Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 26
Chào mọi người, nhớ tụi mình không? =]]]]]]]]]]]z
Dạo này hai đứa mới đi thực tập rồi nên còn lu bu quá, sẽ cố gắng điều độ đăng truyện lại nha! TwT~
Chương 26
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng kỳ thực rất thông minh, học này học nọ cũng rất nhanh, lại còn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Từ ngày thành thân với Tinh Dịch, y vẫn hay thường nghĩ về vấn đề này. Y đã từng gặp rất nhiều nhân vật lõi đời, cho nên y cũng coi như là đã từng trải. Y thông minh, ham học hỏi, biết chuyện gì nên hay không nên làm, không giống như các hài tử ngoài đường tuy được nuôi dạy nhưng thiển cận. Y biết đạo lý nào quan trọng, đã thấy không biết bao nhiêu nhân tâm. May mắn y là một con người hiểu chuyện lại tốt bụng, trái tim y vẫn còn rất sạch sẽ.
Tuy là người tốt nhưng y vẫn không thể xóa được khí tức phong nguyệt trên người mình. Năm ấy Phượng Hoàng nổi danh khắp thiên hạ, chính bởi mị của y chứ không hề yêu nghiệt, xinh đẹp nhưng không dung tục, y có khuôn mặt tuyệt diễm nhưng thái độ lại vô cùng quyết tuyệt, loại hơi thở này vừa nhìn là biết y chỉ là một thiếu niên ương bướng, ngây ngô, đơn thuần. Thỉnh thoảng Tinh Dịch nhìn sâu trong đôi mắt y, hắn có thể nhận ra một cái gì đó khác so với trước đây của Tiểu Phượng Hoàng.
Là thông minh nhưng có chút ngốc nghếch.
Lần trước Tinh Dịch chuẩn bị hành trang dẫn Tiểu Phượng Hoàng du ngoạn Giang Nam, nhưng lại bị chiến sự làm cho trì hoãn không thể thực hiện. Mãi đến nửa năm sau, hắn mới có cơ hội dắt Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài lần nữa, lần này là phu phu dắt nhau theo chân Tiểu hoàng đế đi tuần, một đường chạy tới Miêu Cương, đế vương ngồi xa liễn đi về trước, hắn và Tiểu Phượng Hoàng thì ở lại mỗi nơi vài ngày, dựa theo ý chỉ của Tiểu hoàng đế là giáo hóa ngoại tộc, trên thực tế chính là cho bọn họ cơ hội đi chơi.
Miêu Cương hung hiểm, tộc nhân lại bài xích ngoại tộc, sinh hoạt bình thường nhưng cũng muôn màu muôn vẻ. Bọn họ ở đấy ngây người hai tháng, lúc đầu chẳng ai hoan nghênh cả, sau đó trong một buổi đi săn Tinh Dịch áp đảo tất cả đoạt được hạng nhất, còn Tiểu Phượng Hoàng lại đi dạy cho các cô nương Miêu tộc những điệu nhảy kỳ lạ mà đẹp mắt, sau này lại có người nguyện ý kể chuyện cho bọn họ nghe: “Người chúng ta không thích thì chúng ta sẽ không muốn kết bạn. Còn nữa, người Miêu cương chúng ta đón dâu, cũng chỉ nguyện ý cưới người trong tộc giống chúng ta mà thôi; nếu trong tộc không có nữ tử đủ tuổi thì hán tử chúng ta vượt ra ngoài trăm dặm tìm một cô nương thật là tốt để cưới. Nhưng các ngươi không giống, từ nay về sau…”, người kia dừng một chút, dùng tiếng Hán có chút bập bẹ nói cho họ, “Là xóa… xóa, bằng hữu!”
Tinh Dịch cũng nhanh chóng phát hiện ra một vài đặc điểm của dân bản xứ. Buổi tối hắn nói cho Tiểu Phượng Hoàng nghe: “Người nơi đây tôn trọng chế độ một vợ một chồng, không giống với người Hán, cả đời bọn họ chỉ nhận định một người, giống như chim nhạn, một đời một kiếp một đôi người, không phân ly.”
Tiểu Phượng Hoàng gật gù: “Ồ.”
Y nhìn chăm chú vào đôi mắt Tinh Dịch, muốn hỏi xem khi nào hắn dự định chọn thêm vài trắc phi để giúp hắn sinh con nối dõi, nghĩ nghĩ một chút liền thấy ủy khuất, rốt cuộc vẫn là không nói.
Y nhot giọng nói: “Vi Kiêm, ta muốn ngủ.”
Sau đó trở mình.
Tinh Dịch sờ sờ mặt y: “Đừng ngủ mà, nghe ta nói chuyện này.”
Tiểu Phượng Hoàng vẫn không nhúc nhích. Tinh Dịch kiên nhẫn nắm bả vai y xoay lại như bánh nướng, rồi kéo chăn bọc người khóa lại trong lòng ngực mình. Hắn rũ mắt, nhìn nhúm tóc vểnh lên của Tiểu Phượng Hoàng, cúi đầu hôn một cái.
“Ta muốn thành hôn với ngươi một lần nữa tại đây”, Tinh Dịch thấp giọng nói, “Theo phong tục thành hôn của Miêu tộc, mặc kệ chúng ta là người Hán hay ai khác, bất kỳ bên nào bội tình bạc nghĩa, bất kỳ bên nào rời bỏ trước, bất kỳ bên nào có người khác, dù có cách mấy ngàn dặm đường thì chúng ta vẫn truy đuổi đến cùng.”
Tiểu Phượng Hoàng mở to mắt nhìn hắn.
Tinh Dịch đưa mặt tới gần, không thay đổi sắc mặt nhìn y.
Tiểu Phượng Hoàng không hiểu sao khi thấy Tinh Dịch kề mặt tới, theo bản năng hôn một cái bẹp lên mặt hắn.
Tinh Dịch hài lòng nhìn y một cái, lại nói: “Ta chỉ muốn một mình ngươi thôi, ngươi cũng chỉ có một mình ta thôi, biết chưa?”
– —————————————————————–
Cho ta chút thời gian, ta sẽ học cách thích ngươi, hiểu chưa?
Tiểu Phượng Hoàng sửng sốt một hồi.
Tinh Dịch xoa xoa đầu y, xoa một lúc lâu mới chịu ngừng, sau đó hắn tự lẩm bẩm: “Hình như cảm xúc cũng không khác lắm.”
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu hỏi: “Sao cơ?”
Tinh Dịch nói: “Không có gì.”
Tiểu Phượng Hoàng lại bắt đầu lộn xộn, sau một lúc mới nhớ ra mình muốn nói gì: “Vậy ngươi học có lâu không?”
Tinh Dịch nhìn y một hồi, nghiêm túc trả lời: “Có thể hơi lâu, vì chuyện này ta không có kinh nghiệm gì hết nên ta cũng không biết mất bao lâu nữa.”
Tiểu Phượng Hoàng vội vàng nói: “Ta không vội, ngươi cứ từ từ mà học.”
Tinh Dịch vòng tay ôm chặt vòng eo của y, cười nhẹ: “Rõ là gấp muốn chết mà lại nói không vội. Thật sự không vội, hửm?”
Hắn đã sớm biết tất cả. Kim sí điểu nói cho hắn biết Tiểu Phượng Hoàng đã mua của nó một nghìn phù chú, hao tốn trăm vạn linh thạch, đem hết tiền công ba trăm năm của y ra đánh đổi; Phượng hoàng Minh tôn lại cứ hay vô tình hoặc cố ý đề cập đến “một tiền đồ” của Tiểu Phượng Hoàng, giống như tiếc hận rèn sắt không thành thép, nói y là một con phượng hoàng hồ đồ.
Hắn còn thấy được Tiểu Phượng Hoàng ngốc ngốc muốn nhảy múa cho hắn xem, thấy được Tiểu Phượng Hoàng liều mạng muốn biến hóa, thấy Tiểu Phượng Hoàng không úy kỵ hắn giết người không chớp mắt, chấp nhận con người lạnh nhạt như hắn. Có một hôm, con chim ú trắng tròn nhà hắn vào một ngày hè tìm được một viên tuyết cầu không hợp thời điểm nằm trong một bụi hoa, bởi vì y cảm thấy viên tuyết cầu và mình giống nhau đều là bạch sắc, nên cố gắng hết sức để biến nó thành một chú chim ú giống mình, mặc kệ hơi lạnh thấu xương, y vẫn tâm tâm niệm niệm truyền độ ấm tới cho nó.
Rõ ràng là vật nhỏ thông minh, thiện lương như vậy, nhưng y không biết mình không nên thích người không cùng tộc, người và chim rõ ràng không cùng một đường.
Tinh Dịch không hiểu lắm đây là vì sao. Nhiều lúc có nhiều cảnh tượng lóe lên trong đầu hắn, chỉ vài giây thôi, tuy mờ ảo nhưng vô cùng chân thực. Vì thế, hắn hoài nghi có phải mình bắt đầu có dấu hiệu nhập ma, bởi vì hắn dùng máu mình luyện hóa thần binh, hơn nữa hắn còn nhìn trộm này nọ xem thử con đường đạo thần của hắn có bằng phẳng hay không, hay là mình lỡ sa vào ma đạo mất rồi.
Hắn biết rõ bản thân mình đã từng lịch kiếp thế gian. Trước khi hắn hóa thần đã trải qua ba kiếp nạn, nhưng không có tình kiếp, toàn bộ đều được viết rõ ràng trong sổ sách, chín mươi chín ấn thiên lôi giáng vẫn còn in sâu ở cửa Nam Thiên kia, các cột đá đều từ thời thượng cổ xây nên, áp tai nghe kỹ có thể nghe được tiếng gầm thét của binh đao nơi chiến trường thượng cổ như sấm dậy.
Hắn nghĩ chim nhỏ nói xạo thành tính, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể Tiểu Phượng Hoàng sẽ không gạt hắn chuyện này nhỉ.
Chỉ là học yêu một người thôi mà, có gì mà không thể?
Chọn một người làm Đế hậu của mình, người ấy vừa vặn lại là chim nhỏ mà hắn nuôi, có gì mà không thể?
Tiểu Phượng Hoàng do dự một chút, chán nản thừa nhận: “Được rồi, ta thật có chút gấp.”
Tinh Dịch đem thiếu niên như gối ôm mà càng ôm sát vào ngực: “Vậy chúng ta chốt vấn đề, sau này có gì không tốt cũng phải nói ra. Ngươi là chim nhỏ ta nuôi, ta sẽ không tùy tiện đem ngươi cho người khác.”
Tiểu Phượng Hoàng giương mắt, đôi mắt lập lòe chiếu sáng.
Tinh Dịch nhìn bộ dáng của y, giống y như đôi mắt đậu đen lúng liếng của tiểu chim ú nhìn hắn, nhịn không được liền nở nụ cười. Tiểu Phượng Hoàng lúc trước được hắn ôm ấp trong lòng bàn tay, chỉ xoay người một cái liền rơi xuống, sau đó lại bạch bạch chạy lên đỉnh đầu hắn ngủ, mà nay lại biến thành người,…. hình như cũng rất tốt ha.
Trước người hắn bây giờ không còn là một khoảng trống nữa, tiểu hài tử không hiểu đạo lý kia chen lấn phía trước, chiếm cứ ngực hắn, thân thủ chiếm đoạt luôn cả cánh tay và cổ hắn, liều mạng làm một lò sưởi hình người cho hắn ôm. Một ngày trải qua loại ấm áp thế này, mùa đông năm nay ở Bắc Thiên hình như không còn lạnh nữa. Gió lạnh từ ngoài bỗng len lỏi vào trong chăn ấm khiến hắn giật mình suy nghĩ, cứ như vầy thôi…
Cứ như vày là tốt rồi.
Red: còn mấy con cẩu FA đọc mà con tim băng giá giữa mùa nắng xì phố! -_-
“Sao ngươi hư quá vậy?” Hắn nói.
Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngác nhìn hắn.
Tinh Dịch khẽ thở dài: “Từ chim nhỏ biến thành người đều biết giày vò người khác mà, có biện pháp nào cân bằng lại một chút không?” Đổi thành hình người, hắn liền nhớ tới cảm xúc khi sờ một đoàn lông mao nhung xù, nhưng hắn cũng luyến tiếc thiếu niên thành người nằm trong ngực mình, hắn thận trọng tự cân nhắc một hồi thì cảm thấy giường chiếu dạo này có chút ấm áp, nếu sớm biết như thế thì hắn đã sớm dạy Tiểu Phượng Hoàng học cách biến hình rồi.
Tiểu Phượng Hoàng thăm dò hỏi: “Ngươi nói ta biến về hình chim nhỏ thì tốt hơn sao?”
Tinh Dịch nói: “Cũng không phải.”
Tiểu Phượng Hoàng lại nói: “Ngươi thích hình dáng chim nhỏ thì cứ nói cho ta biết, dù sao ta cũng sắp thành Đế hậu của ngươi rồi, vì vậy ta sẽ cho ngươi thêm vài canh giờ biến thành chim nhỏ, ngươi xem, có phải ta rất cưng chìu ngươi hay không?”
Tinh Dịch chưa kịp ngăn cản liền thấy ngươi trước mắt mình “Thình thịch” một cái biến về hình chim, chăn xẹp xuống lộ ra một cục nắm tròn vo bông xù, lạch bạch chạy xung quanh giường, sau đó nằm bẹp xuống, giang cánh, giơ móng lên.
Tinh Dịch: “…”
Viên cầu giãy dụa một lúc, tìm được tư thế thoải mái, sau đó nhớ ra điều gì: “Vi Kiêm, đây là lần đầu tiên ta nằm trong chăn ngươi ngủ, ngươi đừng có mà xoay người đè ta xẹp lép nha.”
Nó nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu có bị đè xẹp lép thì có được tính là giảm béo thành công không ta?”
Tinh Dịch: “…”
Hắn xoa huyệt Thái dương: “Ngủ đi, ta sẽ không đè ngươi.”
Tiểu Phượng Hoàng nhúc nhích, không sai biệt lắm lăn đến bên cạnh Tinh Dịch mà ngủ. Tinh Dịch cảm thấy một cục nắm bông xù mập mạp dán lên cánh tay hắn, mang theo hô hấp chậm rãi, còn có chút mềm mềm, hình như chỉ cần bóp một cái là có thể phát ra tiếng chiếp chiếp.
Gián: Anh tưởng vợ anh là gà bông đồ chơi chắc…
Tinh Dịch nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tự nhiên trong lồng ngực mình đột nhiên mất đi một nguồn nhiệt ấm áp, cho nên hắn có bóp cục nắm mập này thì cũng không sao đâu ha.
Hắn động ngón tay, nhéo Tiểu Phượng Hoàng một cái.
Quả nhiên Tiểu Phượng Hoàng liền “chiếp chiếp”. Nó kháng nghị: “Ngươi vậy mà bóp ta! Người ta đang ngủ mà!”
Tinh Dịch lại tiếp tục nhéo một cái.
Tiểu Phượng Hoàng lại “chiếp chiếp” một cái.
Tinh Dịch vỗ vỗ cục nắm: “Ngủ đi, lần sau không có lệnh của ta thì không được đổi tới đổi lui, biết chưa? Ta cũng đâu có nói là không thích hình người của ngươi, bộ dáng nào ta đều thích cả. Ngươi đây là vọng trắc quân ý*, phải bị phạt.”
*vọng trắc quân ý: tùy tiện, xằng bậy đoán ý của vua
Nhớ tới bộ dáng giải thích sự tức giận của Tiểu Phượng Hoàng hôm trước, hắn học theo, bổ sung thêm một câu: “Bởi vì ta nuôi chim nhỏ, ta đặc biệt cho phép ngươi thỉnh thoảng vi phạm vài lần, lần này sẽ không truy cứu, biết chưa?”
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Được rồi, ngươi nói đúng, ta không nên phỏng đoán lung tung ý của phu quân, ta nhận sai. Ngủ ngon phu quân, chiếp chiếp moa.” Nó chiếp chiếp một đoạn ca, cảm giác hình như rất vui vẻ.
Tinh Dịch nghe xong lời nó nói liền ngây ra.
Phỏng đoán quân ý… có nghĩa là vậy sao?
Tinh Dịch suy tư hồi lâu, cũng lười tính toán, liền nói với nó: “Chiếp.”
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ vỗ vỗ tay hắn, ý là mình nghe được.
Tinh Dịch nhắm mắt lại, trong tay là cục nắm tròn vo bông xù ấm áp, mềm mại khiến người không dám động đậy mạnh. Cho nên Tinh Dịch ngủ rất nông, tỉnh tỉnh mê mê, vài lần muốn xoay người liền tỉnh lại, nhịn không được đè xẹp tiểu chim ú.
Lại một đêm không ngủ…
Hết chương 26
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!