từng biết tên chăng~!\”

Anh rùng mình khi nhận ra tiếng nói phát ra ngay bên tai mình, nó gần đến mức anh có thể cảm nhận được cả hơi thở nóng ấm của đối phương. Lập tức quay lại nhưng sau lưng anh chỉ là một khoảng không trống vắng. Lắng tai nghe và cảm nhận những cơn gió nhẹ lướt qua trên từng ngọn cỏ. Hết trái rồi phải, bên trên, đằng sau…

\”Nhanh quá!\” anh thầm cảm thán.

Thủ pháp nhanh nhẹn nhưng lại rất nhẹ nhàng, nhịp chân rất đều đặn uyển chuyển không làm thương tổn lấy một cọng cỏ, trên đời này số người đạt được đến trình độ này chỉ không quá mười người. Và tại hồ Nguyệt Cầm này, nếu không phải Linh Miêu, thì chỉ có thể là…

\”Ma Vương!\”

Đôi mắt anh đanh lại, mở ra là muôn vàn sự giận dữ xen lẫn một chút đau thương. Bóng đen cười khẩy một cách mỉa mai, hắn từ từ bước ra từ trong bóng tối. Ánh mặt trời mờ nhạt soi rọi lên khuôn mặt thiếu niên điển trai mang đầy vẻ ma mị. Đôi mắt tím biếc như chứa chan cả vũ trụ vô thường xoáy sâu vào tâm trí người khác. Thật làm người ta bị mê hoặc!

\”Khá khen cho ngươi! Quả không hổ danh là anh hùng của thế giới, lại có thể đoán ra ta nhanh như vậy!\”

\”Cảm ơn, nhưng lời khen của ngươi ta không dám nhận!\”

\”Hửm~ lạnh lùng quá đấy! Nhưng có vẻ cái chính sự lạnh lùng này lại là điểm thu hút của ngươi nhỉ!\” hắn khẽ nhếch miệng cười \”Được rồi! Vậy ngươi đến đây làm gì? Giết ta chăng?!\”

\”Không hẳn. Trên thực tế thì ta còn không ngờ là mình sẽ gặp ngươi ở đây…\” anh đưa tay gãi đầu bình thản \”Nhưng ý kiến ngươi vừa đưa ra cũng không tồi đâu!\”

Một cơn gió thổi tung những chiếc lá khô xào xạc, tại ngay nơi này, có hai người thanh niên vô cùng tài giỏi. Một người là anh hùng của cả thế giới, người còn lại lại chính là Ma Vương, mỗi người đều mang trong mình một nỗi đau không thể nói thành lời.

Thời gian như ngưng đọng, cả hai không ai cử động, chỉ dùng ánh mắt giao tiếp như thể đang thách thức lẫn nhau. Anh vẫn giữ nguyên đôi mắt sắc lạnh nhìn kẻ đối diện dè chừng, còn hắn, hắn đáp lại anh bằng vẻ mặt mỉa mai cùng đôi mắt đầy chất ma mị của mình. Cả hai bọn họ đều biết rằng, đây là trận đấu sinh tử một mất một còn, chỉ một sơ sẩy nhỏ thôi cũng đủ để đánh mất sinh mạng của mình…

\”Chịu chết đi!\” anh bắt đầu di chuyển, lao thẳng về phía đối thủ đồng thời tạo ra một nguồn năng lượng trắng bao phủ lấy xung quanh hai bàn tay mình, và từ đó rút ra là hai thanh kiếm sắc lẹm như chính đôi mắt anh bây giờ.

Hắn vẫn đứng yên tại đó, trên môi vẫn không ngừng là một nụ cười mỉa mai. Tất cả hành động của anh đều bị thu lại trong đôi mắt tím…

\”Đừng vội vàng thế chứ, anh hùng.\” tựa như một tia chớp, hắn không quá tốn sức né được một kiếm của anh. Tạo ra giữa hai bàn tay là năng lượng tím sâu thẳm như có cả vũ trụ, nắm chặt hai tay lại, hiện tại trên tay Ma Vương là một cây quyền trượng. Khẽ nhếch môi, hắn hướng thẳng đến anh \”Vì hôm nay người chết sẽ là ngươi!\”
………………
Róc rách… róc rách…

Một con suối nhỏ hiền hòa đưa làn nước mát lành chảy đi theo quy luật vốn có nơi tự nhiên. Một cô gái nhỏ ngồi lặng lẽ bên con suối thả lòng mình theo làn mây trôi nhẹ phản chiếu trên từng con nước

\”Chẳng phải tôi đã bảo cô nên trở về với anh ấy à. Tại sao lại ngồi ở đây vậy?\” một giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình. Từ từ quay đầu lại, cô nhìn người con gái đối diện với đôi mắt đau thương

\”Linh Miêu…\”

Đứng trước mặt Kỳ Nhi bây giờ, vẫn là cô gái trong bộ đồ thướt tha với chiếc mặt nạ che đi phân nửa khuôn mặt kiều diễm, Linh Miêu. Cô nở một nụ cười dịu dàng bước đến cạnh cô gái nhỏ, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh như một người bạn thân thiết

\”Sao nào? Còn điều gì khiến cô phân vân à?\”

\”Tôi không biết nữa. Tôi không biết mình nên làm gì cho đúng cả.\” Kỳ Nhi đưa tay lên che đi khuông mặt đang bối rối, trong đầu cô bây giờ rối như tơ vò. Cô không thể hiểu, không thể hiểu được thứ tình yêu giữa Linh Miêu và anh hùng, lại càng không thể hiểu nổi tình cảm của chính bản thân mình

\”Làm gì cho đúng à?\” Linh Miêu mỉm cười \”Nếu cô vẫn cảm thấy thắc mắc về điều đó, chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi thôi tôi sẽ cho cô biết câu trả lời!\”

\”Câu hỏi gì?\” như một người chết đuối vớ được sợi dây, Kỳ Nhi ngước lên nhìn Linh Miêu với đôi mắt đầy hi vọng

\”Cô có yêu anh hùng không?\”

Những cánh chim dang rộng đôi cánh bay lên bầu trời tự do của riêng chúng, bỏ lại đằng sau những chiếc lông vũ mềm mại đang chơi đùa trên ngọn gió. Sau câu hỏi của Linh Miêu, bầu không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Kỳ Nhi trở về với khuôn mặt buồn bã, cô hơi cúi mặt xuống

\”Có… nhưng…\”
\”Suỵt!\” Linh Miêu đưa ngón tay ép lên môi Kỳ Nhi để chặn những điều tiếp theo cô định nói \”Trong tình yêu thì không có nhưng đâu! Cô yêu anh ấy, cô chỉ cần biết cô yêu anh ấy và việc cô cần làm bây giờ, là đi gặp anh ấy!\”

Kỳ Nhi mở to mắt nhìn Linh Miêu, đôi đồng tử khẽ rung lên như chực chờ trào ra những giọt nước mắt

\”Cô có thể trốn một ngày nhưng không thể trốn được cả đời, cô có thể tránh mặt anh ấy nhưng sẽ không bao giờ tránh được trái tim mình. Hãy đi đi, và đừng để sau này phải hối hận… giống như tôi bây giờ!\”

Linh Miêu cầm lấy bàn tay của Kỳ Nhi, nhẹ nhàng đặt bàn tay còn lại của mình lên đó và khẽ lướt qua, để lại trên tay Kỳ Nhi là một đóa hoa. Đôi mắt Kỳ Nhi chăm chú nhìn bông hoa chứa đầy sự ngạc nhiên cũng như khó hiểu

\”Hoa Cát Cánh?\”

\”Phải! Hoa Cát Cánh, loài hoa dại mạnh mẽ nhất trong tất cả. Nó mang trong mình hai ý nghĩa, một là tình yêu vĩnh viễn và một là tình yêu tuyệt vọng. Chọn thế nào là do bản thân cô quyết định!\”

\”Linh Miêu, chị…\” những lời nói của Linh Miêu thực sự đã chạm tới trái tim non nớt của Kỳ Nhi, vì tình yêu vốn không hề có lỗi…

\”Và thứ này nữa, giống như đóa Cát Cánh đang nở… đừng để thanh xuân trôi qua trong hối hận, cô gái bé nhỏ của tôi!\” Linh Miêu đứng dậy và bước đi bình thản, sau từng bước chân của cô, những cây hoa Cát Cánh mọc lên và rộ nở. Mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên mờ đi trong bóng tối, chỉ còn lại mình Linh Miêu ba năm trước, những đóa hoa Cát Cánh và một Vô Thường đang bước đi với một nụ cười mãn nguyện

\”Khoan đã!\”

Kỳ Nhi đưa tay túm lấy vạt áo của Linh Miêu khiến cô dừng lại \”Tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ đi gặp anh hùng nhưng… chị có thể đi cùng tôi được không? Tôi nghĩ, chị cũng có chuyện muốn nói với anh ấy mà, phải không?\”

Nhìn Kỳ Nhi bẽn lẽn đưa ánh mắt nhìn cô trông chờ một câu trả lời, Linh Miêu có chút ngạc nhiên nhưng cô lại lập tức nở một nụ cười

\”Được thôi!\”

Nhận được sự đồng ý của Linh Miêu, Kỳ Nhi thể hiện rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt, cô cười tươi rói như một đóa hoa vừa chớm nở trong sương sớm. Linh Miêu cũng đáp lại bằng một nụ cười hiền hạnh phúc, nụ cười của một người đi trước dành tặng cô gái đến sau…

Nhưng chợt, có gì đó lướt qua trong đầu Linh Miêu… Một cái gì đó mà cô luôn mong nó sẽ không đến! Đôi đồng tử cô mở to đầy hoảng hốt lập tức quay phắt lại hướng về phía đông. Nhận thấy hành động kì lạ của Linh Miêu, Kỳ Nhi hỏi

\”Chị sao vậy?\”

\”Xin lỗi, nhưng có vẻ chúng ta không có nhiều thời gian đâu.\” ngay sau lời nói, Linh Miêu đưa hai bàn tay lên và từ mọi nơi, những cơn gió bắt đầu tụ họp lại xung quanh cô. Ánh sáng năng lượng bắt đầu tỏa ra từ từng vạt áo đang bay phấp phới khiến Linh Miêu càng trở nên xinh đẹp, một vẻ đẹp thoát tục không thuộc về thế giới này! \”Nắm lấy tay tôi, nhanh lên!\”

Kỳ Nhi vẫn còn đang ngây ra thì bàn tay của Linh Miêu đã đưa đến trước mặt cô

\”Chị định làm gì vậy?\” bàn tay rụt rè đưa ra trước nhưng vẫn ngại ngùng chưa dám chạm vào Linh Miêu

\”Còn hỏi sao?\” Linh Miêu nhanh tay nắm lấy tay Kỳ Nhi rồi kéo cô lại gần \”Chúng ta sẽ bay!\”

\”Hả? Bằng cách nào??\” Kỳ Nhi chúi người về phía trước, hoảng loạn trước câu trả lời của Linh Miêu

\”Bằng cách này!\”

Linh Miêu nhanh nhẹn khẽ đạp lên một cọng cỏ khiến nó oằn mình cong xuống rồi dùng đà nhảy lên cao. Kỳ Nhi sợ hãi đến mức nhắm chặt mắt không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với mình, nhưng đến khi cô hé mắt ra… Thứ khiến cô ngạc nhiên vô cùng là từ trên lưng Linh Miêu, một ánh sáng xanh bao phủ đang xé toạc cơn gió ngược, nó giống như… một đôi cánh vậy!

\”Sức mạnh phép thuật này… Linh Miêu, chị cũng là một anh hùng?\” Kỳ Nhi chăm chú nhìn vào năng lượng của Linh Miêu, ngạc nhiên cất tiếng hỏi

\”Ai cũng là một anh hùng, cô bé ạ! Chỉ cần có chính nghĩa trong tim, mong ước những người mình yêu thương được hạnh phúc thì đó chính là phép màu! Giờ thì bám chặt nhé, chúng ta sắp tăng tốc đấy!\” Linh Miêu mỉm cười khiến Kỳ Nhi thấy an tâm phần nào, nhưng rất nhanh nụ cười vụt tắt để lại một khuôn mặt lo lắng, cô khẽ thì thầm như để mình mình nghe

\”Cầu trời vẫn đến kịp!\”

………..
Anh hùng không hề chịu thua kém, anh nhanh chóng né được chiêu thức của Ma Vương. Cả hai dường như rất ngang tài ngang sức, thời gian thấm thoát trôi qua nhưng vẫn trận đấu của họ vẫn chưa thấy được hồi kết

\”Có vẻ hỏi cái này không được thích hợp cho lắm, nhưng ngươi đến đây để tìm Linh Miêu, phải không?\” hắn hỏi, nhưng ngay lập tức bị thanh kiếm của anh chĩa vào cổ

\”Đó không phải việc của ngươi!\” anh dùng đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn hắn, không hề chần chừ, lướt đường kiếm. Nhưng một lần nữa, hắn lại né được

\”Ta đã bảo đừng vội như vậy rồi mà!\” hắn nói trong mỉa mai. Anh vẫn không dừng lại, tiếp tục vung kiếm đuổi theo từng bước chân của hắn trong im lặng \”Hôm nay tâm trạng của ngươi có vẻ tệ nhỉ, anh hùng. Sao vậy, gặp rắc rối với các cô gái à?\”

Nghe đến đây, anh khựng lại. Lườm hắn đầy căm hận

\”TA ĐÃ NÓI ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VIỆC CỦA NGƯƠI!\”

\”Rất tiếc, nhưng đó chính là việc của ta đấy!\” hắn nhún vai, đôi mắt cuối cùng cũng đã trở nên nghiêm túc \”Vì Linh Miêu bây giờ là của ta!\”

\”Của ngươi? Cứ cho là vậy đi! Nhưng chúng ta sẽ nói về chuyện này sau… đợi đến khi ngươi đã chết dưới kiếm của ta đi!\”

Không chần chừ, anh lao đến, dùng đà bật lên cao rồi đòng thời chém cả hai thanh kiếm xuống. Lần này hắn không tránh né nữa, mà đứng yên tại đó, trực tiếp dùng quyền trượng đỡ lấy đường kiếm của anh.

Sức mạnh của cả hai tỏa ra xung quanh, mạnh mẽ đến mức gây ra cả một cơn lốc trong toàn khu vực. Những cành cây lớn đung đưa không ngừng tạo nên tiếng xào xạc, các loài vật đều hoảng hốt chạy thoát thân như biết rằng sắp có một cơn đại họa. Từ trên cao, Linh Miêu nhìn thấy bầy chim hỗn loạn đang cố gắng bay đi

\”Nguy rồi!\”

Cô thầm kêu không ổn, vội vàng đưa Kỳ Nhi đến một chỗ an toàn, không quên dặn dò \”Đừng yên ở đây nhé, bên ngoài nguy hiểm lắm!\”

Nói xong, không để ý đến sự kinh hoàng của Kỳ Nhi, Linh Miêu nhanh chóng định thần lại, ngay lập tức chỉnh hướng lao thẳng vào trung tâm nguồn sức mạnh đối kháng, cố gắng xuyên qua. Màu lam bao phủ xung quanh cô gái như một tấm màng bảo vệ. Linh Miêu cố hết sức chống chọi với cơn lốc, cô cắn chặt môi. Mong muốn được nhìn thấy bóng hình người ấy khiến sức mạnh của cô càng thêm to lớn

\”A…\” Linh Miêu khẽ rít lên một tiếng đau đớn, năng lượng của cô đang trở nên mạnh mẽ đến mức cơ thể gần như không thể chịu được

\”Hửm? Linh Miêu?\”

Thoáng trong một giây, hắn nghe thấy giọng của người con gái hắn yêu sâu đậm, đôi mắt vô thức mà liếc về nơi đó, nơi chỉ có gió rít che phủ cả tầm nhìn.

Nhận thấy sự phân tâm trong đôi mắt Ma Vương, anh nhanh tay rút kiếm lại, mượn đà cơn gió lộn một vòng trên không rồi hướng thẳng lưỡi kiếm đến trái tim hắn

Đang lúc lơ là, Ma Vương không kịp phản ứng lại hành động quá nhanh của anh. Và chỉ một chút nữa thôi, thanh kiếm ấy sẽ găm vào tim hắn, chấm dứt cuộc sống của một tên Ma Vương chuyên hại người…

Hắn nở một nụ cười tiếc nuối, khép hờ đôi mắt lại như đã chấp nhận cái chết đã cận kề. Trong tâm trí hắn, không ngừng hiện lên hình ảnh của cô gái ấy, từ khi còn là nhóc con dương quang như ánh nắng mặt trời, cho đến khi trở thành một thiếu nữ dịu dàng, thuần khiết với nỗi buồn sâu thẳm không ai có thể chạm đến…

\”Cuối cùng ngày này cũng đã đến rồi. Linh Miêu, anh thật muốn gặp em!\”

Có vẻ như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của hắn, một thân ảnh lao vút đến trước mặt hắn.

Hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn như ngừng đập…

Linh Miêu đứng đó, hai tay giữ chặt lưỡi kiếm, tấm lưng bé nhỏ của cô đang che chắn cho hắn, một màu đỏ thẫm lan rộng trên y phục, không ngừng, không ngừng ướt đẫm…

\”Linh Miêu!!!!\” hắn thét lên bi thống như thể muốn xé toạc cả bầu trời

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN