Có cả thiên hạ nhưng mất một người... - Chương 5: Thanh xuân không hối hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Có cả thiên hạ nhưng mất một người...


Chương 5: Thanh xuân không hối hận


\”Linh Miêu!\”

Lúc Linh Miêu ngã xuống cũng là lúc nhưng cơn gió ngừng lại. Hắn lập tức lao đến ôm lấy cô, dòng máu nóng ấm nhuốm đỏ cả tà áo trắng.

Hắn khóc, những giọt nước mắt của một Ma Vương. Còn anh, anh đứng ngây ra đó, bàn tay run run, đôi mắt trợn tròn lên như vẫn chưa thể tin rằng chính bàn tay này đã đâm Linh Miêu…

\”Miêu tỷ!\” Kỳ Nhi đứng cách đó không xa, cô khụy xuống, đưa tay lên miệng cố ngăn mình không hét lên. Đôi mắt cô bàng hoàng nhìn không rời Linh Miêu

Cố gắng hít thở một cách khó khăn, Linh Miêu từ từ hé đôi mắt nhìn Ma Vương \”Lâm Minh… may quá… anh không sao cả!\” cô mỉm cười, thều thào từng chữ một

\”Ừ! Anh không sao. Không sao cả! Em cũng sẽ không sao cả! Linh Miêu, cố lên! Anh sẽ dùng năng lượng của mình chữa lành vết thương cho em…\” nước mắt hắn rơi lã chã, cố dùng năng lượng tím truyền cho cô, nhưng lại bị bàn tay Linh Miêu ngăn lại

\”K… Không cần…\” miệng cô cười nhưng nước mắt lại tuôn \”Lúc xông vào đây, lục phủ ngũ tạng của em đều đã bị tổn thương rồi… Không thể hồi phục… sẽ chỉ làm hao tổn sinh khí của anh thôi…\”

\”Nhưng… nhưng anh không thể để em chết được, Linh Miêu!\”

\”Lâm Minh, anh đã là một người đàn ông trưởng thành rồi đấy… Đừng bắt chước tiểu hài tử khóc nhè như vậy chứ!\” cô nhẹ nhàng đưa tay lên má anh vuốt ve an ủi \”Xin anh đấy!… Đã đến lúc rồi! Em đáng ra phải chết từ ba năm trước, nhưng cuối cùng… em lại sống… Vì mạng sống này là anh ban cho, nên em đã luôn trân quý nó mong một ngày có thể báo đáp… Nhưng Lâm Minh à… bao năm nay em thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Xin anh… hãy để em ra đi!\”

\”Linh Miêu!\” hắn cúi mặt, nhắm mắt lại một cách đau đớn \”Ba năm trước là anh cứu em, ba năm sau em lại vì anh mà đỡ một kiếm. Coi như đã là trả hết nợ. Nhưng… em thực sự… không thể yêu anh sao? Thực sự không có được một chút tình cảm nào dành cho anh sao?\”

\”… Em xin lỗi, Lâm Minh! Xin lỗi vì trong tim em… đã lỡ có một người!\” nói đến đây, cô đưa mắt sang nhìn anh \”Long Thiếu…\”

Tiếng gọi của cô làm anh giật mình, đôi chân khụy xuống. Đã bao lâu rồi… mới có người gọi tên anh?

\”Long Thiếu! Xin lỗi anh… vì em đã quá ích kỉ chỉ muốn chiếm anh cho riêng mình… Xin lỗi anh… vì em đã quá yếu đuối nên đã không thể đối mặt với anh một lần nữa… Xin lỗi anh… vì em đã chẳng đủ vị tha để yêu một anh hùng của cả thế giới… người em cần chỉ đơn giản là một người yêu em – là người hùng của riêng em!… Và xin lỗi anh… vì cho đến tận giờ, em vẫn còn yêu anh!\”

Nghe cô nói đến đây, những giọt nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt anh. Người có lỗi là anh tại sao người xin lỗi lại là cô? Là do anh, do anh đã quá mải mê theo đuổi việc trở thành một anh hùng đến mức bỏ rơi chính người mình yêu nhất…

\”Không, Linh Miêu! Linh Miêu… là lỗi của anh. Xin em đừng nói nữa!…\”

\”Long Thiếu, đừng khóc!… Sao cả anh cũng khóc vậy? Coi kìa…\” cô cười dịu hiền đưa bàn tay đến lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh \”Kỳ Nhi là một cô gái tốt… hứa với em, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy đấy!\”

\”Ừ… anh hứa… anh nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc cho Kỳ Nhi!\” với một khuôn mặt đầm đìa, anh cố nở một cười để cô yên lòng

Như đã thỏa ước nguyện, cô khẽ gật đầu rồi nhìn sang Kỳ Nhi đang cách đó không xa. Vẫn cái giọng hiền dịu ấy, cô nhẹ nhàng \”Kỳ Nhi! Em nhất định… nhất định phải hạnh phúc đấy, có biết không?\” Linh Miêu cố nói nốt những chữ cuối cùng, một dòng máu đỏ thẫm bắt đầu chảy ra từ đôi môi đã chuyển sang màu trắng bệch

\”Đừng nói nữa Linh Miêu à! Anh xin em… đừng nói nữa! Nguyên thần của em, sắp tan biến hết rồi, Linh Miêu, xin em!\” Lâm Minh ôm chặt lấy cô gái, như thể sợ cô sẽ vuột mất khỏi vòng tay mình. Tiếng khóc, tiếng thét của anh vang lên khắp khu rừng, đau đớn như muốn xé nát trái tim người nghe phải.

\”Không Lâm Minh, em phải nói! Nói hết mọi thứ để bù đắp cho cả thanh xuân đã trôi qua trong hối tiếc của mình. Và người cuối cùng em muốn nói cùng… là anh…\”

Linh Miêu bắt đầu ho, những giọt máu nóng liên tục trào ra từ khuôn miệng bé nhỏ. Nghe từng tiếng ho của cô mà trái tim mọi người như thắt lại, họ đưa tay lên miệng, cố cắn chặt môi để bản thân không phát ra tiếng động. Cố gắng lắng nghe những lời cuối cùng của cô – một cô gái quá đỗi lương thiện nhưng lại mang một số phận trớ trêu đến xót lòng

\”Lâm Minh… em biết anh thực sự là một người tốt! Dù cả thế giới gọi anh là Ma Vương… nhưng đối với em… anh… chính là anh hùng! Chỉ tiếc là… anh lại đến bên em quá muộn… Thôi thì… xin anh hãy chờ thêm một chút… để kiếp sau, Linh Miêu nguyện sẽ ở bên anh trọn đời!… Còn bây giờ… em mong… anh hãy cố sống… hãy sống thay… cho cả em nữa… Em… thích… anh… Lâm… Min..h…\”

Và, Linh Miêu đã trút hơi thở cuối cùng, trên môi cô vẫn còn lưu lại là một đường cong tuyệt đẹp…

\”KHÔNGGGGGGG! LINH MIÊU!!!!! KHÔNGGG!!\” Lâm Minh ôm chặt cơ thể đang dần lạnh ngắt của Linh Miêu mà gào lên thảm thiết. Như thể anh vẫn không thể chấp nhận được rằng Linh Miêu yêu quý của anh đã qua đời

Anh hùng ngồi đó, vẫn cắn chặt môi để ngăn bản thân không khóc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại chẳng thể ngừng rơi. Anh cứ liên tục đưa tay lên quệt nước mắt, tự nhủ lòng mình

\”Linh Miêu sẽ không muốn thấy mình như thế này. Long Thiếu à, mày phải mạnh mẽ lên! Không thể để cô ấy phải phiền lòng thêm nữa!\”

Và cứ như vậy, anh giấu sâu trái tim đau thương của mình mà cố mỉm cười, một nụ cười thật quá đỗi chua xót!

Còn Kỳ Nhi, cô vẫn ở yên đó, lặng lẽ nhìn hai người con trai bên linh cữu Linh Miêu qua hai hàng nước mắt.

Hai người bọn họ, một là anh hùng và một là Ma Vương, lại đều đang rơi nước mắt vì một cô gái…

\”Linh Miêu à, chị nói em phải sống tốt làm sao đây khi trái tim của cả hai bọn họ… từ đầu vốn đã thuộc về chị rồi, cái con người ích kỉ này!\”
.
.
.
Bóng chiều đã buông xuống mọi ngóc ngách trong khu rừng, bầu trời từ khi nào đã chuyển sang một màu đỏ rực, bên bờ hồ Nguyệt Cầm là ba con người đang cúi mình xót thương trước thi thể một cô gái…

Lâm Minh nhẹ nhàng rút thanh kiếm, bỏ chiếc mặt nạ Linh Miêu đang mang ra… anh nhìn cô cười buồn. Trước đây, khi anh cứu cô về, cô đã chẳng đòi hỏi anh điều gì, lúc nào cũng tỏ ra mình ổn nhưng đôi mắt cô lại buồn đến lạ. Lúc đó anh đã nói với cô rằng \”Đừng tự ép mình phải cười như thế, nếu em không muốn cười thì hãy mang chiếc nạ này vào! Hãy coi nó như một lá chắn che chở cho em khỏi những tổn thương!\” Vậy là từ đó, Linh Miêu không rời chiếc mặt nạ nửa bước. Cũng đã lâu lắm rồi, anh mới lại thấy được khuôn mặt cô trọn vẹn

\”Đã ba năm rồi, em vẫn xinh đẹp như vậy, Linh Miêu à!\”

Linh Miêu nằm đó, hai bàn tay đan chéo trước ngực, khuôn mặt dịu dàng như thể cô chỉ ngủ thiếp đi… chỉ khác rằng đây là giấc ngủ vĩnh viễn. Anh từ tốn đặt một bông hoa lên bàn tay cô. Đằng sau anh là anh hùng và Kỳ Nhi. Trên tay mỗi người là một bông hoa trắng tinh khôi nhưng thấm đẫm sự u buồn!

\”Ma Vương… à không Lâm Minh! Theo lẽ ta phải giết ngươi, nhưng vì nguyện vọng cuối cùng của Linh Miêu là mong ngươi sống nên ta có thể tha cho ngươi. Nhưng từ nay, ngươi hãy chỉ ở lại Nguyệt Cầm hồ này, sống mai danh ẩn tích, đừng hại đến đới nữa…\” anh từ tốn nói, đôi mắt đã không còn sự giận dữ căm hờn, mà thay vào là một nỗi buồn sâu thẳm nhìn thẳng vào tên con trai đang quay lưng lại với anh

\”Ha… ngươi đơn giản thật đấy người hùng à!\” Lâm Minh cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai, anh quay lại nhìn anh hùng với đôi mắt vô hồn thiếu sức sống \”Ta là Ma Vương, ngươi là anh hùng. Lí do ta tồn tại là để những kẻ như ngươi có thể xuất hiện! Sứ mệnh của ta từ khi bắt đầu đã là một kẻ phản diện, và ta sinh ra là để chết dưới kiếm của ngươi, anh hùng!\”

Rồi lập tức, Lâm Minh cầm lấy thanh kiếm của anh hùng và đâm thẳng vào tim mình. Anh hành động nhanh đến nỗi, cả anh hùng và Kỳ Nhi đều không kịp phản ứng. Cả hai chỉ kịp lao đến khi anh đã khụy hẳn xuống đất

\”Tại sao ngươi lại làm vậy?\” anh hùng nheo mắt đau lòng nâng đầu Lâm Minh lên và để anh nằm ngay ngắn trên mặt đất

\”Vì ta là Ma Vương! Một kẻ xấu mà ai cũng muốn đem phanh thây thành trăm mảnh. Đây là kết cục cuối cùng mà ta đáng phải nhận!\”

\”Ngươi quả thật là một tên ngốc!\” anh nhìn kẻ đang hấp hối kia với ánh mắt xót thương, buồn bã

\”Phải! Ta là một kẻ ngốc!\” Lâm Minh cười, cái cười rất tươi nhưng cũng thật buồn của một con người sinh ra chỉ để bị buộc phải trở thành một kẻ xấu \”Nhưng Long Thiếu à, nếu bỏ qua tất cả những thứ khác, với cương vị là hai người đàn ông, ta chỉ có thể nói rằng… lần này ngươi thắng, nhưng lần sau… ta nhất định là người đến trước, và ngươi sẽ phải nếm qua những đau khổ ta từng phải chịu! Thề danh dự đấy!\”

\”Được thôi. Ta sẽ chờ đến lúc đó xem ngươi làm được gì!\” anh cũng đáp lại bằng một nụ cười buồn \”Lâm Minh… Nếu có thể, ta thực sự mong chúng ta có thể gặp nhau trong một hoàn cảnh bình thường. Chẳng có anh hùng, cũng chẳng có Ma Vương, một hoàn cảnh hoàn toàn bình thường!\”

\”Ừ, ta cũng vậy. Nếu được sinh ra trong một thế giới khác, có lẽ chúng ta đã có thể trở thành bạn… hay chí ít là tình địch của nhau! Còn bây giờ, ta phải đi gặp Linh Miêu trước một bước đây! Sống hạnh phúc nhé, anh hùng…\”

Nói rồi, Lâm Minh nhắm mắt lại và ra đi… Một cái chết nhẹ nhàng và thanh thản, trên môi anh vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Anh hùng nhẹ nhàng đặt thi thể Lâm Minh ngay ngắn bên cạnh Linh Miêu, mỉm cười ngước lên nhìn bầu trời

\”Lâm Minh, lần này ta nhường cho ngươi đi trước đấy, ngươi cũng cố mà sống thật hạnh phúc vào!\”

Bên cạnh đó, chứng kiến hai cái chết trong cùng một ngày có lẽ là cái sốc quá lớn cho Kỳ Nhi. Cô chỉ biết đứng đó và khóc, những giọt nước mắt cứ tuôn ra như thể những dòng suối nhỏ cứ chảy mãi chảy mãi…

Long Thiếu ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, những giọt nước mắt không nhanh không chậm chảy ngược vào trong tim…

\”Linh Miêu, xin lỗi! Tôi đã có cả thiên hạ nhưng lại để mất em! Cảm ơn em đã đến bên tôi và chỉ cho tôi biết, như thế nào mới là một anh hùng thật sự. Lần này, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông tay nữa, tôi sẽ đem cho Kỳ Nhi tất cả mọi thứ, kể cả thứ mà trước đây tôi đã không thể cho em được… Tạm biệt em, cô gái tôi yêu thương nhất đời!\”
.
.
.
Đã mười năm trôi qua kể từ ngày Linh Miêu mất, cứ mỗi năm một lần tôi lại đến đây.

Hồ Nguyệt Cầm dù không được ai chăm sóc nhưng vẫn đẹp như vậy, chỉ khác là vẻ đẹp này không còn mang vẻ buồn bã nữa mà nó là một thứ gì đó làm người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có lẽ là vì linh hồn những chủ nhân của nó cuối cùng cũng đã được tự do nên nó đang reo vui chăng?

Qua đời ở tuổi 19, cái tuổi như bông hoa vừa chớm nở khoe hương sắc, tiếc thay lại héo úa, rơi rụng quá sớm. Nhưng tôi biết, giống như đóa hoa Cát Cánh đang nở rộ, chị đã ra đi mà không hề mảy may nuối tiếc thanh xuân!

\”Thiên Quân, cậu đang nghĩ gì vậy?\” giọng cô bạn gái khiến tôi giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung

\”À… không có gì! Chỉ là hoài niệm một chút thôi!\” tôi chỉ nhẹ nhàng quay lưng bước đi

\”Hoài niệm á? Gì vậy?? Là về một cô gái à?\” cô chạy theo tôi, hỏi rối rít. Còn tôi vẫn đều bước, bình thản trả lời

\”Ờ! Một cô gái!\”

\”Là ai vậy??\”

\”Tiểu Nguyệt, hôm nay sao cậu thắc mắc nhiều vậy?\” dừng bước, tôi quay lại nhìn cô dò xét. Trước ánh mắt tôi, cô co rúm lại bẽn lẽn

\”Ờ thì… thì…\”

Như đọc được những gì cô nghĩ, tôi mỉm cười hôn lên má cô một cái. Cô lập tức đưa tay lên chỗ tôi vừa hôn, ngạc nhiên nhìn tôi với khuôn mặt đó bừng

\”Cậu đang ghen sao? Không cần lo lắng đâu! Vì người tớ yêu bây giờ là cậu, không phải cô ấy! Chỉ mình cậu mà thôi, Tiểu Nguyệt à!\”

\”Cậu… cậu… cậu… Tự dưng lại nói ra mấy điều xấu hổ ấy làm gì chứ?????\” Tiểu Nguyệt giãy nảy lên đánh vào tay tôi

\”Ờ thì… vì trông cậu có vẻ như đang buồn, nên tớ chỉ muốn nói rằng tớ yêu cậu thôi!\”

\”Nó.. nó còn chẳng liên quan!\” hai gò má Tiểu Nguyệt càng ngày lại càng trở nên đỏ như một quả cà chua, cứ như cô ấy sắp ngại đến mức nổ tung luôn rồi \”Cậu là anh hùng đấy! Làm ơn trưởng thành hơn một chút đi!!!\”

\”Anh hùng hử?\” ngừng vài giây, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu khiến tôi mỉm cười \”Anh hùng thì cũng là người mà. Trẻ con một chút cũng có sao đâu, phải không?\”

Nói rồi tôi tiếp tục bước đi, hướng về phía mặt trời đỏ rực. Tiểu Nguyệt đơ người vài giây rồi lập tức chạy theo tôi

\”Này Thiên Quân, chờ đã! Cậu vừa cười đó à?\”

\”Không!\”

\”Rõ ràng là có mà!\”

\”Đã bảo là không!\”

\”Thiên Quân cười lại đi mà~\”

\”Cậu ồn quá đấy!\”

Không biết giờ này, tên đó đang làm gì nhỉ? Hừm… chắc là hắn cũng đang hạnh phúc bên cạnh người con gái của mình thôi, phải không?

——————————————————-
Ở một vùng quê vô danh nào đó…

\”Anh hùng, anh có mệt không?\”

\”Kỳ Nhi, anh đã bảo em đừng gọi anh như vậy nữa rồi mà! Giờ anh đâu còn là anh hùng, chỉ đơn thuần là một gã nông dân nghèo kiết xác thôi!~\”

\”Hể? Nhưng em thích gọi anh như vậy mà!~ Anh mãi mãi là anh hùng của lòng em!\”

~ Hoàn ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN